Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 760

Mấy ngày nay, ông ta ăn cơm cũng không ngon, ngủ cũng không ngủ được, cả ngày lẫn đêm đều buồn lo chuyện này.

Trước kia cũng có không ít người trẻ tuổi chém giết nhau trong Đại Hoang mộ kiếm, nhưng số người thương vong cũng chỉ rất ít người. Nhưng mà lần này, hơn một nửa thiên tài trẻ tuổi ở địa giới Nam Châu đều bị Trần Mộc tiêu diệt hết!

Nghĩ đến ngày trước thằng nhóc này chỉ mới ở tầng năm của cảnh giới Thần Tàng, ông ta năm mơ cũng không ngờ, thăng nhóc trước kia ông ta không để ý, thậm chí còn có chút khinh thường, giờ đây hắn lại chọc thủng cả địa giới Nam Châu!

Trên bầu trời Đại Thiên các, có vô số cường giả lơ lửng ở trên không, trong đó có sáu thế lực cực lớn như Thất Huyền Tông, Ninh Quốc, Kim Quốc, Tống Quốc, Ngụy Quốc, Nam Quốc!

"Bạch Tông chủ, nếu thí luyện ở Đại Hoang mộ kiếm đã kết thúc, vì sao mấy người còn chưa đi?" Vạn Trọng Sơn cười nhạt nói.

"Hừ!" Bạch Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng, đối với cái vẻ cười khinh khi của Vạn Trọng Sơn, ông ta không thèm vui vẻ để đáp lời, ông ta hung tợn nói: "Vạn Tông chủ, ông gấp cái gì nhỉ, nơi này là thành Đại Hoang, là thành trì trung lập, bản tọa ở đây, chẳng lẽ phải e ngại ông sao? Có đi hay không thì mắc mớ gì tới ông!"

Bị Bạch Đỉnh Thiên chỉ vào mũi mà mắng, sắc mặt Vạn Trọng Sơn âm trầm rất rõ ràng.


Ngay sau đó, ông ta vừa nhìn về phía hoàng đế Ninh Quốc ở sau lưng, một đám người đi theo hoàng đế Kim Quốc đều nhắm mắt, trầm mặc không nói gì.

Nhưng mà Vạn Trọng Sơn biết, trong lòng họ đều đang nén giận, đợi Trần Mộc đi ra!

"Lần này có trò hay để nhìn rồi!"

"Không biết lần này thành Đại Hoang có bị san thành bình địa hay không nữa, nhưng mà thăng nhóc Linh Tiêu Tông kia cũng mạnh thật, ngay cả mấy thiên tài đứng đầu tiếng tăm lừng lẫy ở địa giới Nam Châu như Đường Tùng Lâm, Tập Kinh, Kim Vũ Dương cũng bị hốt ổ luôn!"

"Lần này, chỉ sợ Linh Tiêu Tông khó có thể toàn thân!"

"Chúng ta nhanh trốn xa một chút, cẩn thận kẻo bị dính vào!"

Trong thành Đại Hoang ồn ào bàn luận, tiếng đàm tếu vẫn vang vọng không dứt.

Trong ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ chờ mong và cân nhắc, đúng là bọn họ rất muốn nhìn xem thử, người trẻ tuổi chấn động cả địa giới Nam Châu đó rốt cuộc sẽ có kết cục bi thảm gì!

"Âm ầm ầm" Lúc này đây, trên bầu trời có tiếng động lạ thường, kiếm ý giết chóc tràn ngập trong khe hở hư không, ba luồn ánh sáng óng ánh tránh khỏi ánh kiếm nhiều vô kể, lao về phía bên này.

Nhận ra điều gì đang xảy ra, sắc mặt nhiều người đều thay đổi.

"Sao vậy?"


Có không ít người tự lẩm bẩm, trong lòng cũng có phần hưng phấn.

"Thằng nhóc rác rưởi này, rốt cục cũng chịu bò ra à, ta còn tưởng ngươi định trốn ở trong đó cả đời đấy!"

Bạch Đỉnh Thiên hung tợn nói, một luồng khí sát phạt lạnh thấu xương cứ thế dâng trào.

Ánh mắt của mọi người trong thành Đại Hoang đều nhìn về phía đó, ngay cả thành chủ Phạm Thành cũng nhìn chằm chăm về phía bầu trời, nơi đường hầm hư không có ba luồng ánh sáng bản ra ngoài, xuất hiện ở trong thế giới này.

Mà ba luồng ánh sáng đó chính là ba người, Trần Mộc, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam.

Cả thành trì vốn đang sôi trào bỗng dưng rơi vào trong sự yên lặng đáng sợ!

Ngày thường, hai mỹ nhân như Phương Thanh Điệp và Vạn Lam vẫn luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Nhưng hôm nay, mọi ánh mắt lại hội tụ trên người thiếu niên mặc áo trắng sạch sẽ kia.

Vẻ mặt hắn không có biểu cảm gì, càng không hề có dáng vẻ hoang mang, trái lại lại vô cùng thoải mái, giống như không biết tương lai mình sẽ gặp những nguy hiểm gì mà e ngại!


Ngược lại Phương Thanh Điệp và Vạn Lam lại có vẻ nghiêm nghị, bọn họ có thể nhận ra được, ngay lúc họ rời khỏi Đại Hoang mộ kiếm, có vô số sát ý lạnh lùng khóa chặt trên người họ.

Luồng sát ý này không mãnh liệt, nhưng vô cùng thuần túy, khiến cho bọn họ cảm giác nhiệt độ quanh người cũng hạ đi không ít.

"Trân Mộc!"

Mà đúng lúc này, bầu trời trên thành Đại Hoang bỗng xuất hiện một luồng linh lực khủng bố như bão táp bao phủ lấy. Ngay sau đó, mười mấy bóng người cùng lúc bay về phía này, tiếng gầm gừ vun vút dữ tợn như sấm nổ ầm ï trên bầu trời.

"A, náo nhiệt thật nhỉ!"

Đối mặt với tiếng gầm gừ đáng sợ đó, Trần Mộc cười nhạt, đôi mắt màu đen có phần cân nhắc.

Bình Luận (0)
Comment