Những người bàn tán xôn xao đều luống cuống, tuy bọn họ lớn tuổi, thấy rộng biết nhiều, nhưng chưa từng nghe Cửu Cung Quỷ Tông chịu suy sụp như vậy.
Trước đây Diêm La, Hắc Ảm chết trận đều không tính là tổn thất.
Dù sao bọn họ còn nhỏ tuổi, không thể so sánh với Diệp Bồ Đề.
Mọi người cùng nhìn về hướng hai vị Quỷ Vương.
Nhưng hai vị Quỷ Vương cũng liếc nhìn nhau, cùng hút ngụm khí lạnh.
Con ngươi Thanh Minh Quỷ Vương run rẩy:
- Làm sao bây giờ?
- Phiền phức, sự tình đã phát sinh, không thể thay đổi kết quả, đành phải cố gắng nhanh chóng diệt sạch ruồi bọ để còn cho hai người kia một giải thích, nếu không thì . . .
Huyết Ý Quỷ Vương cảm giác được sợ hãi.
Huyết Ý Quỷ Vương nhíu chặt chân mày nhớ đến thiếu niên tóc trắng kia.
Trong lòng Huyết Ý Quỷ Vương vô cùng hối hận ngay từ đầu không bất chấp tất cả làm chết hắn.
Đến hiện tại, tên này càng lúc càng phiền phức.
Mãi đến giây phút này, Lý Thiên Mệnh đã đâm thủng trời.
- Đúng rồi, tính chất sự việc đã hoàn toàn khác.
- Hai vị dốc hết tâm huyết, dốc lòng bồi dưỡng Diệp Bồ Đề, không biết bên tông môn bây giờ sẽ có động tĩnh gì . . .
Huyết Ý Quỷ Vương cảm giác như mặt của mình bị Lý Thiên Mệnh xé rách thành hai nửa.
Gã căm tức muốn tự tát mặt mình.
Trong không khí tĩnh mịch này, Huyết Ý Quỷ Vương kêu một Tam Nguyên Kiếp Lão lại, nói:
- Ngươi ra ngoài kêu hai vị Quỷ Vương vào, cũng mang Dịch Tinh Ẩn vào luôn, đã tới lúc hắn phát huy công dụng.
Thanh Minh Quỷ Vương nghiến răng nói:
- Vốn tưởng rằng sẽ không sử dụng Dịch Tinh Ẩn, nào ngờ chúng ta tự bê đá đập trúng chân mình.
Huyết Ý Quỷ Vương nói:
- Dịch Tinh Ẩn cũng chưa chắc hữu dụng, thử một lần đi, ta xem tiểu tử này lạnh lùng vô tình, chưa chắc để ý sự sống chết của Dịch Tinh Ẩn.
Xét cho cùng thì toàn là những điều nằm ngoài dự đoán.
Huyết Ý Quỷ Vương tự cho rằng mình đã làm ra phản ứng nhanh lắm rồi.
Nhưng hết cách, Lý Thiên Mệnh có Thẩm Phán Chi Nhãn, đụng phải vô số yêu ma quỷ quái Cửu Cung Quỷ Tông thì biến hình thành ma quỷ đứt xích, điên cuồng lớn lên.
Mãi đến giây phút này cho Cửu Cung Thần Vực một đòn đau điếng.
. . .
Cửu Cung Thần Vực, Quỷ Thần Sơn Mạch.
Quỷ Thần Sơn Mạch giống như một người khổng lồ mênh mông nằm dưới đất, nguy nga cao ngất, kéo dài không dứt.
Ở vị trí trái tim của người khổng lồ cũng là cấm địa của Cửu Cung Quỷ Tông.
Trong cấm địa lượn lờ khói xám, không mọc cọng cỏ, một mảnh tĩnh mịch, giống như là khu mộ chết chóc.
Trên thực tế, đây là nơi Diệp Bồ Đề lớn lên.
Sâu trong cấm địa này xây hai tòa cung điện.
Một tòa thuần đen, nấp trong bóng ma tối tăm.
Một tòa trắng tinh, nhưng cũng không thánh khiết, nó là màu của xương cốt khổ lao, trắng bệch.
Đệ tử của Cửu Cung Quỷ Tông đều biết đây là Hắc Bạch Thiên Cung trong truyền thuyết.
Toàn bộ Cửu Cung Thần Vực không có bao nhiêu người may mắn gặp qua Hắc Bạch Thiên Cung.
Bởi vì đây là nơi tu hành của người mạnh nhất Cửu Cung Thần Vực, cũng là vùng bí mật của Cửu Cung Quỷ Tông.
Dù là Quỷ Vương thì không phải tất cả đều có tư cách đặt chân lên cấm địa này.
Nhưng hôm nay có một người áo tím xuyên qua sương mù đi tới trước Hắc Bạch Thiên Cung.
Đó là Tử Tiêu Quỷ Vương.
- Mệnh Linh Thạch của Bồ Đề đã nát.
Khi Tử Tiêu Quỷ Vương vừa đến nơi thì trong Bạch Thiên Cung vọng ra một giọng nữ.
Âm thanh kia khàn khàn mà già nua, giống như một bà già sắp chết.
Âm thanh đó dường như đang miêu tả một việc, khó mà nghe ra tâm trạng thật của người này.
Tử Tiêu Quỷ Vương gật đầu, nói:
- Đúng, mấy hôm trước nhi tử Cổ Vân Ca của ta và con dâu Hạ Tử Loan cũng đi rồi.
- Lại là Đế Tử kia làm sao?
Trong Hắc Thiên Cung truyền ra giọng nam.
Kỳ lạ là giọng nam này nghe như thiếu niên mười hai, ba tuổi, thậm chí còn chưa biến thanh.
Hai âm thanh hòa vào nhau không khỏi khiến người cảm thấy quái dị.
Tử Tiêu Quỷ Vương lại gật đầu:
- Đúng.
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung hỏi:
- Lão Tứ, tìm được mắt của Bồ Đề chưa?
Tử Tiêu Quỷ Vương đáp:
- Tìm được rồi, đang trên đường đưa về tông môn.
Nữ nhân trong Bạch Thiên Cung nói:
- Sau khi tìm được lập tức đưa tới.
Hai người nói chuyện, âm thanh quái dị, âm điệu thì như đang đọc sách, lời nói không vui không buồn, nghe vào tai rất khó chịu.
Tử Tiêu Quỷ Vương nhếch môi:
- Biết. Hai vị, chuyện báo thù . . .
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung nói:
- Kêu lão tam làm, nếu bắt được thì đưa tới đây, nếu giết rồi thì mang xác về, bao gồm thú bản mệnh của hắn.
Tử Tiêu Quỷ Vương nói:
- Biết, ta kêu lão tam nhanh chóng hoàn thành rồi. Càng kéo dài càng kỳ cục, chế tạo nhiều hỗn loạn.
Nữ nhân trong Bạch Thiên Cung hỏi:
- Tiến trình của Khương Vô Tâm sao rồi?
Tử Tiêu Quỷ Vương nói:
- Rất thuận lợi, hắn còn muốn chống cự, muốn giữ lại hồn của mình, ha ha. Phong Thanh Ngục làm sao biết chúng ta đang làm gì.
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung nói:
- Việc ngươi và lão tam làm đừng để xảy ra sai lầm, đợi khi lão tam giải quyết hãy bắt đầu xử lý việc lớn, chúng ta đã đợi hai lần mười vạn năm vì lần này.
Nữ nhân trong Bạch Thiên Cung nói:
- Đi làm đi, lão tam nếu gặp phiền phức gì thì cho hắn vô hạn viện binh, không cần quản thể diện, cứ làm ổn thỏa sự tình là được.
Tử Tiêu Quỷ Vương nói:
- Vâng, hai vị, ta hôm nay tiến đến còn có một việc.
- Nói.
Tử Tiêu Quỷ Vương nói:
- Một tiểu cô nương đến tông môn, thú bản mệnh của nàng tự xưng là đến từ trời sao vũ trụ, sống trăm vạn năm, hiện giờ lưu lạc. Nó nói biết thân phận thật sự của Lý Thiên Mệnh, càng có thể cung cấp phương pháp cho toàn tông chúng ta biến mạnh.
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung hỏi:
- Tên của nó là gì?
- Thái Cổ Tà Ma.
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung hỏi tiếp:
- Bị Thiên Nguyên Đỉnh trấn áp bên dưới, chủ nhân thật sự của Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn?
- Đúng vậy!
- Mời nó đến đây, đối đãi theo lễ nghi.
- Vâng, ta đi làm ngay.
Tử Tiêu Quỷ Vương nói xong xoay người rời đi, Hắc Bạch Thiên Cung lại yên lặng.
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung bật cười nói:
- Thú vị, ngay cả Thái Cổ Tà Ma trong truyền thuyết cũng xuất hiện, xem ra đã đến lúc thay đổi và báo thù.
Tiếng cười kia nghe như giọng cậu bé.
Nữ nhân trong Bạch Thiên Cung hỏi:
- Bồ Đề đã ra đi, ngươi không thống khổ sao?
Nam nhân trong Hắc Thiên Cung nói:
- Thống khổ? Ta không hiểu hai chữ mà ngươi nói có ý gì. Bồ Đề sinh ra vì tiếp dẫn, đôi mắt của hắn là cửa sổ, đó là sứ mệnh vĩ đại nhất của hắn. Sự ra đời của hắn là vì cống hiến, một ngày kia chúng ta hoàn thành mộng tưởng, Bồ Đề là công thần hàng đầu. Hắn bảo vệ được đôi mắt đã là công đức vô lượng.
Nữ nhân đồng ý:
- Ừm!
Nam nhân kêu một tiếng:
- Thiến Thiến.
- Hửm?
- Tin tưởng ta, hết thảy đều đáng giá.
- Ừm.