Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 447

Vẻ mặt của Hàn Giang Tuyết thoáng đổi, nàng kinh hãi lên tiếng.

"Không phải, là do không gian này sắp nổ tung rồi!" Trần Mộc biến sắc, hắn trầm giọng nói.

Lúc này, tất cả mọi người đều vội vàng vận chuyển linh lực, nhanh chóng bảo vệ bản thân.

Mà trên bầu trời, từng vết nứt như pha lê nhanh chóng phá vỡ không gian, trong những vết nứt đó, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một năng lượng trục xuất cực mạnh khiến họ không cách nào kháng cự, nhanh chóng bủa vây.

Gió mạnh từng hồi cuốn đi cả đất trời, vô số đá tảng đổ sụp xuống rồi lơ lửng giữa trời, mặt đất nứt nẻ cũng bị bốc lên cao.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong không gian bỗng mất đi trọng lực!

"Mọi người cẩn thận, chúng ta sắp bị ép ra khỏi không gian rồi!" Hàn Giang Tuyết cảm giác được không gian có điểm lạ, nàng nghiêm giọng nói.


Trần Mộc cần răng, ánh mắt nhìn về phía thanh Ma kiếm Thái cổ trên bầu trời, chân hắn đạp lên một tảng đá lớn lơ lửng giữa không trung, toàn bộ cơ thể phóng lên trời, trực tiếp lướt về phía thanh Ma kiếm Thái cổ đó.

Ngay giây phút cuối cùng khi không gian sụp đổ, hẳn muốn cướp được thanh Ma kiếm Thái cổ này về tay!

Mà Hoàng Côn cũng có ý nghĩ tương tự hắn.

Cơ thể của Hoàng Côn cũng vút lên giống như một vệt sáng, với tốc độ như chớp giật, hắn vút nhanh theo đường chân trời, ngay khi nhìn thấy Trần Mộc cũng đang lao vê phía Ma kiếm Thái cổ theo một hướng khác, sắc mặt của hắn nhất thời âm trầm lại: "Thằng nhóc này, ngươi mà xứng được có thanh ma kiếm này sao!"

"Ha ha, thanh kiếm này vốn là của ta, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về mình!" Trần Mộc khinh thường cười nhạo hắn.

Không để ý tới sự uy hiếp của đối phương, Trần Mộc bình tĩnh lại, tay hắn đưa ra, sức hút dâng trào.

Nếu như thanh kiếm Thiên Tùng Vân đã nuốt cả kính Thiên Ma Long xuống, vậy thì linh thức của Ma kiếm Thái cổ vẫn sẽ thuộc về kiếm Thiên Tùng Vân. Hiện tại hắn lấy thân phận là chủ nhân của kiếm Thiên Tùng Vân, cho nên cũng có thể điều khiển được thanh Ma kiếm Thái cổ này!

Trần Mộc bắt đầu điều khiển suy nghĩ của mình, quả không ngoài dự đoán, thanh Ma kiếm Thái cổ sừng sững giữa trời như có cảm ứng, vô hơi chấn động rồi chợt bay ra ngoài, lao về phía Trần Mộc.

"Được rồi sao? I"

Nhìn thấy cảnh tượng đó, khuôn mặt Trần Mộc mừng rỡ như điên, hẳn chỉ định thử một lần xem sao. Không ngờ thanh Ma kiếm Thái cổ lại nhận chủ!

"Vô liêm sỉ"


Hoàng Côn sắp tức điên lên rồi.

Hắn ta không ngờ rằng, bọn họ đã vạch ra kế hoạch đi tranh cướp trong di tích từ mấy năm trước đó, vậy mà cuối cùng Trần Mộc lại được hời!

Đây là tâm huyết tạo nên chí bảo trấn tông của Thiên Ma cung kia màt

Bây giờ lại rơi vào tay Trần Mộc hết.

Cho dù Hoàng Côn có tốt tính cỡ nào, lúc này hẳn ta cũng tức giận đến nghiến răng, nếu như lão tông chủ của Thiên Ma cung mà biết được, chỉ sợ hẳn có chết cũng không bù hết tội.

"Thăng súc sinh kia, nhanh giao Ma kiếm Thái cổ đây cho. tai"

Hoàng Côn điên cuồng gào thét, cơ thể lao vút về phía Trần Mộc như chuẩn bị tổ chức một đợt tranh cướp kinh hoàng.

Lúc này đây, Hoàng Côn vung một quyền cực mạnh chứa đựng cả quyền ấn linh lực cuồng bạo, với thanh thế hào hùng đánh về phía Trần Mộc.


Chỉ là, linh lực của hắn chưa kịp hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể Trần Mộc thì không gian này đã bị vặn vẹo đi, linh lực của hắn như đánh vào hư không, hoàn toàn không thể tiếp xúc. được với cơ thể Trần Mộc.

Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Hoàng Côn lại càng thêm âm trầm. Hắn biết, không gian này không thể kéo dài hơn được nữa.

Thấy vậy, Hoàng Côn cũng không phản kháng nữa, hắn ta đứng trên bầu trời, cặp mắt sâu hoắm, lạnh lẽo vô tình nhìn Trần Mộc: "Thăng nhóc kia, ngươi trốn không thoát đâu, ta sẽ chờ ngươi ở trên núi Thiên Khôi! Ta sẽ cho ngươi phải quỳ trước mặt ta, muốn sống không được, muốn chết cũng không xongl"

Hoàng Côn siết chặt nằm đấm, trong mắt hẳn tỏa ra sát ý lạnh lùng và dữ tợn.

Thấy thế, mấy người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên cũng nghiêm mặt hẳn, các nàng biết răng, lần này Thiên Ma cung đã thật sự nổi giận rồi!

Rời khỏi di tích của Thương Long tông thì họ sẽ trở lại núi Thiên Khôi!

Đến lúc đó, một trận chiến sinh tử long tranh hổ đấu đang chờ họ!

Bình Luận (0)
Comment