Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 1203 - Chương 1203 - Cánh Gãy, Chỉ Vì Bảo Vệ Ngươi

Chương 1203 - Cánh gãy, chỉ vì bảo vệ ngươi
Chương 1203 - Cánh gãy, chỉ vì bảo vệ ngươi

Lý Thiên Mệnh dựa vào Tà Ma dây dưa phá tan biển máu, đuổi tới trước mặt Huyết Ý Quỷ Vương, như sao băng đánh vào người Phệ Tâm Cự Ma.

- Ngươi muốn chết!

Huyết Ý Quỷ Vương hừ lạnh, cầm kiếm giết ra huyết lãng kiếm ảnh.

Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu gã lại có vô số Hỗn Độn Thiên Kiếp đánh xuống một cách điên cuồng, nổ biển máu của gã thành địa ngục lôi đình.

- Đồ miệng rộng, lão tử muốn xé nát miệng của ngươi!

Huỳnh Hỏa rít lên một tiếng, thần thông Luyện Ngục Mệnh Hỏa ẩn trong Thần Hình Câu Diệt Kiếm đâm xuyên đến.

Nhưng trước khi trúng Huyết Ý Quỷ Vương, một chiêu này đã sớm bị đối phương chặn trước!

Trong ánh mắt lạnh nhạt của Huyết Ý Quỷ Vương, tuy Phù Đồ Huyết Kiếm kia to lớn, nhưng lại nhanh như ảo ảnh.

Một kiếm đâm xuyên!

Đốm sao màu máu đột nhiên biến lớn, trực tiếp nổ tung ở trước mặt Huỳnh Hỏa, làm nổ Luyện Ngục Mệnh Hỏa trước.

Ầm ầm!

Vang lên một tiếng nổ mạnh!

Trong biển máu dày đặc, một đốm lửa đỏ thẫm nổ tung, tạo thành một quả cầu lửa, chắn ở trước Huyết Ý Quỷ Vương.

- Hai tiểu súc sinh các ngươi, quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Huyết Ý Quỷ Vương mở cái miệng rộng cười gằn lên một cách dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo gần như đóng băng.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, gã đúng là bị bọn chúng ngăn lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, gã không thể giúp Phệ Tâm Cự Ma.

Thế nhưng, gã chẳng sợ.

Với kinh nghiệm chiến đấu của gã, liếc mắt liền có thể nhìn ra, tuy khí huyết của Lý Thiên Mệnh và thú bản mệnh của hắn dồi dào, sức lực mạnh mẽ, nhưng đối mặt với loại nhân vật đã tu hành hơn hai trăm năm như gã, thì thiếu sót rất nhiều về mặt thực chiến.

- Phệ Tâm Cự Ma của ta dễ đối phó như thế sao? Ha ha.

- Được, nếu đã đưa con gà con và con mèo nhỏ đến trước mặt ta, vậy băm chúng nó trước rồi tính tiếp!

Huyết Ý Quỷ Vương ra tay rất hung hãn, Tam Nguyên Sinh Tử Chiến Quyết trong tay gã quả thật vô cùng tận.

Trong thời gian ngắn ngủi, gã đã thi triển ít nhất tám loại kiếm pháp.

Mỗi loại huyền ảo trong đó đều đã tới gần Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.

Những thứ này đều là kết tinh trí tuệ mười vạn năm của cường giả Cửu Cung Thần Vực!

May mắn thay.

Ngay khi Huỳnh Hỏa và Meow Meow ra sức ngăn trở, Lý Thiên Mệnh đã leo lên người của Phệ Tâm Cự Ma.

Phệ Tâm Cự Ma điên cuồng vung vẫy thân thể dài bốn trăm thước, Lý Thiên Mệnh phải dùng một tay kéo Tà Ma mới không bị hất ra.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn bị lôi đi, bị đụng bay mấy nghìn thước trong trời sao này!

Rầm rầm rầm!

Có vài lần hắn bị đập vào kết giới màu máu ở phía dưới, bị rồng thần trên đó cắn xé.

Chất độc màu máu của Phệ Tâm Cự Ma điên cuồng lan ra khắp cơ thể của Lý Thiên Mệnh, đang xé rách Trạm Tinh Cổ Thần Thể của hắn!

Lý Thiên Mệnh tạm thời không dám dùng Nhân Hoàng Long Giáp, bởi vì Nhân Hoàng Long Giáp tiêu hao rất lớn.

Một khi sử dụng không thỏa đáng, không thể khống chế đối thủ, tiếp đó sẽ là thời kỳ suy yếu của bản thân, rất dễ bị giết.

Dưới loại tình huống này, có thể chống đỡ được đương nhiên phải cố gắng sống sót.

- Một trận chiến này, không thắng thì chết, khi kết giới màu máu phía dưới vừa vỡ, phong cấm kết giới sẽ biến mất, ta chắc chắn phải chết. Ta chết còn liên lụy đến bốn đứa nó, đã không còn đường lui nữa!

Lý Thiên Mệnh đỏ ngầu hai mắt.

Có thể nói, hắn vào Thiên Tinh Cảnh đến ngày hôm qua vẫn luôn bày mưu tính kế, chỉ riêng hiện tại là đứng trước lằn ranh sống chết.

Hắn gần như đã ngửi thấy được mùi vị của tử vong.

- Ta không muốn chết, ta không thể chết!

Hắn hét lên một tiếng, vung Đông Hoàng Kiếm chém vào người Phệ Tâm Cự Ma.

Kết giới Đế Vực Kiếm Hoàng trên Đông Hoàng Kiếm bùng nổ kiếm khí!

Vô số kiếm khí màu vàng đen bao phủ toàn thân Phệ Tâm Cự Ma.

Nhưng giáp vảy của Phệ Tâm Cự Ma khá cứng rắn, kiếm khí bình thường hoàn toàn không đâm vào được, chỉ có bản thân Đông Hoàng Kiếm xé ra vết thương, kiếm khí mới có thể từ trong khe hở đâm xuyên qua.

Thế nhưng, Lý Thiên Mệnh phát hiện rằng, năng lực tự lành của cơ thể đối phương cực kỳ mạnh!

Nguyên nhân nằm ở chỗ, Tử Thể Phệ Tâm Trùng của nó thế mà có thể bao trùm lên vết thương, dung nhập vào trong máu thịt, trở thành một phần thân thể của nó, chữa trị vết thương cho nó!

Bởi vì những con Phệ Tâm Trùng này đã ăn rất nhiều cành lá của Tiên Tiên, cho nên khí huyết thịnh vượng.

Chỉ cần Phệ Tâm Cự Ma còn tồn tại, số lượng của chúng sẽ vẫn tăng thêm!

Hầu như trên mỗi một chiến trường, Huyết Ý Quỷ Vương đều sẽ dùng trải nghiệm và kinh nghiệm dày dạn của gã, thêm cả thủ đoạn tích lũy hơn hai trăm năm, khiến cho Lý Thiên Mệnh ăn hết đau khổ.

- Ngươi chưa giết được ta đâu!

Hai mắt Lý Thiên Mệnh ứ máu, trên cổ nổi đầy gân xanh.

Hắn biết trách nhiệm của mình lớn lao, không thể không cố gắng, hiện tại trốn là chết, không trốn thì còn hy vọng.

Hắn chẳng những không từ bỏ, còn sẽ kích phát ra tính cách hung hãn.

Lý Thiên Mệnh thả ra Tà Ma quấn quanh Phệ Tâm Cự Ma, hai tay cầm Đông Hoàng Kiếm, chém vào người Phệ Tâm Cự Ma.

Giữa một tiếng rống to, hắn dùng hết sức mạnh cả người kéo Đông Hoàng Kiếm xuống, xé ra vết thương càng lớn trên người Phệ Tâm Cự Ma.

Trong chốc lát, máu tươi điên cuồng chảy ra từ người Phệ Tâm Cự Ma, văng khắp toàn thân Lý Thiên Mệnh!

Những dòng máu tươi này ẩn chứa kịch độc, ăn mòn máu thịt và da của Lý Thiên Mệnh đến mức thủng như tổ ong.

Đánh đến bây giờ, cả người hắn đã sớm hoàn toàn thay đổi, xấu xí như ma quỷ.

- Nếu đây không phải là Thiên Tinh Cảnh, một thần thông này của Phệ Tâm Cự Ma đã có thể diệt chính mình.

- Giết nó là lời to, sợ gì nữa chứ?!

Lý Thiên Mệnh không để ý tới mạng của mình, kéo một mạch xuống, ít nhất đã kéo ra một đường vết thương dài đến ba mươi thước!

Phệ Tâm Cự Ma cuối cùng dừng thi triển Tàng Hồn Chú, chuyển thành hét thảm.

Mãi đến giờ phút này, vô số Phệ Tâm Trùng mới dừng nổ lại!

Nhưng hiện giờ, những cành gãy lá rách của Tiên Tiên gần như đã nát vụn.

Ngay cả Thánh Quang Thủy Tiên và Vĩnh Dạ Tường Vi cũng bị Phệ Tâm Trùng ăn hết hơn phân nửa!

Bên trong không gian bản mệnh, Tiên Tiên đang khóc nức nở, tiếng khóc nỉ non của tiểu cô nương khiến trái tim của Lý Thiên Mệnh nhói từng cơn.

- Tiên Tiên, hết đau rồi, đừng sợ nữa, mau nào, đến lượt ngươi ăn bọn chúng!

Trong giọng nói của Lý Thiên Mệnh tràn ngập khó chịu và phẫn nộ.

Nhưng dù thế nào, bây giờ đã có ánh ban mai của hy vọng.

Hắn mong Tiên Tiên có thể phấn chấn trở lại!

- Ưm! Ta không khóc nữa, những con côn trùng thối tha xấu xa này! Khiến cho Tiểu Lý Tử thương tâm, hic hic . . .

Tiên Tiên đã như vậy rồi mà vẫn không quên gọi một tiếng Tiểu Lý Tử, muốn chọc cười Lý Thiên Mệnh.

Điều này chứng minh nó chưa đến mức bị suy sụp.

Dẫu sao, chúng nó là Thái Cổ Hỗn Độn Cự Thú mà.

Có sinh linh nào có thể khiến chúng thật sự sợ hãi chứ?!!

Oong!

Vĩnh Dạ Tường Vi của Tiên Tiên lần thứ hai phát sinh hiệu quả.

Đám Phệ Tâm Trùng này không còn sự trợ giúp của Tàng Hồn Chú, bắt đầu chìm vào trong hỗn loạn, tự giết hại lẫn nhau, cùng lúc đó bị rễ cây màu đen của Tiên Tiên giết ngược lại!

Tiên Tiên phẫn nộ phản kích, giết một cái là một chuỗi dài.

Trong tình huống như vậy, những cành lá, dây leo, đóa hoa đã bị nổ nát vụn của nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu lần nữa mọc ra, lần nữa sinh cơ bừng bừng.

Bây giờ Tiên Tiên đã vào trạng thái đói bụng cực độ, càng như vậy thì nó càng hung tàn hơn.

- Đợi Tiên Tiên bên này hoàn toàn thành lập ưu thế là có thể giúp đỡ Lam Hoang, ngăn chặn cục diện thảm bại, thậm chí bắt đầu phản công!

Tất cả điều này chứng minh rằng, Lý Thiên Mệnh ngăn chặn Tàng Hồn Chú rốt cuộc quan trọng đến cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment