Vào một ngày khi Lăng Tiêu vừa thoát khỏi trạng thái tu luyện thì nghe bẩm báo là Nam Cung Hiên có việc muốn tìm hắn.
Trời mới tờ mờ sáng, bên trong Trường Sinh Điện đèn đuốc sáng trưng, không khí cực kỳ căng thẳng.
Lăng Tiêu đi vào Trường Sinh Điện, thấy được khá nhiều người quen.
Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão, Chấp pháp trưởng lão Đặng Thiên Đức cũng ở trong hàng ngũ đó. Mà Nam Cung Tình, Kiếm Vô Khuyết, Tả Chấn, Đặng Á Lâm và các đệ tử chân truyền đều ở đây.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Tiêu nhìn một lượt, cất giọng hỏi.
Dáng vẻ mọi người giống như Trường Sinh Môn xảy ra biến cố sống còn vậy?
Nam Cung Tình lên tiếng giải thích: "Lăng Tiêu, Trường Sinh Môn của chúng ta có mỏ linh thạch, giờ xảy ra chuyện rồi."
"Mỏ linh thạch?"
Ánh mắt Lăng Tiêu khẽ thay đổi, bảo sao mọi người lại có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.
Ba đại tông môn được gọi là tông môn lớn nhất vì cả ba đều có mỏ linh thạch riêng cho mình. Có thể sản xuất linh thạch dồi dào không ngừng, dùng để cung cấp cho đệ tử tu luyện. Nói mỏ linh thạch chính là điểm chí mạng cũng không sai, nếu như xảy ra vấn đề thì Trường Sinh Môn thật sự sẽ gặp nguy hiểm!
"Tình hình cụ thể là như thế nào?" Lăng Tiêu hỏi.
"Mỏ linh thạch của Trường Sinh Môn nằm trong một khe núi ở dãy núi Yêu Thú, cách tông môn chỉ tầm trăm dặm. Ngày thường sẽ có hai vị trưởng lão thường xuyên ở đó, cứ ba ngày sẽ đưa linh thạch về tông môn. Nhưng ba ngày trước lại không thấy về, tông chủ phải một đội đến điều tra nhưng cũng một đi không trở về."
Đại trưởng lão thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc kể.
Đại trưởng lão sau khi nhận được Thất Huyền Bảo Đan của Lăng Tiêu, tu vi đã đạt đến Tông Sư Cảnh tầng thứ nhất một cách vững vàng, coi như gia tăng thêm một phần sức chiến đấu cho Trường Sinh Môn.
"Chẳng lẽ là Hợp Hoan Tông giở trò?"
Lăng Tiêu trở nên lạnh lùng.
Nếu thật sự là Hợp Hoan Tông ra tay, vậy thì cái tông môn đó cũng nên dẹp đi được rồi.
"Hôm qua Liễu thành chủ và đại sư Tiêu Mộc đã đi Vương đô rồi!"
Nam Cung Hiên nói một câu giống như không có liên quan gì, nhưng mà khiến tất cả mọi người trong đại điện đều rùng mình.
Ba ngày trước, Hợp Hoan Tông nhượng bộ cũng bởi vì phía sau Lăng Tiêu có Liễu Hùng Phi và đại sư Tiêu Mộc. Nếu hai người ngày đã rời khỏi thành Trường Sinh, liên kết với chuyện ở mỏ linh thạch thì tất cả mọi người đều cảm thấy có một âm mưu gì đó ở đây.
Chẳng lẽ là Hợp Hoan Tông muốn động thủ đối với Trường Sinh Môn?
Nghĩ tới đây, sắc mặt các đệ tử đều có chút khó coi.
"Việc cần làm ngay lúc này là phải xác định xem mỏ linh thạch đã xảy ra chuyện gì. Cũng chưa thể kết luận có đúng là do Hợp Hoan Tông gây nên hay không! Tông chủ có ý kiến gì không?"
Lăng Tiêu nhìn về phía Nam Cung Hiên nói.
Nam Cung Hiên gật đầu rồi nói: "Lăng Tiêu nói không sai. Chuyện này chưa thể khẳng định là do Hợp Hoan Tông. Ta quyết định sẽ để Đại trưởng lão dẫn theo một số đệ tử đi điều tra. Nếu như không liên quan đến Hợp Hoan Tông, vậy thì sẽ nghĩ cách xử lý chuyện ở mỏ linh thạch! Còn nếu là do Hợp Hoan Tông vậy thì không chết không ngừng!"
Trên mặt Nam Cung Hiên xuất hiện sát khí, ánh mắt như bắn ra tia chớp.
"Tông chủ nói không sai! Đề phòng Hợp Hoan Tông điệu hổ ly sơn, Tông chủ nhất định phải ở lại trấn giữ Trường Sinh Môn! Ta sẽ đích thân đi điều tra mỏ linh thạch!"
Lăng Tiêu gật đầu nói.
"Ngươi muốn đi mỏ linh thạch? Không được!"
Không chỉ có Nam Cung Hiên mà còn có cả Nam Cung Tình đều phải đối.
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng, Nam Cung Tình mới nhận ra mình hơi nóng nảy, sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn nói: "Hợp Hoan Tông hận ngươi đến tận xương. Nếu như là bên đó làm vậy không chừng mỏ linh thạch chính là cái bẫy. Ngươi đi thì khác gì chui đầu vào rọ?"
Đại trưởng lão cũng gật đầu: "Không sai, Lăng Tiêu là thánh tử của Trường Sinh Môn, thân phận cần cẩn trọng, không thể coi thường nguy hiểm. Cứ để ta dẫn theo một số đệ tử đi."
Lăng Tiêu cười nhẹ lắc đầu: "Hợp Hoan Tông giăng bẫy? Nguyên cái tông môn đó ta còn chưa để vào mắt, Tông chủ cứ yên tâm. Tông chủ hiểu sức chiến đấu của ta, từ Tông Sư Cảnh trở xuống, đến một người giết một người! Nếu như Hợp Hoan Tông đui mù ta cũng không ngại dạy cho bọn họ một bài học để đời!"
Lăng Tiêu chẳng qua là Chân Khí Cảnh tầng thứ chín, nhưng nói từ Tông Sư Cảnh trở xuống ai đến đều giết. Nếu đệ tử bình thường nói ra thì chắc chắn đã bị mọi người coi là kẻ thần kinh. Nhưng lời này lại do Lăng Tiêu nói, Nam Cung Hiên rơi vào trầm tư.
Thời điểm Lăng Tiêu giết Lâm Hạo Vũ cũng mới chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ ba. Hôm nay hắn đã đạt đến Chân Khí Cảnh tầng thứ chín, không biết sức chiến đấu đã trở nên khủng bố như thế nào rồi.
Sức chiến đấu của Lăng Tiêu không thể dùng các cân nhắc bình thường để hình dung. Hơn nữa cường giả Tông Sư Cảnh của Hợp Hoan Tông cũng không có bao nhiêu. Cường giả Long Hổ Cảnh ra tay thì Lăng Tiêu chắc vẫn có thể chạy thoát.
Thấy bộ dạng Lăng Tiêu kiên quyết như thế, cuối cùng Nam Cung Hiên chỉ có thể đáp ứng.
Cuối cùng đã thống nhất được những người sẽ đi đến mỏ linh thạch, bao gồm: Đại trưởng lão, hai trưởng lão Long Hổ Cảnh tầng thứ sáu, Lăng Tiêu, Nam Cung Tình, Kiếm Vô Khuyết, Tả Chấn và Đặng Á Lâm!
Hiện giờ Đặng Á Lâm đã đột phá lên Hóa Linh Cảnh tầng thứ hai, hơn nữa tính tình cũng trở nên trầm hơn. Tiểu Kim Cương Quyền đã tu luyện đến Đại thành.
"Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát!"
Đại trưởng lão nói với mọi người rồi lập tức đi ra khỏi Trường Sinh Điện.
Ở phía đằng sau của ông, Lăng Tiêu, Nam Cung Tình cũng đi theo. Nguyên một nhóm người thi triển tốc độ, lao về phía núi Trường Sinh.
Cho dù là Tông Sư Cảnh cũng chưa thể bay trên trời, chỉ khi nào bước chân vào Thiên Nhân Cảnh, lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, mới có thể bay.
Nhưng mà mặc dù Đại trưởng lão cùng nhóm người Lăng Tiêu không có cách nào phi hành, bù lại có chân khí hùng hậu, thi triển cước bộ trên đường, tốc độ còn nhanh hơn ngựa chiến, một đường đi thẳng dãy núi Yêu Thú.
Trong nhóm người, tu vị của Lăng Tiêu yếu nhất, ban đầu Đại trưởng lão còn lo lắng Lăng Tiêu không theo kịp. Nhưng sau đó ông phát hiện Lăng Tiêu thong thả ở đằng sau ông, hoàn toàn không thấy dáng vẻ gắng gượng.
Tiên Thiên chân khí tràn ra, xung quanh cơ thể Lăng Tiêu như có mây mù, mỗi bước của hắn đều là mấy chục trượng, nhìn qua rất thoải mái thong dong, giống như đang bước đi trên những đám mây vậy.
Đây tất nhiên chính là Vân Long Cửu Biến, mặc dù Lăng Tiêu mới chỉ tu luyện đến Tiểu thành, nhưng tốc độ bình thường cũng cao hơn so với cường giả Long Hổ Cảnh một tầng!
Mấy người Nam Cung Tình cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng nghĩ đến những bí mật thần bí của Lăng Tiêu, mọi người đều không nói gì cả, chỉ là cố gắng đi theo.
Dãy núi Yêu thú cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ con thú nào qua lại, loại yên ắng này khiến con người ta rất dễ rơi vào khủng hoảng.
Mấy canh giờ sau, mọi người chỉ còn cách mỏ linh thạch khoảng hơn hai mươi dặm.
Đại trưởng lão bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi, khôi phục chân khí.
Đi trên đường lâu như vậy, chân khí mọi người đều tiêu hao hơn một nửa, đợi đến lúc chiến đấu ác liệt thì cần phải bảo trì thể lực.
Nhóm người Nam Cung Tình nuốt linh đan, lấy linh thạch ra để bắt đầu hồi phục chân khí.
Mắt của Lăng Tiêu sáng lên, nói khẽ:"Đại trưởng lão, ta tới mỏ linh thạch thăm dò một chút tình huống bên trong. Hiện giờ chúng ta không hề biết có chuyện gì xảy ra, nếu cứ thế đi thẳng về phía trước rất có thể trúng mai phục."
"Ngươi? Đi một mình? Quá nguy hiểm!"
Đại trưởng lão nhíu mày một cái, lập tức từ chối.
"Đại trưởng lão yên tâm, vừa mới rồi ta thi triển thân pháp ông cũng thấy đấy. Dù là cường giả Long Hổ cảnh cũng chưa chắc đuổi kịp ta đâu. Nếu tình huống có biến, ta nhất định sẽ chạy kịp! Tạm thời mọi người cứ yên tâm chờ ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại."
Nói xong Lăng Tiêu cũng không đợi Đại trưởng lão đồng ý, chân khẽ di chuyển, bay ra ngoài như mây mù.