- Hắc Ảm, ngươi tiêu rồi!
Lý Thiên Mệnh hai tay cầm Đông Hoàng Kiếm, kiếm khí cuồn cuộn.
Lý Thiên Mệnh nương lôi đình của Meow Meow yểm hộ, phá tan gió tuyết, chạy nhanh lên.
Nhân Đạo Chúng Sinh Kiếm!
Song kiếm hợp bích, cơ hồ cùng lúc bùng nổ.
Sắc mặt Hắc Ảm âm trầm lạnh lẽo, gã không nói tiếng nào, cầm Tang Hồn Bổng, thi triển chiến quyết Sinh Tử Nhị Nguyên Minh Hà Côn Pháp.
Chưa đầy ba mươi tuổi đã có thể thi triển ra chiến quyết Sinh Tử Nhị Nguyên, đều là kỳ tài tuyệt thế.
Trên người kẻ này phát ra khí chất như bò ra từ trong cõi chết, đúng là rất khó chơi.
Minh Hà Côn Pháp: Minh Hà Thiên Hàng!
Lý Thiên Mệnh đoán không sai, Tang Hồn Bổng là loại binh khí trấn áp thần hồn, tiếc rằng nó hoàn toàn vô hiệu với hắn.
Tang Hồn Bổng mất hiệu quả chồng lên, đối với Lý Thiên Mệnh thì nó chằng bằng Kiếp Khí có sáu sợi kiếp văn.
Keng keng keng!
Kiếm côn va chạm.
- Chết!!!
Một kiếm đâm xuyên, lực lượng của Đông Hoàng Kiếm màu đen quá mức dũng mãnh, Hắc Ảm bị Vạn Cực Điện Võng của Meow Meow quấn lấy, bị lôi đình nổ nát người.
Hắc Ảm hoàn toàn thay đổi sắc mặt, dùng Tang Hồn Bổng chấn văng Đông Hoàng Kiếm màu đen, nhưng cũng chỉ làm kiếm lệch một chút.
Phập!
Đông Hoàng Kiếm đâm vào xương vai của Hắc Ảm.
Lý Thiên Mệnh vốn định rót Đế Quân Kiếm Ngục vào thân thể của Hắc Ảm, tiếc rằng gã phản ứng rất nhanh.
Dù cho xé rách máu thịt, nhưng Hắc Ảm lại sử dụng Tang Hồn Bổng một lần nữa đẩy lùi Lý Thiên Mệnh, khiến số lượng Đế Quân Kiếm Ngục chui vào người gã không nhiều, chỉ giam cầm lực lượng chừng một phần mười của gã.
Hắc Ảm xoe tròn mắt, vẻ mặt khó tin:
- Đây là lực lượng gì?
- Lực lượng lấy mạng của ngươi!
Đối với Lý Thiên Mệnh thì không thể giết Hắc Ảm ngay lần đầu cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần phá vỡ cân bằng, chỉ cần hắn mạnh hơn Hắc Ảm thì hắn còn có thể tiếp tục giết!
Hắc Ảm bỗng nhiên lui về phía sau, chạy về phía Vạn Mục Huyết Ma Bức.
Lý Thiên Mệnh hung mãnh đuổi theo, tóc trắng như ma!
Trong vùng trời tuyết trắng này, dưới ánh nhìn chăm chú của chúng sinh thiên hạ này, Lý Thiên Mệnh dùng thủ đoạn của mình chứng minh sự cường đại của chính hắn.
Suy xét đến tuổi tác, ai còn dám phủ nhận đệ tử tôn thần này là kỳ tài Đệ Nhất Thiên Hạ của Viêm Hoàng đại lục?
- Hắc Ảm!
Lưỡi kiếm của Lý Thiên Mệnh dần đến gần, sống chết của Hắc Ảm ở trong tích tắc này.
- Ta nói cho ngươi! Mặc kệ là ngươi hay Bạch Nhiêu, Diêm La, hôm nay đều phải táng mạng tại đây!
- Nơi này là Thái Cổ Thần Tông của chúng ta! Là địa bàn của chúng ta! Dù là Cửu Cung Quỷ Tông các ngươi, nếu dám giương oai ở đây thì sẽ cho các ngươi có đến mà không có về!
- Các ngươi muốn mạng của tôn thần thì trừ phi khiến toàn thể Cửu Cung Thần Vực của ngươi chôn cùng!!!
Cuộc chiến Thiên Vân đến hiện tại, Lý Thiên Mệnh đã sớm chịu đủ chèn ép từ bọn họ.
Những người này hùng hổ mà đến, bọn họ cao cao tại thượng muốn làm cái gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lý Thiên Mệnh một đường ra sức đuổi theo, mới có tư cách ở đây giao thủ với bọn họ.
Lý Thiên Mệnh muốn nói thẳng vào mặt họ, tương lai nếu như bùng nổ chiến tranh Thần Vực, có lẽ hắn không làm được cái gì.
Nhưng mà!
Trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội này, hắn muốn giết sạch cái gọi là đệ tử mạnh nhất của bọn họ.
Chẳng những là vì kinh sợ bọn họ, cũng vì kinh sợ bên trong Thái Cổ Thần Tông.
Dùng sự quyết đoán của một thiếu niên thiên tài dạy cho đám trưởng bối cái gì gọi là dũng khí tử chiến đến cùng!
- Ha ha!
Đối diện Lý Thiên Mệnh truy sát, Hắc Ảm không kiềm được càn rỡ cười to.
Lý Thiên Mệnh buồn cười:
- Ngươi còn có tư cách cười?
Hắc Ảm quay đầu lại, cười sung sướng:
- Con người của ngươi quá tự đại, tự cho rằng ngươi là nhân vật chính của thế giới này, có thể thay đổi hết thảy, nghiền nát hết thảy. Nhưng ta cố tình muốn nói cho ngươi, một người sắp chết, khoảnh khắc hắn tắt thở thì câu chuyện đó không còn là chuyện kể về hắn. Sau khi ngươi chết, ta cũng có thể tự cho rằng là nhân vật chính, cho rằng thế giới này được thiết kế cho riêng ta. Ngươi hiểu ý của ta chứ? Lý Thiên Mệnh, tuyệt đối đừng đánh giá cao mạng của mình cứng.
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nói:
- Ngươi lấy đâu ra dũng khí nói lời này?
Hắc Ảm khoát tay, mỉm cười nói:
- Bởi vì, ngươi trúng độc rồi!
Lý Thiên Mệnh dừng bước chân, cúi đầu nhìn.
Vị trí ngực của hắn nổi lên khói đen mờ.
Đúng như Hắc Ảm nói, kịch độc đã vào tận tim.
Sau khi nhiệt huyết rút đi, Lý Thiên Mệnh phát hiện nội tạng đã tràn ngập một loại khói độc.
Khói độc đó giống như từng con sâu nhỏ, đó là sinh mệnh nhỏ tới mức không nhìn thấy, sinh sản trong tim phổi của hắn, nhân lên càng lúc càng nhiều.
Khi chúng nó bắt đầu dọc theo máu chạy khắp người, điên cuồng nảy sinh thì máu thịt, gân cốt, nội tạng của Lý Thiên Mệnh bắt đầu héo rút.
Cả người rơi vào bóng ma chết chóc.
Không chỉ mình Lý Thiên Mệnh, ngay cả Huỳnh Hỏa, Meow Meow, Lam Hoang và Tiên Tiên, trên người chúng nó đều có hộ thuẫn ngăn chặn độc tố khác, nhưng không biết rằng loại độc sinh mệnh này thấm vào người từ bao giờ.
Loại sinh mệnh này quá nhỏ bé, nên chẳng ai phát hiện ra, khi trúng độc thì chỉ trong khoảnh khắc.
Nó giống như là ác mộng.
Ban đầu không cách nào phát hiện, nhưng khi Lý Thiên Mệnh phát hiện sự tồn tại của nó thì đã muộn.
Nó hút máu thịt của mình, điên cuồng sinh sản, càng sinh sản thì càng nhiều thêm, càng giết không hết.
Thậm chí thân thể của Lý Thiên Mệnh cũng thành ổ của chất độc sinh mệnh này.
Lý Thiên Mệnh tái mặt.
Hắc Ảm thì cười càn rỡ hơn nữa.
Hắc Ảm ôm bụng cười to:
- Hiện tại biết cái gì gọi là cùng đường chưa hả? Còn ngỡ rằng mình là nhân vật chính của Viêm Hoàng đại lục nữa không? Mùi vị sinh mệnh trôi đi như thế nào? Nói cho ngươi biết, ai mà chưa từng ảo tưởng chính mình là nhân vật chính, cuối cùng sao? Ngươi còn láo nữa không? Xem bộ dạng trợn mắt há hốc mồm hiện giờ của ngươi buồn cười lắm đấy, biết chưa?
Hắc Ảm đang rất vui, cứ huyên thuyên không ngừng:
- Bây giờ thì ta chính thức giới thiệu mình cho ngươi biết, ta tên là Hắc Ảm, ta vừa sinh ra đã có thân thể âm độc vạn năm hiếm thấy, ta có thể cùng tồn tại với vạn độc, kịch độc sẽ thăng hoa trong người của ta. Từ nhỏ ta đã ăn độc thay cơm, ta là ngọn nguồn của vạn độc, ngươi có thể so sánh với ta sao? Ngươi là cái thá gì mà đứng đây hô khẩu hiệu này?
- Ta thừa nhận thực lực của ngươi tạm được, nếu không phải mấy ngày nay ta hấp thu Thực Mệnh Độc thì đúng là không đấu lại ngươi. Thực Mệnh Độc đúng là kịch độc chỉ dành cho riêng ta, ngươi có cảm nhận được không? Chúng nó giống như là sinh mệnh, chúng nó theo thân thể của ta thả ra ngoài, tồn tại quanh ta, chúng nó rất nhỏ bé, vô thanh vô hình, từ tai mắt mũi miệng chui vào thân thể của ngươi, cắm rễ sinh sản trong người của ngươi, chờ khi ngươi phát hiện, ngươi đã là ổ của kịch độc rồi, biết chưa?
- Ngày tháng sau này, ta có Thực Mệnh Độc trong tay, trên chiến trường, một mình ta liền có thể giết chết thiên quân vạn mã các ngươi! Ai đều không thể ngăn chất độc sinh mệnh của Hắc Ảm này! Còn Lý Thiên Mệnh nhà ngươi chẳng qua là thức ăn đầu tiên của bọn nhỏ của ta, kết cục như vậy là vinh hạnh của ngươi, cảm giác được tuyệt vời chưa? Hả nhân vật chính của Thái Cổ Thần Vực? Đệ tử của tôn thần? Ngươi còn có danh hiệu gì nữa, để ta xướng ra giùm cho.