Vạn Cổ Đại Đế

Chương 7

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 7: Lão Thiên! Đánh chết hắn!

"Tiểu Kim Cang Quyền sao? Nhưng mà Tiểu Kim Cang Quyền chân chính không phải đánh như ngươi đâu!"

Ánh mắt của Lăng Tiêu lóe lên, trực tiếp đối mặt với quyền này của Đặng Á Lâm. Dưới chân bỗng giẫm mạnh một cái, tay đấm ra một quyền.

OÀ..ÀNH!

Quyền đánh ra cứng rắn, khí thế vô cùng, lại giống với Đặng Á Lâm, đều là Tiểu Kim Cang Quyền.

Hơn nữa, quả đấm của Lăng Tiêu còn bao phủ một lớp quyền mang* nhàn nhạt.

*quyền mang: sự sắc bén của tay ra quyền.

"Tại sao Lăng Tiêu lại học được Tiểu Kim Cang Quyền vậy? Tiểu Kim Cang Quyền chỉ có đệ tử chân truyền, có tài năng tu luyện mới có thể học thôi chứ."

Có người kinh ngạc hô lên, nhận ra võ học mà Lăng Tiêu vừa thi triển.

"Hừ! Cho dù hắn biết Tiểu Kim Cang Quyền thì sao? Tu vi chỉ giống con sâu con kiến, cắn răng thi triển Tiểu Kim Cang Quyền cũng chỉ có thể chết trong tay Đặng sư huynh!"

Lăng Khôn nhìn Lăng Tiêu đầy thù hận, vẻ ghen ghét lộ ra cả khuôn mặt.

Từ khi hắn ta đột phá lên Chân Khí cảnh, trở thành đệ tử nội môn cũng chưa có tư cách luyện Tiểu Kim Cang Quyền. Nhưng mà Lăng Tiêu lại biết!! Sao mà hắn ta không tức giận, không ghen ghét cho được?

"Không sai. Lăng Tiêu chắc chắn phải chết! Cường giả Hóa Linh cảnh, cơ thể cứng như kim cương, mạnh mẽ vô cùng. Lăng Tiêu lại không né tránh mà cứ thế đón nhận, lần này hắn không chết cũng bị thương nặng."

Có người lắc đầu, nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt thương hại.

ẦM!!

Hai quyền chạm nhau, chân khí màu bạc vù vù bay ra, cảnh tượng Lăng Tiêu bị bay ra như mọi người tưởng tượng không hề xuất hiện.

Chỉ thấy một quyền của Lăng Tiêu đánh mạnh vào điểm mấu chốt của quyền đối phương, sau đó một tiếng ầm nổ ra, Tiểu Kim Cang Quyền hóa hư không.

Một quyền oai phong như vật mà không gây bất kỳ tổn thương nào cho Lăng Tiêu.

"Sơ hở mấu chốt... chuyện này sao có thể?"

Ánh mắt của Đặng Á Lâm dao động, vẻ mặt khó tin. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng.

Hắn cũng chưa hoàn toàn luyện Tiểu Kim Cang Quyền đến nơi đến chốn, trong đó vẫn tồn tại sơ hở. Mà một quyền kia của Lăng Tiêu vừa hay đánh trúng điểm sơ hở mấu chốt đó, nhìn như dễ dàng nhưng để đánh phá được cũng cực kỳ khủng bố.

"Ta nói rồi, Tiểu Kim Cang Quyền mà ngươi tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn!" Lăng Tiêu nhìn Đặng Á Lâm một cách rất bình thản.

"Ta không tin! Vừa rồi ngươi chẳng qua là ăn may mà thôi, ngươi đi chết đi!"

Trong tâm trí Đặng Á Lâm sinh ra một sự e ngại, nhưng mong muốn giết Lăng Tiêu lại càng phát ra mãnh liệt.

OÀ..ÀNH!

Hắn nhảy từ trên trời xuống, chân khí bẩm sinh mênh mông quanh người, quyền đánh ra như gió bao phủ xuống toàn thân Lăng Tiêu.

Vèo vèo vèo!

Lăng Tiêu nhẹ nhàng huy động Trường Sinh bộ pháp dưới chân. Nhũng quyền của Đặng Á Lâm đa phần đều đánh vào khoảng không, nhưng vẫn có một vài quyền khiến Lăng Tiêu không thể tránh, chỉ có thể tiếp lấy.

Ầm! Ầm!

Cả người Lăng Tiêu bay ngược lại vài chục trượng mới có thể hóa giải được sức quyền của Đặng Á Lâm, nhưng cánh tay cũng tê rần.

"Thân thể này còn quá yếu."

Lăng Tiêu thở dài một cái, Đặng Á Lâm lựa chọn đấu pháp dã man này, chỉ đơn giản là lấy sức lực ra để đánh. Hơn nữa, hắn là cường giả Hóa Linh cảnh, chân khí bẩm sinh trong cơ thể có thể hóa giải tất cả mọi thứ, khiến Trường Sinh bộ pháp của Lăng Tiêu cũng mất đi tác dụng.

Một kích của Đặng Á Lâm thành công, trong ánh mắt có sức nóng, tự cho là đã hiểu được Lăng Tiêu, công kích càng ác liệt.

"Tên nhóc kia, chỉ cần ngươi đưa chí bảo trên người ngươi cho ta. Ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Nếu không ngươi chắc chắn phải chết."

Giọng nói của Đặng Á Lâm truyền nhỏ vào tai Lăng Tiêu.

"Chí bảo ư?"

Lăng Tiêu hơi ngạc nhiên, sau đó thì lập tức hiện ra vẻ châm biếm.

Trong giây lát hắn đã hiểu ý của Đặng Á Lâm, hôm nay hắn thể hiện làm người khác kinh ngạc như thế khiến Đặng Á Lâm hiểu lầm là hắn có được bảo vật gì đó.

Chẳng qua là Lăng Tiêu cũng không giải thích, cười lạnh: "Ngươi xứng sao?"

"Ngươi chết đi!"

Đôi mắt của Đặng Á Lâm nháy mắt lạnh xuống, ra tay càng thêm tàn nhẫn, có rất nhiều quyền đánh lên người Lăng Tiêu.

Khóe miệng của Lăng Tiêu chảy ra một vệt máu.

"Giết hắn đi, giết tiểu súc sinh này đi."

"Đặng sư huynh oai phong, Đặng sư huynh vô địch."

Một đám đệ tử của Chấp Pháp Đường, kể cả đám người Lăng Khôn, Trần Phong thấy Lăng Tiêu hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, đều hô to.

"Có một số người luôn không biết sống chết."

Mặc dù sắc mặt Lăng Tiêu hơi tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh. Hắn nhìn Đặng Á Lâm như nhìn người chết.

"Lão Thiên, ta ra lệnh cho người giáng một tia lôi đình* đánh chết hắn."

*Lão Thiên: ông trời

**lôi đình: sấm sét

Lăng Tiêu chỉ tay lên trời và hô lớn.

Đặng Á Lâm hơi giật mình, ngay sau đó cười phá lên: "Tiểu súc sinh, ngươi bị điên à? Chả lẽ ngươi cho rằng Lão Thiên là con trai ngươi à? Người hôm nay phải chết là ngươi chứ không phải ta."

RẸT RẸT!!!

Đặng Á Lâm vừa dứt lời, thì lập tức trên trời giáng xuống một đường sét tím, cứ thế bổ thẳng vào đầu Đăng Á Lâm.

"AAAA!"

Đặng Á Lâm hét lên một tiếng thê thảm, cả người co rụt lại ngã xuống đất.

"Con mẹ nó...."

Biểu cảm trên mặt của mọi người giống như vừa ăn phải phân vậy, cực kỳ khó coi, trong lòng đều đang chửi thầm một câu.

Ban đầu mọi người đều đang muốn cười nhạo Lăng Tiêu, nhưng không ngờ rằng ngay giữa ban ngày lại có sét giáng xuống, hơn nữa lại còn đánh trúng Đặng Á Lâm.

"Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi…" Có người nói nhỏ.

"Nhất định là trùng hợp, Lăng Tiêu là một kẻ bỏ đi, làm sao triệu hoán* được lôi đình?" Có người không tin, bĩu môi nói.

*triệu hoán: kêu, gọi

"Ta muốn giết ngươi, tên súc sinh kia."

Đặng Á Lâm giãy giụa đứng lên, sắc mặt dữ tợn lập tức đánh về phía Lăng Tiêu.

"Lão Thiên, đánh chết hắn!" Lăng Tiêu chỉ một ngón tay vào Đặng Á Lâm.

RẸT RẸT!!

Ngay tức khắc có một tia lôi đình giáng xuống, bổ cho Đặng Á Lâm sùi cả bọt mép, cả người co rúm lại ngã xuống đất, mồm không dám mắng Lăng Tiêu nữa, ánh mắt đầy hoảng sợ.

Nếu nói lần thứ nhất bị sét đánh là trùng hợp, vậy lần này thì sao?

Mọi người nhìn Lăng Tiêu như đang gặp quỷ, bốn phía lặng ngắt, không có bất kỳ ai dám nói này nói nọ.

Bọn hắn chỉ sợ Lăng Tiêu lại triệu hồi một tia sét, đánh chết bọn hắn.

Mà lúc này, ở trong đại điện có phong cách cổ xưa trên một đỉnh núi, vị đạo nhân trung niên đang được hào quang màu trắng ngà bao phủ đột nhiên mở mắt, hai đường ánh sáng phát ra xuyên thủng hư không.

"Đây là..chấn động của đại trận bảo hộ tông môn?"

"Tên...Lăng Tiêu, ngươi chờ đó. Ông nội của ta sẽ không tha cho ngươi. Ông nội ta là trưởng lão Chấp Pháp Đường, ngươi nhất định phải chết, lần này không ai cứu được ngươi."

Đặng Á Lâm nằm ở trên mặt đất, nhìn Lăng Tiêu đầy oán hận.

Lăng Tiêu nhìn Đặng Á Lâm, miệng lại thở ra một câu khiến hắn muốn sụp đổ.

"Lão Thiên, đánh chết hắn!"

RẸT RẸT!!

Đường sét màu tím lại xuất hiện một lần nữa, bổ xuống Đặng Á Lâm khiến toàn thân hắn đen thui, tóc tai bù xù, nhìn cực kỳ khổ sở, hơi thở cũng yếu ớt.

"Tên nhãi ranh kia, ngươi muốn chết!"

Bỗng nhiên, trên vòm trời truyền đến một tiếng quát giận dữ. Một lão giả* mặc hắc bào lướt đến từ đằng xa, mái tóc bạc trắng uy nghiêm, toàn thân bao phủ sát ý mãnh liệt, tấn công Lăng Tiêu.

*lão giả: ông già, lão già
Bình Luận (0)
Comment