Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 763

Một ngụm máu tươi phun ra tung tóe giữa không trung.

Tất cả mọi người ở trong thành Đại Hoang đều giật mình kinh hãi, trợn to hai mắt không cách nào tin nổi.

Một luồng ánh kiếm rực lửa dừng lại nơi mi tâm của Thạch Trụ. Ngay sau đó, một tiếng nổ vang vọng khắp trời, đầu của ông ta cứ thế nổ tung, hóa thành một trời đây máu văng tung tóe.

"Thạch trưởng lão!" Mọi người ở Thất Huyền Tông đều gầm lên bi phẫn.

"Chỉ một chiêu kiếm mà có thể lấy được đầu Thạch Trụ, người ở tầng sáu của cảnh giới Vạn Pháp?"

"HítI"

Tất cả mọi người đều rơi vào yên lặng, họ đồng loạt hít một hơi lạnh, thực lực của hắn đều sâu không lường được!


Tầng sáu ở cảnh giới Vạn Pháp đã là lực chiến đứng đầu ở địa giới Nam Châu, những người này đều có địa vị cực cao ở bất kỳ Đại Quốc nào hoặc Tông Môn, nhưng mà dưới kiếm của thằng nhóc này, chỉ với một chiêu kiếm mà đã bị giết chết?!

"Kiếm thuật này đúng là đáng sợ!" Ngay cả tông chủ của Thiên Ảnh Tông cũng không nhịn được mà thốt lên thành tiếng.

Năng lực kiếm đạo đến bậc này, tìm khắp Thiên Ảnh Tông bọn họ cũng không tìm ra người nào có thể vượt qua kiếm thuật nhường đó, quả thực là hết sức kinh người!

"Cái tên này đã mạnh tới vậy rồi!" Hoàng đế Ninh Quốc giật mình đứng lên, mặt như đổi sắc.

Trước đó, ông ta còn không buồn quan tâm đến Trần Mộc, nhưng mà ngay khi chiêu kiếm của Trần Mộc ra khỏi vỏ, ông ta mới hiểu ra ý nghĩ trước đó của mình ngu xuẩn đến nhường nào.

Tốc độ trưởng thành của người này quá nhanh, làm cho ông ta cảm thấy cả người phát lạnh, chỉ mới một thời gian ngắn, nó đã sánh bằng với những cường giả đỉnh cao như bọn họI

Chuyện này quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

"Nếu ai dám cản đều phải giết!" Ánh mắt Trần Mộc lạnh như băng, nhìn chằm chăm vào mấy trưởng lão của Thất Huyền Tông đang ở đó, thản nhiên nói.

Lời nói không nặng nề, nhưng sát ý lại rõ ràng đến vậy!

Ngay sau đó, cơ thể của hắn lao tới, mà mấy trưởng lão của Thất Huyền Tông đều cứng đờ tại chỗ.

Hồi lâu sau, họ có cảm giác sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh!

Bọn họ lại bị một thằng nhóc rác rưởi chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi dọa sợ à?


Trân Mộc đưa Phương Thanh Điệp và Vạn Lam, nhanh chóng lao qua bao nhiêu lớp bủa vây, không lâu sau, họ rời khỏi bầu trời ở thành Đại Hoang. Nhưng còn chưa rời khỏi thành Đại Hoang, mấy bóng người quen thuộc đã chặn ngay trước mặt.

Sao với trưởng lão Thất Huyền Tông vừa rồi, rõ ràng mấy người này khác hẳn, đó là một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng. Trên cơ thể ông ta tỏa ra cảm giác ngột ngạt càng mạnh hơn!

"Đáng chết, bọn họ cũng muốn ra tay à!" Cơ thể mềm mại của Phương Thanh Điệp bỗng ngừng lại, gương mặt lạnh lùng có vẻ rất khó coi.

Người trước mắt họ không phải là ai khác mà chính là hoàng đế Ninh Quốc, Kim Quốc, Tống Quốc và Nam Quốc.

Tứ đại quốc chủ cùng đứng sừng sững trên bầu trời, hai tay họ chắp ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mộc, mặt không chút cảm xúc.

Ngồi trên ngôi vị hoàng đế đã nhiều năm hình thành nên một khí thế khác người, không giận tự uy, áp lực đó đè ép như thủy triều, khiến cho không gian xung quanh đều trở nên vặn vẹo.

Bên trong thành Đại Hoang, mọi người vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Cảnh tượng đó quả thực rất khó tin.

Phải biết, so với cuộc tranh tài giữa các tông môn, chiến tranh giữa bảy nước lớn càng tàn khốc hơn nhiều! Hàng trăm vạn hùng binh tướng mạnh đạp nát núi sông, bảy đại quốc không tính là hoà thuận, thậm chí còn oán hận lâu đời.


Ai mà người được, bốn vị quyền cao chức trọng, nắm trong tay sinh linh của cả ngàn tỉ tánh mạng lại bỏ qua thù hận riêng tư, cùng nhau đối phó với một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi, nếu không phải tận mắt mình nhìn thấy, bọn họ cũng khó mà tin nổi!

"Trần Mộc, đầu hoàng tử của trẫm là do ngươi chém có phải không?" Hoàng đế Ninh Quốc thản nhiên nói.

"Nếu ông muốn thì trả lại cho ông!"

Ánh mắt Trần Mộc bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, hắn hơi vung tay lên, một cái đầu người đầm đìa máu bị vứt ra ngoài, chính là đầu của Đường Tùng Lâm!

Hoàng đế Ninh Quốc híp mắt, ông ta không đưa tay đón lấy, ánh mắt như một con rắn độc nhìn Trần Mộc chằm chằm, hồi lâu sau, ông ta mới khẽ mỉm cười.

"Trần Mộc, ngươi cũng xem như là người quen biết cũ, chúng ta cần gì phải chết sống ở đây, đi về cùng trãm thôi, trãm nhận lời với ngươi, sẽ cho ngươi vị trí trên vạn người!"

"Đừng quên, cha của ngươi vẫn còn ở trong hoàng cung chờ ngươi đấy.. "

Bình Luận (0)
Comment