Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 439

Trong khoảng sân bao la đen tối, làn sóng linh lực cuồng bạo dao động, dù đã lâu vẫn không thể hoàn toàn tan ra trong trời đất.

Sau một hồi đại chiến kịch liệt, dư âm tàn phá dữ dội, khoảng sân rộng bị biến thành phế tích.

Vài cột đá vững chắc màu đen gãy đổ xung quanh, tan tành bể nát, đá lớn lăn xuống tạo thành một đống bừa bãi, khói bị gió mạnh cuốn đi tạo thành màn sương màu xám ngoét trông khá là hãi hùng.

Trên bầu trời sức mạnh hung thần vẫn còn đang quanh quẩn, gương Thiên Ma Long không bị áp chế, loé ra hào quang, Thái Cổ huyết vân trên thân gương đều sáng lên, toả ra lệ khí đáng sợ.

Nhưng mà vừa rồi khi gương Thiên Ma Long bùng nổ, mọi người trên quảng trường đều bị hút vào trong, hiện tại trên sân vô cùng yên tĩnh.

Chỉ còn đống hoang tàn và làn khói kia, điều này chứng minh vừa rồi đã có trận chiến kịch liệt, kinh khủng cỡ nào.

Toà sân rộng yên tĩnh, khoảng 15 phút sau, gương Thiên Ma Long sừng sững trong thiên địa lại xảy ra chấn động.

Trên mặt gương bóng loáng, một tia sáng đỏ sậm b ắn ra từ bên trong, chiếu xuống sân, một đám người bị hút vào trước đó bị b ắn ra, nằm dài trên sân.


Ánh sáng lập loè, linh lực nhộn nhạo, mọi người khiếp sợ, nghi ngờ nhìn chung quanh, thấy cảnh tượng quen thuộc trong lòng họ đều có suy nghĩ: Họ trở lại rồi!

“Lão già chết tiệt kia còn dám chuẩn bị chiêu lén lút này!”

Sắc mặt Hoàng Côn dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt loé lên tia hung ác, khoé miệng cong lên nụ cười mỉa mai ngay sau đó.

“Nhưng lão già này dù chơi đánh lén thì sao, muốn nhốt ta trong ảo cảnh thấp kém kia, đúng là mơ mộng hão huyền!”

“Hiện tại ta đã trở lại, gương Thiên Ma Long vẫn không có thay đổi gì, một lần nữa lại lọt vào tay Thiên Ma Cung chúng ta rồi!"

Hoàng Côn cười như điên, đường đường là cường giả Vạn Pháp, một cái ảo cảnh đúng là không nhốt được hắn ta, chỉ là tạm thời cản chân hắn ta mà thôi.

Thì đã sao, gương Thiên Ma Long vẫn bị hắn ta giành lại.

Đám người Hàn Giang Tuyết lại run rẩy, họ nhìn cảnh tượng chung quanh, biểu cảm trở nên căng thẳng, tiếp theo họ lại nhìn sang gương Thiên Ma Long kia, Hàn Giang Tuyết căn răng lao ra trước, phóng thẳng về phía chiếc gương kia.


“Ngăn nàng lại!", Hoàng Côn đã đề phòng trước nên khẽ quát.

Tần Thạch Long nghe thế thì không do dự, người đã phóng lên trời, chắn trước mặt Hàn Giang Tuyết, cười mỉa: “Hàn tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn năm kia đi, vậy thì chúng ta không cần phí nhiều sức!”

Mặt Hàn Giang Tuyết đỏ lên, trong đôi mắt đẹp là tia phẫn nộ: “Tần Thạch Long, ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi bị ngu hay gì, nếu Thiên Ma Cung chiếm được gương Thiên Ma Long, toàn bộ Linh Tiêu Tông chúng ta cũng không có kết quả tốt. Não úng nước àiI”

“Sau đó thì sao? Ta cũng không phải người Linh Tiêu Tông, nó sống hay chết thì liên quan gì tới ta?”. Tân Thạch Long nhìn Hàn Giang Tuyết bằng ánh mắt mỉa mai, dường như hoàn toàn chẳng màng tới những lời này.

Hàn Giang Tuyết căn răng, tên này đúng là vô liêm sĩ, rõ ràng đã bại lộ thân phận, nhưng còn chống chế mình không phải là Thiên điện chủ.

Bùm!

Trong giây lát, Hàn Giang Tuyết không nói nữa, linh lực bùng nổ, thực lực cảnh giới Vạn Pháp lại tăng tới mức cao nhất, người lao ra, tung một chưởng đánh về phía Tân Thạch Long.

“Chỉ dựa vào linh căn không toàn vẹn của ngươi thì không đấu lại ta!”, Tân Thạch Long trào phúng, lắc người rồi biến mất, sau đó là tiếng va chạm đỉnh tai nhức óc.

Linh lực cuồng bạo nổ mạnh, hai bóng người mang theo thực lực khủng khiếp chiến đầu lần nữa.

Mà bên khác, thừa dịp Hoàng Côn đang bị truy bắt, Hoàng Côn nhanh chóng xông ra.

Lúc này hắn ta tinh mắt phát hiện một thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt đang dùng tốc độ nhanh như chớp nhào về phía gương Thiên Ma Long, tốc độ nhanh tới cực hạn.

Bình Luận (0)
Comment