Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Sao ta cảm giác ngươi hơi bi quan với Đệ Nhất Thiên Hạ Hội?
Giọng Hiên Viên Mộc Tuyết ủ rũ nói:
- Ngày hôm qua nghỉ ngơi, ngủ một giấc, mơ thấy hai trăm đệ tử Thiên Nguyên tham chiến đều chết hết.
- Còn ta?
- Chết thảm nhất, bị người tùng xẻo vạn mảnh.
- . . .!
Sắc mặt Hiên Viên Mộc Tuyết trắng bệch, hốc mắt đỏ rực nói:
- Ta còn mơ thấy bọn họ bắt cóc tôn thần, đưa ra chém đầu trước công chúng, kết thúc rồi những người này mới đồng ý không tấn công chúng ta, nghênh ngang mà đi.
Lý Thiên Mệnh vỗ đầu của nàng:
- Đừng nói lung tung.
Hiên Viên Mộc Tuyết tha thiết nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng chết.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chết gì mà chết, ta còn nhớ phải bù đắp cho ngươi, vậy đi, ta mà được năm Kiếp Nguyên chí cao thì sẽ tặng một cái cho ngươi.
Hiên Viên Mộc Tuyết nghiêm túc nói:
- Tốt, hứa chắc rồi nhé.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Sao không khách sáo từ chối đi?
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Cần gì khách sáo, ngươi làm gì có hy vọng.
- Ngươi không sợ bị ta vả mặt?
- Không, ta nằm mơ đều mong đợi bị ngươi vả mặt. Ngươi có thể làm được sao?
- Ta thử xem.
Hiên Viên Mộc Tuyết nheo mắt cười nói:
- Nỗ lực đi, Lý Thiên Mệnh, phế vật.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ha ha, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng thấy thiếu niên nghèo mà khinh, đến lúc đó ta khủng bố, thật sự rất muốn xem biểu cảm của ngươi sẽ đặc sắc tới mức nào.
- . . .
Những lời này sao nghe hơi quen tai?
. . .
Phồn Tinh Trì mở.
Lý Thiên Mệnh cất bước vào trong.
- Cố gắng chút nữa, tranh thủ bắt hết Mộc Tinh Nguyên!
Cuộc đối thoại lần này càng khiến Lý Thiên Mệnh phấn đấu hơn, tới giờ nổi điên rồi!
Trước giờ Lý Thiên Mệnh chưa từng thử làm như vậy, không sợ đau đớn, bất chấp sống chết, nhét lung tung Tinh Nguyên vào người.
Tinh Nguyên tương khắc tương sinh, khi chúng nó xung đột với nhau sản sinh đau đớn xé rách giống như ác mộng.
Nhưng mà, nếu không kiên trì thì chẳng lẽ muốn thấy Khương Phi Linh bị kéo ra chém đầu sao?
Lý Thiên Mệnh đầu đầy mồ hôi, sắc mặt vặn vẹo, toàn thân nổi gân xanh.
Hiên Viên Mộc Tuyết hỏi:
- Ngươi điên rồi sao?
- Không điên, ta chỉ muốn dùng tư thái bỏ mạng đánh liều một phen, mới có thể phá vỡ tử cục, nghịch thiên sửa mệnh!
Thống khổ có đáng gì?
- Nếu không thể bảo vệ người mình yêu thì chết cho rồi. Chết mà ta còn không sợ thì sợ gì đau đớn, sợ gì mạo hiểm?
Những lời này Lý Thiên Mệnh chỉ nói với chính mình, không nói với Hiên Viên Mộc Tuyết.
Hiên Viên Mộc Tuyết đứng bên cạnh Phồn Tinh Trì, nhìn Lý Thiên Mệnh trong một canh giờ luyện ít nhất mười viên Mộc Tinh Nguyên, nhanh hơn lúc trước nhiều.
Một canh giờ trôi qua.
Hiên Viên Mộc Tuyết nhíu mày hỏi:
- Sao rồi?
Lý Thiên Mệnh bò dậy từ Phồn Tinh Trì, người đầy vết máu, nhưng hắn ngước đầu lên cười nói:
- Rất sướng, kích thích còn hơn giết gà, sảng khoái lắm!
- . . .
Sớm muộn gì cũng xé ngươi làm gỏi!
Nàng âm thầm nguyền rủa.
Ai biết Lý Thiên Mệnh vừa bò dậy lập tức chạy ra ngoài.
- Vội vã chạy đi đâu thế?
Lý Thiên Mệnh sốt ruột nói:
- Đại tỷ, giành giật từng giây tu hành chứ đi đâu! Bọn họ đã đến muộn thì đương nhiên phải tận dụng thời gian!
Hiên Viên Mộc Tuyết khinh thường nói:
- Lâm thời cuống lên mới lo ôm chân Phật.
Mới nói xong Lý Thiên Mệnh đã chạy mất dép.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy thục mạng trên Trạm Tinh Cổ Lộ.
Bên người hắn vòng quanh hàng nghìn ngôi sao, đó là Thiên Ý Phồn Tinh của trên nghìn tiền bối.
Lý Thiên Mệnh giờ phút này tựa như có tiền bối Thần Tông nhập vào người, vọt thẳng lên trời!
. . .
Thái Cổ Thần Tông có lịch sử hai mươi vạn năm, lúc lên lúc xuống, truyền thừa dày nặng.
Vô số Thiên Ý phồn Tinh trên Trạm Tinh Cổ Lộ là biểu tượng của lịch sử Thái Cổ Thần Tông.
Những tiền bối Sinh Tử Kiếp cảnh này đã sớm mất đi, tan thành mây khói, nhưng ý chí của bọn họ vĩnh viễn tồn tại, kinh nghiệm, cảm ngộ, cuộc đời của bọn họ ảnh hưởng người đời sau.
Đây là một loại vĩnh sinh bất tử theo ý nghĩa khác.
Thiên Ý Đế Hoàng của Lý Thiên Mệnh đến từ Đông Hoàng Kiếm, đến từ Hỗn Độn Thần Đế, khi hắn chạy nhanh trên Trạm Tinh Cổ Lộ thì đàn sao vòng quanh ở bên cạnh hắn, đàn sao vây quanh trăng.
Lý Thiên Mệnh nhìn thoáng qua đàn sao, chúng không chỉ là cảm ngộ tu luyện, còn là một đám cuộc đời tươi sống.
Lý Thiên Mệnh nhẹ giọng hỏi:
- Tiền bối, các ngươi có thể cảm thụ được tâm trạng của chúng ta đúng không? Các ngươi cũng không muốn quê hương của mình bị người giẫm lên, con cháu của mình bị kẻ khác chèn ép đúng không?
Ngôi sao không đáp lại, bọn họ đã sớm mất đi, nhưng những Thiên Ý Phồn Tinh này như suối cam thấm nhuần nội tâm.
Các tiền bối, vạn người một lòng.
Mấy ngày cuối cùng này, nhiều đệ tử Thiên Nguyên sắp tham chiến dưới áp lực nặng nề đã đột phá!
Cảnh giới hiện tại của Lý Thiên Mệnh xem như giai đoạn cuối cùng của cảnh giới Thánh.
Theo lý thuyết, Thiên Ý Đế Hoàng rất khó trưởng thành, nhưng đàn sao hội tụ, Đông Hoàng Kiếm trong thức hải của Lý Thiên Mệnh vẫn tăng trưởng với tốc độ vốn có.
Ba ngày sau . . .
Kiếp văn trên Tà Ma tăng thêm một cái, thứ như binh khí này đã thành Kiếp Khí hai sợi kiếp văn.
Tà Ma tràn ngập khí huyết, sát khí ngút trời, mang theo tinh khí của Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn khiến con mắt trên này có sức chấn nhiếp cực mạnh, mắt người thường rất khó nhìn thẳng vào nó.
- Cứ tiếp tục như vậy thì thanh binh khí này hẳn là có thể dùng để chiến đấu!
Lý Thiên Mệnh dùng nó thi triển thử Cửu Thiên Tinh Thần Quyết, uy lực đã tương đương kinh người.
- Cửu Thiên Tinh Thần Quyết dù sao là chiến quyết Cổ Thánh, không có uy lực của chiến quyết Sinh Tử, hơn nữa môn chiến quyết này thích hợp Tam Thiên Tinh Vực, không thích hợp với Tà Ma.
Lý Thiên Mệnh ngẫm nghĩ:
- Đi tìm Địa Nguyên tông chủ xin một môn chiến quyết vậy, Linh Nhi đã nói ta thiếu cái gì đều có thể lấy!
Rời khỏi Phồn Tinh Trì, Lý Thiên Mệnh đi Hiên Viên Hồ.
Trước lúc đại chiến, toàn bộ tông môn mang bầu không khí tĩnh lặng, nhưng phương hướng Thiên Nguyên Thần Điện thì rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có cự thú vọt lên trời, tiếng cười nói rộn ràng vọng ra.
Xem ra các đệ tử thiên tài của tám Thần Vực tâm trạng khá tốt, chơi rất vui.
- Nghe nói đã có một nửa người đến, còn bốn Thần Vực chưa tới. Đã lố thời gian rồi, lên mặt chưa từng thấy!
Trong Thiên Nguyên tông hầu như không thấy đệ tử Thiên Nguyên của Thái Cổ Thần Tông, mọi người đều đang khổ tu.
Bầu không khí nghiêm túc đấu tranh của họ đối lập hoàn toàn với đệ tử thiên tài của các Thần Vực ở trong Thiên Nguyên Thần Điện tràn ngập thoải mái, sung sướng, bày mưu lập kế.
Còn đệ tử Địa Nguyên, Nhân Nguyên thì càng không dám ra ngoài.
Dù sao đám đệ tử ngoại tông đi khắp nơi ngắm cảnh, lỡ sơ sẩy đắc tội bọn họ thì khó sống yên.
Nghe nói Thái Cực Phong Hồ ban đầu là sơn môn cúa Lưỡng Nghi Ma Tông, đệ tử của bọn họ đến chỗ này chắc chắn sẽ đi dạo khắp nơi!