Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1173 - Chương 1173 - Các Ngươi Là Xác Chết

Chương 1173 - Các ngươi là xác chết
Chương 1173 - Các ngươi là xác chết

Trên Hải Dương Tinh Thần đột nhiên dâng lên sóng nước ngập trời.

Trong cơn lũ lớn đó, một con rồng thần hai đầu khổng lồ vọt ra, chặn ở trước mặt hai nghìn Kiếp Lão.

Con rồng hai đầu giống rồng cũng giống rùa, trên người có chín ngọn núi hình kiếm nguy nga, đầu rồng, vuốt rồng vô cùng to lớn, mạnh mẽ chắc khỏe, Thiên Trọng Tinh Hoàn vòng quanh người nó vô cùng hùng mạnh, đôi mắt bắn ra tia sáng hưng phấn.

Nó xuất hiện khiến hai nghìn Kiếp Lão giật mình sững sờ.

Mãnh thú như vậy đúng là Quỳ Long Hồng Mông Thái Cực Lam Hoang!

Một thiếu niên tóc trắng áo đen đứng trên đầu rồng màu nâu của con thú khổng lồ này.

Thiếu niên khoanh tay, trong ngực ôm một con mèo mun ngủ say giơ bốn chân lên trời, chảy nước dãi đầy tay hắn, trên đầu treo một chú chim nhỏ màu lửa đỏ.

Chim tuy nhỏ nhưng dáng vẻ rất láo, nó vươn cánh quét qua, lớn tiếng quát:

- Tất cả mọi người nghe rõ cho lão tử, các ngươi đã bị một mình Kê gia bao vây! Biết điều thì tuột quần đùi ngay, chổng mông cún của các ngươi lên, xếp hàng cho lão tử kiểm duyệt!

Nói xong, toàn trường tĩnh mịch.

Ánh mắt ngơ ngẩn của đám người chuyển từ chú chim nhỏ hay nên gọi là tiểu phượng hoàng sang thiếu niên tóc trắng.

Cơ hồ mọi người đều con ngươi co rút, hai mặt nhìn nhau.

- Hắn là Lý Thiên Mệnh.

Mỗi người đều nhận thức hắn.

Nhưng nói thật lòng, không ai đoán được bọn họ sẽ gặp Lý Thiên Mệnh trong trường hợp như vậy.

Không phải tình cờ gặp mà là Lý Thiên Mệnh chặn lại bọn họ.

Con tiểu phượng hoàng còn láo lếu thách thức:

- Đám chó săn kia có nghe không hả? Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua thì để trứng lại! Gì, gái thì không có trứng? Ha ha, không sao, con mái cứ đi qua, Kê gia thương hương tiếc ngọc!

Nó vừa nói xong đã bị Lý Thiên Mệnh cho một bàn tay.

Huỳnh Hỏa vội vàng sửa miệng:

- Ôi mợ, lão tử nói sai rồi, toàn là bà già, cụ bà, không được đi, tất cả phải để mạng lại!

Đến bây giờ thì đám người đã rõ ý đồ của Lý Thiên Mệnh.

Tứ Tượng Hải Tông Long Quần Quần có chút khó tin hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi muốn một mình ngăn lại hai nghìn Kiếp Lão chúng ta?

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Thấy bất ngờ hả?

Cửu Cung Quỷ Tông Lâu Phi Vũ nói:

- Không bất ngờ, ngươi xác thực rất nghịch thiên, một tiểu bối mà buộc năm Thần Vực chúng ta đều không dám sưu tầm Thiên Tinh Cảnh, dù ngươi được hưởng lợi từ kết giới phong cấm nhưng có thể làm đến mức độ này xem như ngươi có bản lĩnh. Nhưng ngươi phải hiểu một đạo lý rằng, chúng ta có thể lăn lộn đến hôm nay đều không phải dê núi trong mắt ngươi. Hơn hai nghìn người, số lượng đủ đè chết ngươi.

- Ở trong mắt ta, các ngươi xác thực không phải dê núi, các ngươi là xác chết.

Lý Thiên Mệnh vung tay, Tà Ma mười lăm sợi kiếp văn xuất hiện trên cánh tay của hắn.

Lý Thiên Mệnh bỗng vung Tà Ma.

Xiềng xích màu đỏ máu giống như một chuỗi tròng mắt bỗng bay vút ra hai nghìn mét, hóa thành bóng roi đầy trời.

Phụt phụt phụt!

Liên tục hơn mười tiếng hét thảm phát ra.

Mọi người tập trung nhìn vào, Tà Ma đã xuyên qua thân thể của mười mấy Kiếp Lão, xâu chuỗi bọn họ lại.

Bởi vì không đâm trúng yếu hại, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bọn họ không thể rút Tà Ma ra.

Khí âm tà từ Tà Ma nhập vào người là vô cùng khó chịu, bọn họ đau đến mức toàn thân tím lịm.

- Ngươi tìm cái chết!!

Trong một chốc, hơn hai nghìn Kiếp Lão trong mắt như phun lửa.

Bọn họ quá đông người, dù là mấy Quỷ Vương đi cùng nhau thì ở nơi như Thiên Tinh Cảnh cũng không dám khiêu khích đoàn người như vậy.

- Muốn giết ta thì xuống dưới, qua bến rồi là hết đò chạy!

Lý Thiên Mệnh nói xong khiến Lam Hoang xoay người lao vào Hải Dương Tinh Thần.

Tà Ma kéo mười mấy Kiếp Lão đi, đối phương muốn ghìm lại cũng không được, hét thảm bị Lý Thiên Mệnh kéo xuống biển.

- Xuống dưới đi, rác rưởi!

Thiếu niên đứng trên biển, quay đầu nhìn hai nghìn người.

Quần áo của hắn bay phần phật, đôi mắt túc sát, bá khí lan tràn.

Một tiểu bối hai mươi tuổi mà khiêu khích đám trưởng bối này như vậy thì tuyệt đối xưa nay chưa từng có, rung động đến tâm can.

- Đám cẩu tặc, hèn tới mức teo gan chó rồi hả? Bọn ngươi sống mấy trăm năm, ăn cái gì không biết, sống chật đất.

Từng lời châm biếm, biểu cảm trào phúng của Lý Thiên Mệnh cực kỳ đúng chỗ.

Đoàn người nổ tung.

Đám người mắt tóe lửa, tròng mắt đỏ thẫm.

Ở tuổi bọn họ đã quen thói cậy già lên mặt, bị một thằng nhóc quát nạt như thế chọc giận họ.

Cửu Cung Quỷ Tông Lâu Phi Vũ hét to:

- Tất cả đứng lại, đừng nhúc nhích, coi chừng có bẫy!

- Bẫy gì chứ, hắn chỉ có một mình trong Thiên Tinh Cảnh, dù Độc Cô Tẫn ở bên cạnh hắn, chúng ta nhiều người như vậy đủ sức làm thịt hắn!

- Bà nội nó, nhãi ranh không biết trời cao đất dày! Nghĩ chúng ta ăn chay sao?! Đời lão tử chưa từng chịu bực tức như thế, các ngươi không lên thì để ta, nếu chết coi như ta xui!

- Hơn hai nghìn mà không dám lên thì chúng ta còn là Cửu Cung Thần Vực không? Đời này các ngươi tu luyện đạo gì? Đạo rùa đen rút đầu hả?

Bọn họ có quá nhiều người, mặc kệ nói sao thì giờ không phải là lúc nên rút lui.

Bọn họ có phán đoán của mình.

Nhiều người có mặt trong Thiên Tinh Cảnh này, gặp năm Quỷ Vương cũng không ngán, dù sao cảnh giới của Quỷ Vương đã bị áp chế cỡ bằng mình.

Tại sao tiểu tử này đến chịu chết mà mình còn cố nén không lấy đầu của hắn?

Chỉ cần có người lên trước là trường hợp sẽ mất khống chế.

- Phong kín ngôi sao này, dùng mạng người chồng cũng quyết đè chết tiểu súc sinh này!

- Đời lão phu giết người còn nhiều hơn số người hắn đã gặp, tới lúc này rồi không có lý nào bảo ta cụp đuôi chạy trốn.

- Người sợ chết thì đi thông báo Quỷ Vương, ta lên đây, tổ cha nó!

Ầm ầm ầm!

Nói thật lòng, cái chết của Diệp Bồ Đề cộng thêm bị buộc ngừng tìm kho báu làm mỗi người ôm cục tức trong bụng.

Thêm nữa là Lý Thiên Mệnh hành hạ người của họ ngay trước mắt, kéo con tin vào ngôi sao.

Hắn còn buông lời mỉa mai, châm chọc móc mỉa.

Bọn họ đều là người có thân phận, địa vị, khi bùng nổ cơn giận thì không ai ngăn được.

Lâu Phi Vũ phát hiện không ai thèm nghe mình nói, dù sao thân phận và địa vị của gã không cao hơn đám người này bao nhiêu.

Trong tiếng la lối, có ít nhất hơn một nghìn sáu trăm người lao vào Hải Dương Tinh Thần.

Mọi người đều chỉ có một mục tiêu, Lý Thiên Mệnh!

Ầm ầm!

Thêm vào thú bản mệnh, ít nhất có bốn nghìn kẻ địch tấn công, trường hợp này hung hiểm mà mênh mông biết bao.

Huỳnh Hỏa nhìn đối phương thế tới rào rạt, bần thần hỏi:

- Ôi mợ, ngươi thật sự định chơi lớn vậy luôn à?

- Ừ, thừa dịp Thiên Tinh Cảnh còn phong cấm cố gắng giải quyết càng nhiều người, vậy thì sẽ ảnh hưởng càng lớn đến cách cục chiến trường trong tương lai.

Khi Lý Thiên Mệnh nói chuyện thì có vô số cành lá vươn ra từ người hắn, Khởi Nguyên Thế Giới Thụ cắm trễ trên hành tinh có núi có nước này, điên cuồng lan tràn trưởng thành.

Huỳnh Hỏa bình luận:

- Giết nhiều người như vậy thì sát nghiệt rất nặng.

- Chưa chắc giết hết, hủy Thánh Cung của họ thì bọn họ hết đường hại người.

Lý Thiên Mệnh nói, hắn bản năng bài xích giết chóc không có chừng mực.

Bình Luận (0)
Comment