Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 385

"Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!"

Hàn Giang Tuyết nói xong khẽ động đậy người, linh lực cũng nhanh chóng bộc phát rồi hoá thành một tia sáng, bay vút lên trời cao.

Đám người Trần Mộc và Trình Vũ Hiên cũng mau chóng bám theo.

Từ lúc tới Lăng Tiêu Tông, Trần Mộc cũng chưa ra ngoài lần nào, mặc dù Linh Tiêu Tông chỉ là một môn phái nhưng vùng lãnh thổ thuộc Linh Tiêu Tông lại không hề ít, mỗi môn phái đều có thể coi là một quốc gia, không chỉ có sức mạnh, nền tảng mà còn có cả vùng lãnh thổ nữa.

Nhưng xét về mặt tranh đấu thế lực thì sự khác biệt giữa môn phái và quốc gia là khá lớn.

Ví dụ như ở Ninh Quốc có hàng triệu quân tinh nhuệ, mặc dù thế lực phức tạp nhưng nhờ có sự kiểm soát gay gắt của triểu đình nên không xảy ra quá nhiều vụ tranh chấp.

Còn địa bàn Linh Tiêu Tông mà hắn đã gia nhập thì ngày nào cũng có các trận tranh đấu hỗn loạn và từ trước tới giờ, Linh Tiêu Tông cũng không hề xử lý các cuộc tranh chấp thế lực đó. Chỉ cần các thế lực mới nổi lên đúng hạn cống nạp tài nguyên tu luyện theo quy định thì Linh Tiêu Tông sẽ không can thiệp vào bất cứ cuộc tranh chấp thế lực nào, và đúng hơn là không thể kiểm soát nổi!


Bởi vì trong Linh Tiêu Tông có mục đích chính là đào tạo các vị anh tài nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi can thiệp vào mối ân oán giữa các thế lực khác nhau! Điều này. cũng dẫn đến trong nội bộ Linh Tiêu Tông, các cuộc tranh chấp thế lực từ bé cho tới lớn đều loạn lạc hơn rất nhiều ở các quốc gia như Ninh Quốc.

Đương nhiên, chỉ có mỗi Linh Tiêu Tông, Thất Huyền Tông và môn phái Thiên Ảnh là như vậy. So với các quốc gia như: Ninh Quốc, Đường Quốc thì các tranh chấp của ba môn phái này cực kỳ loạn!

Xoẹt xoẹtl

Dưới sự dẫn dắt bởi linh lực cảnh giới Vạn Pháp của Hàn Giang Tuyết, chẳng mấy chốc, đám người Trần Mộc cũng băng qua núi đồi đi đến biên giới của Linh Tiêu Tông.

Biên giới của Linh Tiêu Tông được bao phủ bởi một trận địa phòng ngự, trận địa này cao đến mười nghìn trượng, linh lực cuồn cuộn như ẩn hết trong mây trời, bình thường trận địa phòng ngự này chỉ thấy được núi, không thấy được sông suối, hoặc gần như rất khó có thể nhìn rõ, chỉ thấy thoáng hiện một ánh sáng lập loè hắt lên mà thôi.

Nhưng chỉ cần trận địa phòng ngự này được kích hoạt thì sức sát thương của nó là vô cùng lớn, cho dù có hàng chục kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp đến đây thì cũng sẽ tan xương nát thịt trong chớp mắt.


Theo truyền thuyết, trận địa phòng ngự này là do một vị sư tổ lập sáng lập môn phái bày trí, đã có khoảng nghìn năm lịch sử rồi!

Trên đỉnh một ngọn núi cao ở vùng biên giới Linh Tiêu Tông này còn có một trưởng lão khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi trấn thủ ở đây, phụ trách kiểm soát trận địa phòng ngự. này những ngày thường.

Nếu như không có vị trưởng lão này mở đường thì không ai có thể ra khỏi môn phái cả.

Chẳng bao lâu sau, đám người Hàn Giang Tuyết đã lũ lượt kéo đến, đặt chân lên đ ỉnh ngọn núi cao này.

Trưởng lão trấn thủ nhìn thấy đám người Hàn Giang Tuyết, vẻ mặt không chút ngạc nhiên, không những thế còn bật cười hỏi: "Sao nào? Vẫn chưa chịu từ bỏ sao, định ra ngoài môn phái đi tìm tiếp à?"

Hàn Giang Tuyết gật đầu, nghiêm nghị nói: "Lần này khác với lần trước, lần này ta có thêm ít manh mối nữa, ta nghe. ngóng được địa điểm cuối cùng đám người Lăng Thiên Vũ mất tích chính là ở thành Viên Long!"

"Thành Viên Long sao?", nghe thấy tên chỗ này, vẻ mặt trưởng lão trấn thủ bỗng nghiêm lại, khẽ thở dài nói: "Đây chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, nếu bọn họ mất tích ở đây thì e là chắc chắn có liên quan tới Thương Long Tông, sợ là lành ít dữ nhiều!"

“Thương Long Tông sao?”", Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nghe xong, vẻ mặt chợt biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment