Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1175 - Chương 1175 - Thiếu Niên Nhiệt Huyết Lấy Một Địch Nghìn (Tt)

Chương 1175 - Thiếu niên nhiệt huyết lấy một địch nghìn (tt)
Chương 1175 - Thiếu niên nhiệt huyết lấy một địch nghìn (tt)

- Chống đỡ!

Lý Thiên Mệnh lựa chọn chiến đấu trên hành tinh này chứ không phải trời sao là vì tránh cho gặp địch hai mặt.

Hiện tại hắn giống như mang theo căn cứ chiến đấu di động, lấy hành tinh làm nền móng, tuy đối phương đông người, nhưng một lần đại khái đối mặt hai, ba trăm đối thủ.

Những người này đa số đều là Sinh Tử Kiếp lục trọng, dù yếu đến mấy cũng có thủ đoạn.

Lần đầu tiên đánh sâu vào đã đẩy nhóm Huỳnh Hỏa quay về.

Thí dụ như thần thông của thú bản mệnh, tuy không quá mạnh, nhưng mấy trăm loại chồng lên hình thành lực xung kích dù là Thiên Trọng Tinh Hoàn của Lam Hoang cũng không ngăn nổi.

Lý Thiên Mệnh thừa nhận chính mình rất mạo hiểm, nhưng hắn muốn thử xem, Vĩnh Dạ Ma Chú là hy vọng lớn nhất!

- Tới nữa!

Lam Hoang mang theo Huỳnh Hỏa cùng Meow Meow lần thứ hai xung phong liều chết càn quét.

Mỗi khi chúng nó đối mặt nguy hiểm, có vô số kiếm khí màu vàng đen sẽ giúp chúng nó đẩy đối thủ ra.

Cùng lúc đó, một sợi xích màu đỏ máu dính đầy máu tươi điên cuồng bay vút trên biển xanh, tốc độ và tần suất tung bay hơi bị kinh người.

Bốp bốp bốp!

Dây leo thánh quang đều tụ thành tấm chắn thánh quang để bảo hộ Thánh Quang Thủy Tiên và Vĩnh Dạ Sắc Vi.

Số lượng Phệ Huyết Kiếm Vũ rất nhiều, bắn vèo vèo cơ hồ có thể phủ lên từng đối thủ.

Sức tấn công kẻ địch đơn thể của Tiên Tiên hơi kém hơn ba ca ca, nhưng về số lượng thì siêu nhiều.

Thí dụ như Mạn Châu Sa Hoa có ở khắp nơi, số lượng Phệ Huyết Kiếm Vũ của nó đủ hình thành một cơn bão máu.

- Chém cái cây kia!

- Không còn cái cây này thì tên giặc đó sẽ tàn đời!

- Đốt nó đi, cho tiểu súc sinh này khóc chết luôn! Cái thứ gì, ở trước mặt mấy nghìn người còn dám kiêu ngạo như vậy?

- Ngươi thật sự cho rằng Cửu Cung Thần Vực ta không có người?

Đối phương rất nhanh tìm được mục tiêu.

Dù sao mục tiêu này hơi bị rõ ràng.

Trong một chốc, có quá nhiều người vượt qua mục tiêu tấn công siêu to Lam Hoang, chuyển hướng Tiên Tiên.

- Thử xem? Ai dám động nó thì đừng trách ta giết người!

Lúc này Lý Thiên Mệnh đã bất chấp tất cả, hắn thu về Tà Ma, Đông Hoàng Kiếm đã tách làm hai, hắn vỗ ngực một cái, Nhân Hoàng Long Giáp nổ tung buông xuống.

Oong!

Lý Thiên Mệnh trực tiếp xông ra ngoài!

Lý Thiên Mệnh đụng độ với hàng trăm Ngự Thú Sư và thú bản mệnh xông lên đối phó Tiên Tiên.

Phụt phụt phụt!

Trong một chốc, đầu người bay tứ tung, máu bắn tung tóe.

Một con rồng thần dài cỡ trăm thước bị Lý Thiên Mệnh một kiếm quét mạnh qua, ngay tại chỗ chém thành hai nửa.

- So ai dữ hơn phải không? Còn ai nữa?!

Trong vòng vây muôn người, một người máu tay cầm song kiếm, hung thần ác sát đối diện hơn một nghìn đối thủ, không hề sợ hãi.

Thậm chí làm đối phương sợ hãi, rung động tâm thần.

Lý Thiên Mệnh đã giết đến nổi điên.

Ban đầu hắn dự định đánh không lại liền chạy, nhưng giây phút này hào khí bỗng sinh ra, sức mạnh ý chí dâng tràn chưa từng có.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy chưa chắc mình không thể phế bỏ hơn một nghìn người.

Đã đánh tới mức này rồi, nếu đụng trận bỏ chạy thì rất hao hụt sĩ khí.

Một người bốn thú nhóm Lý Thiên Mệnh tâm linh câu thông, tu luyện cộng sinh, chỉ một gợi ý nhỏ liền hiểu nhau.

Bốn con thú đều có thể cảm thụ được lửa cháy trong lòng Lý Thiên Mệnh.

- Chống đỡ chứ gì, chuyện nhỏ!

Huỳnh Hỏa bay lượn bên cạnh Lam Hoang, Ngự Thú Sư và thú bản mệnh bên đối phương gặp Lam Hoang chủ công, lại bị Huỳnh Hỏa như hồn ma đánh lén.

Nhờ thân thể to lớn của Lam Hoang che đậy, con gà nhỏ nhắn này mới là siêu vũ khí trong mắt đối thủ.

- Xông lên xông lên!

Meow Meow bắn ra Vạn Cực Điện Võng cuốn lấy một đống kẻ địch ở trước mắt, uy lực lôi đình bùng nổ, lôi đình Hỗn Độn màu đen xé rách máu thịt, nổ ra nhiều vết thương.

Phấn hoa ám tinh trong Vĩnh Dạ Ma Chú của Tiên Tiên lẫn vào tia chớp lôi đình, khi lôi đình đánh trúng thì phấn hoa hòa vào máu của đối phương, chạy khắp người.

- Lam Hoang, ngươi không sao chứ?!

Lý Thiên Mệnh giết đỏ mắt, nhưng vẫn không quên quan tâm bé rùa bự.

Con rùa này luôn thích xông pha chiến đấu, hấp dẫn nhiều sức ép, thí dụ như lúc này có mấy chục con thú bản mệnh nhào lên muốn đè nó, kết quả bị Thiên Trọng Tinh Hoàn xoay tít cắt nát thành mưa máu đầy trời.

Ầm ầm ầm!

Vô số thần thông của thú bản mệnh đánh vào Thiên Trọng Tinh Hoàn, có một phần xuyên qua đánh trúng vảy rồng được Vô Cực Tinh Long Đồ bao bọc, nổ bắn từng luồng máu.

- Ha ha! Chơi vui quá! Sướng quá!

Lam Hoang gầm rống một tiếng, âm thanh như sấm nổ chấn động toàn trường. Lam Hoang hất văng tất cả thú bản mệnh trên người, tiếp tục xung phong, vuốt rồng thô to vỗ ra ngoài, đập một con Kim Cương Mãnh Hổ nát bấy.

Phá hủy Thánh Cung là công việc tinh tế, ít nhất bé rùa bự không làm được, Lý Thiên Mệnh cũng không bắt buộc nó.

Lý Thiên Mệnh thấy Lam Hoang chỉ bị thương nhẹ thì hơi thả lỏng tinh thần.

Nói thật lòng, Lý Thiên Mệnh bị vây công còn nhiều hơn nó.

Phần lớn Ngự Thú Sư vì công lao nên xông đến trước mặt Lý Thiên Mệnh, toàn thi triển thủ đoạn trí mạng.

May mắn Lý Thiên Mệnh linh hoạt, đối phương đông người, sẽ hình thành quấy nhiễu lẫn nhau, trong thời gian ngắn hắn đối kháng địch thủ không quá nhiều.

Hắn song kiếm hợp bích, trực tiếp giết vào đoàn người, bão táp xông pha.

Trên thực tế, chỉ riêng Đế Quân Kiếm Ngục đã có thể trực tiếp phong cấm thực lực của nhiều người, chém kẻ đó thành phế nhân, căn bản không cần chuyên môn xuyên thủng Thánh Cung.

Nhưng một kiếm đâm xuyên thì nhanh hơn, cũng nhiệt huyết hơn.

Phập!

Phập!

Lý Thiên Mệnh hấp dẫn vô số Kiếp Lão đánh hội đồng, áp lực bên Tiên Tiên giảm bớt.

Dây leo thánh quang của nó ngăn cản các thần thông từ trên trời giáng xuống, số lượng nhiều thì mớ dây leo thánh quang sẽ bị nổ tung. Linh thể của Tiên Tiên la ó trong không gian bản mệnh, đau đến mức nó nhăn mặt nhe răng.

Nhưng Tiên Tiên được nhiều sự bảo vệ nên không sợ chút nào, ngược lại bày ra hung hãn giấu trong bản tính, giết càng dữ dội hơn.

Vĩnh Dạ Sắc Vi lấp lánh, bắn ra tia sáng, mỗi tia sáng thật ra là hàng nghìn vạn phấn hoa ám tinh, trong vô hình rắc hướng mấy nghìn kẻ địch.

Muốn ngăn cản không dễ chút nào!

Lý Thiên Mệnh chém đến mỏi tay, Nhân Hoàng Long Giáp tiêu hao to lớn, đến cuối cùng đều tự động biến mất.

Trên người Lý Thiên Mệnh dính đầy máu tươi, có của hắn, cũng có của kẻ địch.

Các thú bản mệnh của hắn cũng không khá hơn bao nhiêu.

Nhưng đối phương càng thảm.

Hiện tại trên đại dương của hành tinh này nằm vô số Ngự Thú Sư cùng thú bản mệnh, hoặc là xác chết, hoặc là Thánh Cung bị phế, còn có người trúng Đế Quân Kiếm Ngục không thể nhúc nhích.

Hành tinh này có ít nhất một phần mười nước biển đã bị máu tươi nhuộm đỏ, có thể thấy tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào.

Lý Thiên Mệnh vui sướng hô hào:

- Các huynh đệ, đã đến lúc này rồi, cố chống thêm một khắc đồng hồ!

Giết quá đã ghiền!

Nói thật, cảm giác kề vai chiến đấu, bảo vệ lẫn nhau này quá sung sướng.

Lý Thiên Mệnh từng nói cùng quân cộng sinh, đời này không hối hận.

Trong vòng vây của mấy nghìn người, Lam Hoang, Huỳnh Hỏa và Meow Meow bảo vệ Lý Thiên Mệnh, hắn thì che chở Tiên Tiên, tiểu công chúa ngược lại bảo hộ mọi người.

Lý Thiên Mệnh đẫm máu cười lớn:

- Tình cảm như vậy, duyên phận như vậy, đời người có các vị sống chết có nhau, làm đấng nam nhi còn mong mỏi gì hơn!

- Bớt làm màu đi! Mau tới cứu ta, meo!

Meow Meow bị một đám người truy sát chạy bắn tia điện.

- Ha ha!

Trận chiến đấu thảm liệt như vậy, nhưng một người bốn thú còn cười được, chọc đối phương tức ói máu.

Bình Luận (0)
Comment