Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1045 - Chương 1045 - Giết Hết Quỷ Chặn Đường Mới Có Đường Thông Thần

Chương 1045 - Giết hết quỷ chặn đường mới có đường thông thần
Chương 1045 - Giết hết quỷ chặn đường mới có đường thông thần

Kiếm Giác Hậu Thổ Hải Long đương nhiên không chết, vào phút cuối kết giới Địa Ngục hiện ra giữ mạng của nó, chặn Diệt Tuyệt Thần Kiếm của Lam Hoang.

Nhưng kết giới Địa Ngục ý vị nó đã đánh thua trận!

Bốn đánh hai vậy mà bị loại ngay một con, quả thực là sỉ nhục của Long Tiểu Phàm, cũng là sỉ nhục của Tứ Tượng Hải Tông.

Phối hợp của Tiên Tiên và Lam Hoang, thuộc tính bổ sung cho nhau, có thể nói là cực kỳ bùng nổ.

Dù sức sát thương của chúng nó không mạnh bằng Huỳnh Hỏa, nhưng ít nhất có thể chống đỡ thật lâu, sức chịu đựng kinh người.

Đặc biệt là Lam Hoang, nó có gen cuồng nhiệt hiếu chiến, phù hợp thuộc tính hiếu động của nó, đánh nhau không biết rã rời.

Mới hạ xong một đối thủ, Lam Hoang đã quay sang đấu với ba đối thủ khác.

Ba con rồng thần tung ra đủ loại thần thông, đánh ra một đám dấu máu trên người Lam Hoang, làm gãy nhiều cành lá của Tiên Tiên.

Nhưng mấu chốt là, ba con bị thương nhiều hơn!

Hai đầu rồng to của Lam Hoang một đầu cắn một con rồng thần, vung mạnh đập xuống đất, làm đất rung núi chuyển, khiến hai con hải long bị đập lún vào núi lửa.

Các loại thần thông Thanh Thiên Lôi Trì, Thủy Nguyệt Phong Đao đánh vào người Lam Hoang nhưng không bằng nó dùng răng rồng tràn ngập lực lượng Tử Kiếp cắn xé.

Hiện tại Lam Hoang không chiếm ưu thế về đốm sao, nhưng thiên phú thân thể trong huyết mạch của nó siêu đáng sợ.

Mỗi một tấc máu thịt của nó đều xấp xỉ Huỳnh Hỏa, nhưng mấu chốt là Huỳnh Hỏa chỉ cỡ bàn tay, thân thể của Lam Hoang thì dài hai trăm năm mươi thước.

Cho dù chặt đầu rồng và đuôi rồng ra thì vẫn có hơn một trăm thước.

Trận chiến này, Lam Hoang một trận chiến kinh thiên, làm đệ tử của Tam Tài Tiên Tông nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Phỏng chừng đám người Tam Tài Thần Vực cực kỳ căng thẳng cũng lộ biểu cảm này.

Quá hung mãnh!

Tiên Tiên là lá cây trong trận chiến đấu này, nhưng chiến trường của nó không chỉ ở đây, nó còn quét ngang trong vòng nghìn thước.

Với sự trợ giúp của Tiên Tiên, Huỳnh Hỏa và Meow Meow, một con dùng Luyện Ngục Hỏa Ảnh, một con dùng tốc độ như tia chớp đẩy lui tất cả đệ tử Tứ Tượng Hải Tông tới gần Lý Thiên Mệnh.

Có rất đông người vây công, nhưng Tiên Tiên là trùm đoàn chiến, dây leo và cành lá của nó có ở khắp nơi, thậm chí còn có rễ cây màu đen xuyên qua mặt đất quấn chân Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.

Đội ngũ của Tứ Tượng Hải Tông, trừ Long Tiểu Phàm là Tử Kiếp tứ trọng ra chỉ có một mình Long Ẩn Phong là Sinh Kiếp tứ trọng, còn lại đều chưa tới Sinh Tử Kiếp tứ trọng.

Hai cô nương Bắc Cung Mông Mông và Tây Môn Tuyền Tử cũng phản ứng lại, vội vàng giúp đỡ.

Cộng thêm Huỳnh Hỏa không ngừng tập kích, Meow Meow dùng lôi đình điên cuồng hình thành Hồn Thiên Điện Ngục, ngăn cách Lý Thiên Mệnh và Long Tiểu Phàm, cung cấp chiến trường một mình giết cho Lý Thiên Mệnh.

Mục đích của bọn họ là gì?

Bắt giặc thì bắt vua trước!

Đối phương dù sao đông người, nếu rơi vào vây công rất phiền phức.

Khương Vô Tâm chỉ có một con thú bản mệnh nên chịu thiệt.

Cục diện hiện giờ quả thực là một người quyết đấu hơn hai mươi đệ tử hàng đầu của Tứ Tượng Hải Tông, hình thành hiệu quả như bom nổ.

Người bên ngoài đều biết thủ đoạn của Lý Thiên Mệnh rồi, bị rung động nhất là đệ tử của hai tông môn ở xung quanh.

Bắc Cung Mông Mông và Tây Môn Tuyền Tử suýt khóc.

Bắc Cung Mông Mông nói:

- Anh hùng cái thế ở đâu ra thế này? Có hôn phối gì chưa?

Nữ nhân này mặc váy dài màu cam, hoạt bát linh động, tinh nghịch đáng yêu, tuy hấp tấp nhưng rất dễ thương.

Hình như nàng là biểu muội của Bắc Cung Thiển Vũ.

Tây Môn Tuyền Tử kinh ngạc đến ngây người nói:

- Dường như không có, hắn là đệ tử tôn thần của Thái Cổ Thần Tông. Lần trước là hắn giết đệ tử của Lục Đạo Kiếm Ma, nhưng từ khi nào hắn mạnh đến mức này?

Đây là một cô nương tóc ngắn, lão luyện tự tin, bộ dạng có chút giống con trai, rất anh khí.

Bắc Cung Mông Mông nói:

- Không có hôn phối, quá tốt!

Tây Môn Tuyền Tử lườm nàng:

- Tra nữ, nhanh vậy đã quên Tuyền Tử của ngươi?

- Ghen hả? Ahihi, đồ ngốc.

Bắc Cung Mông Mông ngăn cản Long Ẩn Phong.

Tâm trạng của Bắc Cung Mông Mông nhẹ nhàng rất nhiều, mắng Long Ẩn Phong:

- Chó săn của Tứ Tượng Hải Tông, nhìn thấy chưa? Cẩu tặc chuyên môn đánh lén, người trị được các ngươi đã tới, muốn giết huynh đệ tỷ muội Tam Tài Tiên Tông chúng ta hả, mơ tưởng viễn vông!

- Sớm muộn gì đều phải chết, vênh váo cái gì?

Tuy Long Ẩn Phong nói vậy nhưng gã hơi khẩn trương.

Mới qua một chốc mà Thanh Ti Quý Điện Hải Long của Long Tiểu Phàm đã bị đánh ra kết giới Địa Ngục.

Thoáng chốc mất hai con, về sau làm sao chống chọi nổi?

- Cẩu tặc thối, ngươi đừng hòng đi qua!

Thú bản mệnh san hô của Bắc Cung Mông Mông chặn đường.

- Xéo ngay . . . A!!!

Lúc Long Ẩn Phong chửi tục thì đột nhiên che phần không thể miêu tả sau mông mình, hét lên xé trời.

Sau lưng Long Ẩn Phong, Huỳnh Hỏa vụt qua, nhếch mỏ cười, làm xong ung dung bỏ đi, không màng danh tiếng.

- Khoe ra hoa cúc ở trước mắt Kê gia thì phải chuẩn bị tinh thần bị ta đâm thành hoa hướng dương.

Bắc Cung Mông Mông giật mình đến ngây người.

Nàng nhìn con gà chạy nhanh lướt qua, lại ngó Long Ẩn Phong nhìn sắc mặt vặn vẹo, bay mất nửa hồn, nàng cười phá lên.

Bắc Cung Mông Mông ôm bụng cười to:

- Bà mợ nó, ta yêu con gà này rồi, quá dữ!

Tây Môn Tuyền Tử toát mồ hôi hột:

- Đừng nói thô tục, hủy diệt!

Ầm ầm ầm!

Chiến trường của Lý Thiên Mệnh và Long Tiểu Phàm truyền đến động tĩnh kinh thiên.

Bọn họ vừa ngăn trở người vừa quay đầu ngó.

Lại là lần đầu tiên khiến chín Thần Vực chú ý.

Mái tóc trắng của Lý Thiên Mệnh bay rối, song kiếm một thanh giơ ngang một thanh dựng đứng, lực lượng Tử Kiếp hùng dũng, như vị thần của cái chết.

Ở trước mặt hắn, Long Tiểu Phàm tóc xanh, mọc đôi sừng rồng nhỏ, sắc mặt lạnh lùng âm trầm.

Long Tiểu Phàm cầm một thanh chiến kích sáu sợi kiếp văn, một đầu của chiến kích là đinh ba mũi, có ba mũi nhọn, đầu khác của cây gậy là một mũi nhọn.

Bốn mũi nhọn có bốn loại lực lượng.

Đây là Thiên Sắc Hải Thần Kích.

- Đệ tử tôn thần, cho ngươi nửa tháng mà đã vọt đến cảnh giới này rồi?

Hai tay Long Tiểu Phàm nhức nhối, hắn vừa giao phong mấy lần với Lý Thiên Mệnh.

Lực lượng Tử Kiếp của đối phương còn ở trong máu thịt của hắn.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phục chưa?

Long Tiểu Phàm lạnh nhạt nói:

- Có gì mà phục? Ngươi thật ngây thơ, tôn thần là cái thá gì, ngươi nghịch thiên đến đâu chẳng lẽ có thể sánh bằng thượng thần? Ngươi ở nơi này ra vẻ ta đây, chơi trò hề anh hùng cứu mỹ nhân, đến lúc đó kẻ đáng chết đều phải chết, mặc kệ ngươi là thần hay thiên tài. Phương Thái Thanh, Hiên Viên Đạo gì đó đều phải dập đầu van xin trước đại thế. Bây giờ ngươi làm màu nhiều vào, đợi đến lúc thì ngươi cũng phải thê thảm quỳ xuống dập đầu.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Ngươi nói hay lắm, nhưng trước ngày đó, ta có thể tiễn ngươi đi chết. Khiến chó Tứ Tượng Hải Tông của ngươi nhìn xem kết cục tương lai của mình.

Long Tiểu Phàm nói:

- Chậc chậc, nghe như lá gan của ngươi khá lớn, dám giết luôn cả ta?

Lý Thiên Mệnh hỏi ngược lại:

- Ngươi là cái thá gì?

Bình Luận (0)
Comment