Hạ Tử Loan đã tái mặt, trên người nàng có một loại kết giới, lúc này đã lấp lánh ánh sáng trắng, khiến da thịt của nàng sáng ngời, tiếc rằng tóc rối xù, toàn thân lấm tấm vết máu, thủng lỗ chỗ.
Vèo!
Lý Thiên Mệnh cùng Huỳnh Hỏa giáp công, dù Hạ Tử Loan có sức mạnh của Sinh Kiếp thất trọng cũng hoàn toàn chống đỡ không được.
Phập!
Dù cho nàng sử dụng Thị Huyết Cửu Tiễn, tương đương với dùng chín cây súng lục chiến đấu, cũng không ngăn được thần uy từ Đông Hoàng Kiếm của Lý Thiên Mệnh.
Cho dù miễn cưỡng chống đỡ, còn có kiếm khí của Huỳnh Hỏa chém tới.
Lần này nó chém đứt một cánh tay của Hạ Tử Loan, tựa như thêm sương trên tuyết.
- Lý Thiên Mệnh, ngươi chết chắc!
Tuy Hạ Tử Loan bị chặt đứt cánh tay nhưng đã kịp lấy ra một quyển Thiên Văn Thư, khoảnh khắc máu phun ra, nàng có thể tùy ý nhỏ máu trên cuốn sách.
Cuốn Thiên Văn Thư đó khá dày nặng, đây rõ ràng là Kiếp Văn Thư, hơn nữa đẳng cấp rất cao.
Số lượng Kiếp Văn Sư vượt qua Thần Văn Sư cửu tinh rất hiếm hoi, cuốn Kiếp Văn Thư này hẳn là tương đương quý giá.
Nhưng sắp mất mạng rồi thì còn quan tâm gì đến quý giá nữa, Hạ Tử Loan sớm muốn sử dụng nó nhưng liên tục bị Huỳnh Hỏa bức ép, không có cơ hội lấy ra.
Oong!
Kiếp Văn Thư bùng nổ.
Lý Thiên Mệnh trầm mặc lui về phía sau.
Mới nãy Cổ Vân Ca cũng có động tác tương tự, chứng minh bọn họ đều có chuẩn bị con bài chưa lật giữ mạng, chẳng qua Lý Thiên Mệnh nhanh hơn Cổ Vân Ca một bước.
Nguy hiểm!
Lý Thiên Mệnh híp mắt, vào phút then chốt này hắn chỉ có thể dùng Nhân Hoàng Long Giáp ngăn cản.
Nhưng trước khi đó đã phát sinh chuyện thần kỳ.
Cuốn Kiếp Văn Thư mới được lấy ra đã tịt ngòi, lực lượng bàng bạc thoáng chốc tan biến.
Lý Thiên Mệnh tập trung nhìn kỹ, thì ra là trên Kiếp Văn Thư tự động hình thành một kết giới, kết giới đó có năm thiên văn rồng thần, hoàn toàn phong kín Kiếp Văn Thư này.
Lý Thiên Mệnh buồn cười nói:
- Ngại quá, bảo bối của ngươi có uy lực quá lớn, vượt qua cực hạn chịu đựng của Thiên Tinh Cảnh nên bị phong cấm rồi.
Thật đúng là trời cũng giúp ta!
Lý Thiên Mệnh không ngờ phong cấm của Thiên Tinh Cảnh mạnh đến mức đó, chẳng những có thể hạn chế tu vi từ Sinh Tử Kiếp cảnh bát trọng trở lên, còn có thể phong cấm Thiên Văn Thư quá mạnh, để bảo hộ nền móng của Thiên Tinh Cảnh.
Mãi đến lúc này ánh mắt của Hạ Tử Loan mới hoàn toàn thay đổi, nàng bị cái tên nhỏ hơn hai mươi tuổi làm sợ tới mức tái mặt.
Lý Thiên Mệnh còn tưởng rằng Hạ Tử Loan sắp chạy trốn, đang định đuổi theo, không ngờ rằng đối phương bỗng nhiên quỳ trong trời sao, nước mắt chảy ròng ròng.
Hạ Tử Loan cầu xin:
- Lý Thiên Mệnh, rất xin lỗi, ta sai rồi, tuyệt đối đừng giết ta, con của ta mới được hai tuổi, nó không thể không có mẫu thân, ta cầu xin ngươi!
Hạ Tử Loan khóc như hoa lê run rẫy trong mưa, khiến người nhìn xót thương.
Lý Thiên Mệnh cười khẩy nói:
- Chờ ngươi trở về bồi dưỡng nó thành tài sau đó đến tìm ta báo thù sao?
- Không, ta sẽ không . . .
Lý Thiên Mệnh lạnh lùng cười:
- Bớt nói nhảm đi, kết giới trên người của ngươi đang kêu gọi người đúng không, muốn kéo dài thời gian cho phụ thân của ngươi tới tìm chứ gì?
Vì sống sót mà lôi cả đứa con ra, chẳng lẽ người không có con thì đáng chết sao?
Xét cho cùng khi đã là kẻ thù sống chết thì đừng hy vọng xa vời vào sự lương thiện của đối phương, Lý Thiên Mệnh tuyệt đối sẽ không chịu thiệt về thứ này.
Hiện tại hắn nắm giữ sống chết của đối phương, nếu đảo ngược lại, Lý Thiên Mệnh mà nói ra câu đó thì phỏng chừng hai phu thê sẽ cười đến mức gập người.
- Không!
Hạ Tử Loan hối hận, thê thảm tuyệt vọng.
Nếu lúc nãy khi Lý Thiên Mệnh tính chạy trốn, bọn họ không truy sát hắn thì tốt biết bao.
Đáng tiếc không có thuốc hối hận.
Khoảnh khắc Hạ Tử Loan tuyệt vọng, Lý Thiên Mệnh giơ tay chém kiếm xuống, kết thúc tánh mạng của nàng.
Ngay sau đó, kết giới trên người Hạ Tử Loan bắn ra ánh sáng chói lòa chiếu thẳng lên trời, chỉ rõ vị trí của Hạ Tử Loan.
Đây không phải kết giới phong cấm mà là dấu hiệu, có thể truyền tín hiệu.
- Rút!
Giải quyết xong, một người bốn thú Lý Thiên Mệnh nhanh chóng rời đi, hắn phỏng chừng rất nhanh sẽ có người đuổi theo tới đây.
- Phỏng chừng sắp tới bọn họ sẽ đoán được ta không chết, cần phải cẩn thận hơn nữa.
Hắn nghênh ngang mà đi.
Nói thật lòng, trong nhẫn tu di của Cổ Vân Ca và Hạ Tử Loan còn có rất nhiều bảo bối, nhưng Lý Thiên Mệnh lo lắng bị người làm dấu hiệu cho nên không dám mang đi, chỉ có thể mặc kệ chúng nó trôi nổi trong trời sao.
- Huyết Ý Quỷ Vương?
Cái lần chín chết một sống trước cổng Thiên Tinh Cảnh đó, ngẫm lại khiến ngọn lửa trong lồng ngực càng bùng cháy hơn.
. . .
Trời sao vô tận, một đám người đang sưu tầm trên một hành tinh màu vàng.
Thân phận như Huyết Ý Quỷ Vương mà tự mình vào Hoàng Kim Tinh Thần này.
Huyết Ý Quỷ Vương ngừng lại, đứng trên mảnh đất hoàng kim này, hơi nhíu mày hỏi:
- Tinh Đồ đánh dấu ngôi sao này nên có bảo bối quan trọng, đã lục soát khắp nơi mà tại sao không thu hoạch được gì?
Long Thương Nguyên hỏi:
- Trong Tinh Đồ có đánh dấu ngôi sao lần trước xuất hiện Thiên Địa Kiếp Nguyên không?
Từ lần trước gặp mặt thì Long Thương Nguyên không rời đi nữa, luôn theo bên Huyết Ý Quỷ Vương, xem gã như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Huyết Ý Quỷ Vương lắc đầu, nói:
- Không có.
Long Thương Nguyên cũng buồn bực.
Tất cả ngôi sao bị đánh dấu trên Tinh Đồ đều trống rỗng, ngược lại ngôi sao không có đánh dấu thì xuất hiện kho báu?
Long Thương Nguyên nói:
- Huyết Ý huynh, có câu này ta không biết nên hỏi hay không.
- Nói thẳng đi.
Long Thương Nguyên hỏi:
- Tinh Đồ này có lai lịch thế nào? Có đảm bảo tính chân thực của nó không?
Huyết Ý Quỷ Vương khẳng định nói:
- Tạm không bàn đến lai lịch nhưng tuyệt đối bảo đảm về tính chân thực. Đừng nhìn nó là một tấm Tinh Đồ nho nhỏ, nó đã truyền thừa mười vạn năm trong Cửu Cung Quỷ Tông chúng ta, được truyền xuống từ Cửu Cung Quỷ Thần của chúng ta.
Long Thương Nguyên nói:
- Vậy thì lạ thật, hay là vì kho báu thật sự cần đào móc bằng phương pháp đặc biệt? Xem ra phải đắn đo kỹ hơn.
Huyết Ý Quỷ Vương gật đầu:
- Ừm!
Huyết Ý Quỷ Vương đang thẫn thờ nhìn Hoàng Kim Tinh Thần thì bỗng nhướng mày, móc một hình tròn màu trắng tuyết ra khỏi nhẫn tu di, quả cầu kia rung nhẹ, lấp lánh huỳnh quang.
Long Thương Nguyên lên tiếng:
- Mệnh Linh Thạch? Kết giới Mệnh Linh của nữ nhi ngươi bị động? Nàng gặp nguy hiểm!
Toàn thân Huyết Ý Quỷ Vương bỗng lạnh băng:
- Ừm!
Huyết Ý Quỷ Vương kêu một Tam Nguyên Kiếp Lão của Cửu Cung Quỷ Tông đến, giao cho người này phụ trách chuyện ở tay, gã thì trong tay cầm Mệnh Linh Thạch để nó chỉ dẫn phương hướng.
Huyết Ý Quỷ Vương dứt khoát hóa thành luồng huyết quang bắn về phía bên kia.
Long Thương Nguyên đi theo:
- Kỳ lạ, ai dám ra tay với nữ nhi của ngươi? Không muốn sống nữa phải không?
- Có lẽ là Độc Cô Tẫn!
Ánh mắt Huyết Ý Quỷ Vương hung ác.
Mệnh Linh Thạch lấp lánh càng lúc càng sáng, chứng minh kết giới Mệnh Linh ngày càng nguy hiểm.
Trái tim Huyết Ý Quỷ Vương muốn nhảy ra ngoài.
- Mau, mau!
Sau khi Lý Thiên Mệnh chết, trong Thiên Tinh Cảnh này chỉ còn một mình Độc Cô Tẫn là mối uy hiếp.
Huyết Ý Quỷ Vương vốn nghĩ họ sẽ không trùng hợp gặp nhau, nhưng vào phút kinh hồn này, gã căm thù bản thân không phòng ngừa kỹ hơn.
- Hãy kiên trì, Loan Nhi!
Nỗi lòng Huyết Ý Quỷ Vương sục sôi.
Con đường tu luyện mấy trăm năm quá dài, về con cái thì có người để ý, có người không quan tâm. Huyết Ý Quỷ Vương tiếng dữ lan xa, nhưng gã cực kỳ yêu thương nữ nhi duy nhất, đây là chuyện mọi người đều biết.
- Hãy kiên trì . . .!
Vừa dứt lời, Mệnh Linh Thạch trong tay Huyết Ý Quỷ Vương bỗng nhiên vỡ nát.