Đám người này hét thảm, vừa rồi Lý Thiên Mệnh buông lời suồng sã, còn nhằm vào Sở Tiểu Thất đáng giá bảo vệ nhất trong lòng bọn họ, khiến các đệ tử Âm Dương Ma Tông đầu óc nóng lên, trừ truy sát Lý Thiên Mệnh ra rất khó bình tĩnh suy nghĩ điều gì khác.
Rất nhanh, các đệ tử Âm Dương Ma Tông phát hiện ra tại sao Lý Thiên Mệnh dám đi lên khiêu khích.
Tốc độ của con thú bản mệnh của hắn nhanh khủng khiếp!
Ngọn nguồn của loại tốc độ này có một phần là do lần trước tiến hóa, nhưng nguyên nhân lớn chất là vì bản chất Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ của mèo con, nó vốn là quỷ cuồng tốc độ.
Mắt Sở Tiểu Thất đỏ ngầu:
- Ngươi không chạy thoát được!
‘Tiểu đệ đệ’ của đệ đệ?
Loại nhục nhã này làm Sở Tiểu Thất tức đến mức trước mắt tối đen, trong lồng ngực có ngọn núi lửa sắp phun ra.
- Sở sư muội đừng lo, chỉ cần hắn còn mang theo người của chúng ta thì kết giới Địa Ngục sẽ phát sáng, hắn không núp đi đâu được!
Đây là chỗ hỏng của việc bắt cóc con tin.
- Đúng vậy! Còn thời gian sáu, bảy ngày, sợ gì không làm thịt được hắn?
- Không bầm thây kẻ này ra nghìn vạn mảnh thì khó vơi mối hận trong lòng ta!
- Ỷ vào tốc độ nhanh mà dám càn rỡ, chờ người của tông môn khác xuống sẽ cho hắn không có chỗ trốn!
Bọn họ có dư dả thời gian tiêu hao với Lý Thiên Mệnh.
Cứ như thế, trên Phong Đao Địa Ngục, đoàn người phát sáng di chuyển nhanh.
Mười mấy người ở đằng trước nhất gom lại một cục nên sáng nhất là chỗ của Meow Meow.
Mèo mun giống như ngọn đèn, phía sau có bảy, tám chục cá thể đuổi theo, có Ngự Thú Sư, có thú bản mệnh.
Meow Meow và Sở Tiểu Thất rượt theo phía sau luôn giữ khoảng cách nhất định, cho nàng treo hy vọng sẽ đuổi theo kịp.
Nhưng mà . . .
Đội ngũ chạy phía sau Sở Tiểu Thất thì bởi vì cảnh giới, tốc độ khác nhau, tốc độ của thú bản mệnh cũng khác, các loại nguyên nhân kéo giãn chênh lệch, có người rượt theo đoạn đầu, có người lẹt đẹt ở phía sau.
Kết giới Địa Ngục phát sáng quá rõ, thế cho nên hiện tại đệ tử Âm Dương Ma Tông thoạt nhìn giống một chuỗi minh châu trong biển sâu.
Mấu chốt là càng chạy càng cách xa nhau!
Nếu Sở Tiểu Thất chạy tới trước thêm một chút sẽ bất ngờ trông thấy Lý Thiên Mệnh sớm không còn ở trên lưng Meow Meow.
Bây giờ là một mình Meow Meow mang theo con tin chạy như điên dắt chim đi dạo!
Từ lúc đầu bỏ chạy thì Lý Thiên Mệnh rời khỏi Meow Meow, trốn vào bóng tối, nhẹ nhàng ẩn đi.
Đàm phán hòa bình là mục tiêu Lý Thiên Mệnh cố ý đến tìm Sở Tiểu Thất sao?
Hiển nhiên không phải!
Hắn muốn một kích giết nguyên ổ!
Phải làm sao xé lẻ đoàn người?
Rõ ràng rồi, là tốc độ.
Kế sách này nói đến thì rất đơn giản, chủ yếu là phải gợi đòn, phải có gan to, phải có da mặt dày cui.
Một khi chọc giận đối thủ dẫn đến tập thể phẫn nộ, đôi khi máu nóng dồn lên não thì hết suy nghĩ được gì.
Hơn nữa, khó khăn lắm mưu kế mới thành công, Lý Thiên Mệnh muốn đánh nhanh thắng nhanh.
Lý Thiên Mệnh núp trong chỗ tối, chờ đám người mạnh nhất Âm Dương Ma Tông chạy qua, để lại những đệ tử yếu hơn ở tốp năm tốp ba theo sau.
Khi bọn họ đi tới, mặt đất bỗng nhiên lao ra một người!
Đúng là Lý Thiên Mệnh!
- Ngươi!
Vừa dứt lời, đệ tử Sinh Kiếp tam trọng này không đỡ nổi kiếm của Lý Thiên Mệnh và gà con lông tơ vàng.
Nhát chém thứ nhất của Đông Hoàng Kiếm làm kết giới Địa Ngục hiện ra, Thiên Kiếp Kiếm Khí của Huỳnh Hỏa phá vỡ kết giới, kiếm thứ ba của Lý Thiên Mệnh đâm thủng thân thể của người này.
Nháy mắt tất sát!
Nhanh gọn.
Trừ Tần Triều Thiên chết vì Đế Quân Kiếm Ngục là ngoại lệ đặc biệt ra, đệ tử khác người chết như đèn tắt, kết giới Địa Ngục không phát sáng nữa.
- Tên tiếp theo!
Lý Thiên Mệnh đã không còn dáng vẻ cà lơ cà phất lúc trước giả vờ, hắn hóa thân sát thần ác nghiệt.
Bây giờ Lý Thiên Mệnh chỉ ghi nhớ một việc.
Đó là, bọn họ không chết thì đám người Hiên Viên Vũ Thành phải chết!
Thậm chí nếu để nhiều người trong Thái Cổ Thần Tông khó chịu thì Linh Nhi sẽ nguy hiểm.
Chỉ riêng lý do này thôi, hắn có thể nương tay được sao?
Ít nhất ở trong lòng Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không có thương hại.
- Tên tiếp theo!
- Tên tiếp theo!
Lý Thiên Mệnh cắt qua nửa khúc sau của đội ngũ, đối phương cùng lắm rải rác ba người tụ tập lại với nhau, căn bản không ngăn được hắn nhanh chóng giết người.
- Luyện kiếm!
Lần này luyện Thần Hình Câu Diệt Kiếm.
Lần lượt gặt sinh mệnh, giết đệ tử Âm Dương Ma Tông ngay tại chỗ.
Trường kiếm vụt qua, đầu người rơi xuống đất.
Ầm ầm ầm!
Tín hiệu của Âm Dương Ma Tông liên tục bắn lên trời, người chạy ở khúc đầu rất nhanh cảnh giác, chạy ngược về nhưng vẫn muộn.
Phập!
Phập!
Kết giới Địa Ngục của những người này quá sáng, đối với Lý Thiên Mệnh thì như ngọn đèn trong đêm tối.
Nhưng đối phương thì không thấy hắn!
- Ai! Kẻ nào đang giết người?
- Mau tụ tập lại, mau tụ lại!
- Người ở đằng trước quay lại, chúng ta trúng kế rồi!
Đệ tử của Âm Dương Ma Tông rơi vào khủng hoảng.
Sát thủ ở trong bóng tối lặng lẽ một kích giết chết, bị bóng ma chết chóc bao phủ mới khiến người sợ nhất.
Bọn họ chạy tới một chỗ, cúi đầu nhìn một cái xác không đầu vắt ngang trước mắt.
Mặc kệ là người hay thú bản mệnh đều chết thảm tại chỗ.
. . .
- Tiểu Thất, Tiểu Thất, xảy ra chuyện!
Phía sau có người kinh khủng hô to.
Sở Tiểu Thất giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Nàng sắp đuổi theo kịp Meow Meow rồi.
Đối phương rất gân gà, cứ liên tục kích thích lửa giận trong lòng nàng.
- Người phía sau bị thiếu, có người phát tín hiệu tụ tập, có lẽ có kẻ ở đằng sau giết người!
Sở Tiểu Thất ngây ra.
- Chúng ta bị lừa!
Nàng đương nhiên biết.
Meow Meow thấy đối phương không đuổi theo nữa thì quay đầu lại khiêu khích:
- Đừng đi chứ tỷ tỷ, trứng của Meow ăn cũng ngon nè!
Trên lưng của nó quả nhiên không có bóng dáng Lý Thiên Mệnh.
Sở Tiểu Thất cảm giác chính mình sắp nổ tung.
Nàng dứt khoát vừa chạy về vừa phát tín hiệu, khiến tất cả mọi người tụ tập tới chỗ của mình.
Đầu óc Sở Tiểu Thất nóng bốc khói, thân thể thì dường như không còn tri giác.
- Tại sao mới chớp mắt đã thiếu nhiều người như vậy!
Nàng đưa mắt nhìn qua, đốm sáng tụ tập tới chỗ mình nếu không tính thú bản mệnh thì chỉ có mười mấy người, hơn nữa có đốm sáng đang di chuyển thì vụt tắt.
Tốc độ giết người của Lý Thiên Mệnh quá nhanh!
Kẻ địch ở trong chỗ tối, bọn họ ở ngoài sáng, bị động như vậy đấy.
Đây là ý nghĩa vì sao Lý Thiên Mệnh hủy diệt Địa Ngục Thụ.
Vành mắt Sở Tiểu Thất đỏ ngầu.
Nàng thấy tận mắt một đốm sáng vụt tắt, nàng dốc sức chạy nhanh về phía bọn họ, nhưng sau khi nàng đến thì dưới đất chỉ còn lại một xác chết.
Khóe mắt Sở Tiểu Thất suýt nứt ra:
- Tiểu Vệ!
Bằng hữu tốt của nàng đã đầu mình tách rời.
Sở Tiểu Thất tìm được đầu của nàng ta, chỉ thấy nàng ta xoe tròn mắt, vẻ mặt sợ hãi, chết nhanh gọn.
- Lý Thiên Mệnh!!!
Giọng Sở Tiểu Thất khàn khàn, mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, tóc dài bay lên, cả người hỗn độn trong gió.
- Mau, mau!
Tất cả đốm sáng còn lại đều tụ tập bên cạnh nàng.
Chỉ trong tích tắc!
Mười mấy người đã mất.
Ba mươi người đi xuống, còn lại mười bốn người sống.