Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079 - Tinh Đồ Của Thiên Tinh Cảnh

Chương 1079 - Tinh Đồ của Thiên Tinh Cảnh
Chương 1079 - Tinh Đồ của Thiên Tinh Cảnh

Cái bóng im lặng:

- . . .

- Có cho hay không?

Cái bóng trả lời:

- Ta không có quyền quyết định việc này, ta phải trở về bàn bạc, nếu có kết quả, ngươi hãy trực tiếp mang Khương Vô Tâm qua.

- Được.

- Đi đây.

- Đợi đã!

Phong Thanh Ngục mở mắt ra, nói:

- Đừng nói là các ngươi không lấy được Kiếp Nguyên chí cao của Thiên Tinh Cảnh?

- Ha ha.

Cái bóng cười khẽ, rất nhanh biến mất trong giấy cửa sổ.

Sau khi cái bóng rời đi, Phong Thanh Ngục đứng lên, đi qua hành lang dài, vào một gian đình viện.

Đình viện đã bị bão tuyết nuốt chửng, chỉ có mấy gốc cây mai nở hoa.

Hoa mai mọc trong Thái Cực Phong Hồ, chúng đều có thiên văn, thậm chí có thánh thiên văn.

Một cái chòi mát trắng tinh đã bị tuyết đọng phủ lên một nửa.

Trong chòi mát, một thanh niên áo đen dựa vào cây cột, ánh mắt ngơ ngẩn.

- Vô Tâm.

Phong Thanh Ngục xuất hiện ở trước mắt gã, ánh mắt nghiêm nghị.

- Sư tôn.

Ánh mắt Khương Vô Tâm hoảng hốt, gã quỳ xuống vái chào, hai đầu gối đè lên lớp tuyết.

Phong Thanh Ngục hỏi:

- Mùi vị thế nào?

Khương Vô Tâm trả lời:

- Sống không bằng chết.

Phong Thanh Ngục hỏi:

- Từ nay có thể làm một người vô tình vô tâm chưa?

Khương Vô Tâm buồn bã nói:

- Được, nhưng mà . . . vô dụng.

Phong Thanh Ngục nói:

- Hữu dụng, ta cho ngươi một cơ hội báo thù cuối cùng.

- Sư tôn . . .

Khương Vô Tâm run rẩy ngước đầu lên, đôi mắt hai con ngươi mờ mịt nhìn Phong Thanh Ngục, hỏi:

- Ta đã thành phế vật, còn cứu được sao?

Phong Thanh Ngục nói:

- Có, chỉ cần lòng không chết thì nhất định có hy vọng. Ngươi trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy, ngươi cứng cỏi hơn ai hết. Lần này thua quá thảm, cơ hồ khiến ngươi chẳng còn lại gì, nhưng đời người là thế, vượt qua sống chết, rồi sẽ có một ngày ngươi cảm tạ mọi thứ hiện tại.

Khương Vô Tâm hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế run rẩy và kích động trong lòng:

- Cầu sư tôn chỉ điểm bến mê.

Ánh mắt Phong Thanh Ngục sáng rực nhìn Khương Vô Tâm:

- Cửu Cung Quỷ Tông nhìn trúng máu của Cửu Cung Quỷ Thần trên người của ngươi, bọn họ có thể chế tạo ngươi thành một cỗ máy giết chóc không có thần trí, một con rối cường đại, theo sự điều khiển của bọn họ, bán mạng cho họ. Có lẽ ngươi sẽ mất đi càng nhiều, nhưng có một điều có thể xác định, đó là trong tương lai, Khương Vô Tâm nhất định sẽ rất mạnh.

Khương Vô Tâm khàn giọng nói:

- Mất đi càng nhiều? Sư tôn, ta đã không có thứ gì để mất.

Phong Thanh Ngục hỏi:

- Nghĩa là ngươi đồng ý đi làm binh khí giết chóc này?

- Ta đồng ý, chỉ cần có thể báo thù, chỉ cần có thể cường đại, ta chấp nhận tất cả! Dù ta không còn là chính mình thì cũng chẳng sao, chỉ cần người đời nhớ cái tên Khương Vô Tâm là được!

Hốc mắt Khương Vô Tâm đỏ hoe, nước mắt lăn dài nhỏ xuống mặt tuyết.

Phong Thanh Ngục nói:

- Ngày đó sẽ đến.

Khương Vô Tâm hỏi:

- Sư tôn, nếu ta đồng ý thì phải rời khỏi Lục Đạo Kiếm Tông sao? Sư tôn ơn nặng như núi với ta, điều duy nhất khiến ta lo lắng là Cửu Cung Quỷ Tông khiến ta chống lại sư tôn.

Phong Thanh Ngục nói:

- Cái này phải xem chính ngươi.

- Ý của sư tôn là?

Phong Thanh Ngục mỉm cười nói:

- Hài tử, Cửu Cung Quỷ Tông là địa ngục, dù đó là cơ hội duy nhất trong tương lai của ngươi, ta làm sư tôn của ngươi, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi đánh mất chính mình.

Khương Vô Tâm mờ mịt hỏi:

- Ta nên làm như thế nào?

- Bọn họ sẽ hoàn toàn đào móc ra uy lực của máu của Quỷ Thần, khiến ngươi mất hồn mất vía, làm con rối, nhưng ta có thể dạy cho ngươi một đoạn kiếm quyết chữ lục mà Lục Đạo Kiếm Thần để lại, ngươi niệm tụng hằng ngày có thể tĩnh tâm ngưng hồn, giữ gìn bản thân. Đây là cơ hội duy nhất cho ngươi trở lại với chính mình.

Phong Thanh Ngục nói:

- Vô Tâm, tuyệt đối đừng buông bỏ, con người hễ còn sống thì dù phải làm chó ngươi cũng cố gắng vượt qua.

- Cảm tạ sư tôn!

Vành mắt Khương Vô Tâm đỏ thẫm, hắn mừng rỡ như điên, không ngừng dập đầu.

Có kiếm quyết chữ lục này thì hắn còn có hy vọng làm người.

Phong Thanh Ngục nói:

- Nói thật lòng, ta cũng không biết nó có hiệu quả hay không, coi như một ván cược. Ngươi có thể vào đường chết rồi tìm ra đường sống hay không toàn phải xem bản thân ngươi. Nếu thật sự có ngày ngóc đầu trở lại, ta tin tưởng, trong thiên địa này không còn ai có thể ngăn trở ngươi nữa!

- Chắc chắn! Chắc chắn!!!

Giọng của Khương Vô Tâm khàn khàn, dồn hết mọi sức lực hét ra những lời này, nước mắt đã chảy giàn giụa, nhưng trong mắt ánh lên dũng khí và ý chí muốn liều mạng một phen.

Phong Thanh Ngục vỗ cái đầu ủ rũ gục xuống của Khương Vô Tâm, nói:

- Vô Tâm, mặc kệ ngươi đi nơi nào, ngươi phải nhớ rằng Kiếm Hồn Đế Sơn vĩnh viễn là nhà của ngươi.

Giọng Khương Vô Tâm nức nở nói:

- Vâng! Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha! Nếu có một ngày ta tổn hại Lục Đạo Kiếm Tông một ly thì cho ta trời tru đất diệt, không chết tử tế được! Ta sống là người của Lục Đạo Thần Vực, chết là quỷ của Lục Đạo Thần Vực, ân đức của sư tôn đời này khó quên, không biết lấy gì báo đáp!

Phong Thanh Ngục nở nụ cười:

- Ha ha!

Y nhéo vành tai của Khương Vô Tâm, nói:

- Đứa ngốc, đừng nói quá trọn vẹn. Sư tôn cũng cược một phen vì cuộc đời của ngươi, nếu trong tương lai ngươi mất đi thần trí, giết luôn ta thì vi sư đành chấp nhận.

Khương Vô Tâm như hóa điên nói ra lời thề:

- Không! Không! Hồn của ta nhất định bất tử bất diệt!

- Tốt, tốt!

Phong Thanh Ngục nắm bả vai của Khương Vô Tâm, dìu hắn dậy:

- Hài tử, thế giới này sinh ra quá nhiều thần. Nếu như thiên đạo bất công, sư tôn chấp nhận cùng ngươi nhập ma.

Bão tuyết rơi vù vù.

Trời đất u tối.

Khương Vô Tâm cảm giác trong cổ họng có một cục lửa, trong đầu gã hiện ra một thiếu niên tóc trắng.

- Giết! Giết!!!

Trong bão tuyết, Khương Vô Tâm rít gào không tiếng động.

Không biết từ khi nào, Phong Thanh Ngục đã rời xa Khương Vô Tâm.

Khương Vô Tâm nằm ngửa trên tuyết, mặc cho bão tuyết nuốt chửng mình.

- Tiểu Âm, Tiểu Vũ, ta vĩnh viễn sẽ không quên các nàng.

. . .

Nhiên Linh Cung.

Khương Phi Linh lại lần nữa khiến mấy người khác ra ngoài.

Cho đến ngày nay, nàng muốn gặp một mình Lý Thiên Mệnh đã vô cùng dễ dàng.

Trong tẩm cung, hai người đứng cạnh nhau.

Bên ngoài bay gió tuyết, trong tẩm cung thì rất ấm áp.

Bên cửa sổ.

Lục nghĩ tân phôi rượu, hồng nê tiểu hỏa lò.*

(*) Tạm dịch: Rượu thô mới nấu, lò đất nung nhỏ đốt đỏ.

Đây là một trong bốn câu trích từ bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị thời Đường.

Chú giải: Rượu mới ủ chưa qua lọc, bề mặt nổi vụn rượu có màu xanh nhạt, nhỏ bé như kiến nên gọi là ‘lục nghĩ’ – kiến nhỏ.

Người xưa pha trà – rượu nóng sẽ dùng lò đất nhỏ nấu sôi nước.

Bình Luận (0)
Comment