Còn về Trần Kiêu Ký, làm kẻ thua cuộc thì chỉ có thể cúi đầu, nét mặt xấu hổ không dám nhìn người khác.
Trong lòng gã sinh ra bất an và sợ hãi, thầm nghĩ:
Vũ Văn Trấn Tinh thật sự có thể giết Lý Thiên Mệnh trong tầng thứ ba sao?
Trần Kiêu Ký rất khó chịu, gia gia Trần Nam Thiên của gã càng khó chịu hơn.
Trần Nam Thiên nhìn ảnh chiếu thiên văn, thấy tận mắt tôn tử đắc ý nhất của mình bị Lý Thiên Mệnh liên tục ngược hai lần, lần sau tàn ác hơn lần trước.
Mặt Trần Nam Thiên xanh mét, cứng ngắc như bị cục gạch đập trúng mặt lõm vào trong.
Nói thật thì Công Tôn Thắng Kỷ cũng vậy, biểu hiện của con cháu Công Tôn Sí chẳng tốt hơn là bao, đặc biệt phút cuối cuống cuồng chạy trốn rất mất mặt.
Hai lão cùng là nan huynh nan đệ liếc nhau một cái, không mặt mũi gặp người.
Trần Nam Thiên nhức đầu nói:
- Các vị, Trần Kiêu Ký biểu hiện không tốt, thật là mất mặt.
Công Tôn Thắng Kỷ cúi đầu nói:
- Sí nhi cũng vậy, quá kém cỏi.
Bọn họ khó chịu.
Tông lão thứ hai Tô Vân Chỉ nhíu mày nói:
- Hai vị đừng để bụng, lão phu chỉ có thể nói thể Ngũ Kiếp Luân Hồi của nhi tử của Lý Vô Địch đúng là cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Vũ Văn Khai Thái rít qua kẽ răng:
- Từ Lý Huyễn Thần đến Tô Y Nhiên, lại tới Trần Kiêu Ký, Công Tôn Sí, tốc độ tiến bộ của hắn quá đáng sợ!
Vũ Văn Khai Thái vẫn cho rằng đây là con ruồi, có thể tùy tay đập chết, bây giờ mới nhận ra con ruồi này chán ghét đến mức nào.
Công Tôn Thắng Kỷ nói:
- Khai Thái, bây giờ trông cậy vào nhi tử của ngươi, mới rồi Trấn Tinh lấy một chọi hai vẫn không rơi vào thế yếu, xem ra còn mạnh hơn thiếu tông chủ.
Trần Nam Thiên nói:
- Đúng vậy! Chúng ta không thể thấy tầng thứ ba Thái Nhất Tháp, ruồi bọ ghê tởm cỡ nào thì khi đã chết rồi sẽ không làm người ta phiền nữa.
Vũ Văn Khai Thái gật đầu, nói:
- Trấn Tinh rất giỏi việc giết người, hơn nữa có Công Tôn Sí vào theo.
Tuy bọn họ hơi khó chịu, mất mặt, không thể trò chuyện vui vẻ như trước kia, nhưng bọn họ không cho rằng một con ruồi nhỏ bé có thể gây ra sóng gió gì được.
Tông lão thứ ba Vũ Văn Phụng Thiên cười nói:
- Không sao, dù hôm nay Trấn Tinh không giết chết hắn được thì vẫn chỉ là đứa nhóc, hôm nào có Đông Hoàng Kiếm rồi thì tùy tay giết thôi.
Mọi người cười thoải mái.
Vũ Văn Phụng Thiên nói:
- Thiên phú không tệ, có trách thì trách hắn sinh nhầm chỗ. Thân phận của hắn hiện giờ chỉ là đệ tử thân truyền bình thường, cứng rắn giết thì cùng lắm bị Diệp Thiếu Khanh làm ầm ĩ một chút, chẳng sao cả. Chỉ cần hai lão quỷ Hoàng Phủ, Thượng Quan không dẫn theo tông lão khác đấu cứng là được.
Vũ Văn Khai Thái nói:
- Đúng rồi, miễn không phải đệ tử Thái Nhất thì mọi thứ dễ làm, tóm lại Thanh Long Diệp gia gần đây có xu hướng muốn tìm cái chết.
Nhớ đến Diệp Vũ Hề khiến ánh mắt của Vũ Văn Khai Thái hơi lạnh lẽo, gã hỏi:
- Đại ca thấy sao?
Vũ Văn Thái Cực vẫn luôn im lặng, khi mọi người cùng nhìn y thì chỉ vẫy tay nói:
- Xem tiếp đi, không có gì để nói.
Cũng đúng.
Mọi người đều biết có lẽ Vũ Văn Thái Cực đang suy nghĩ làm sao cho Vũ Văn Thần Đô có vốn liếng lớn hơn nữa trong cuộc chiến Cảnh Vực.
. . .
Bên trái đại điện Phụng Thiên Sơn là đại điện Phong Vân Thần Sơn lớn nhất.
Lúc này Hoàng Phủ Phong Vân, Thượng Quan Tĩnh Thù nhìn chiến trường Đông Hoàng thứ nhất sôi trào, hai người liếc nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Trên chiến trường, nhìn Lý Thiên Mệnh đánh hạ Trần Kiêu Ký và Công Tôn Sí, nhiều người hét to quá đã.
Bình thường đám người kia hay ức nam hiếp nữ, chọc nhiều người tức giận, bây giờ nhìn bọn họ bị đánh thảm như vậy đương nhiên rất thích thú.
Thiếu tông chủ Lý Thiên Mệnh được yêu thích chưa từng có.
Nên khi hắn bước vào tầng thứ ba Thái Nhất Tháp, các đệ tử nội tông không một người rời đi, đều nín thở chờ đợi.
Hoàng Phủ Phong Vân cười khổ nói:
- Tiến bộ thật khủng khiếp.
- Đúng rồi, ánh mắt của Diệp Thiếu Khanh quá sắc bén.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Tiếp theo chờ xem hắn sẽ leo ra từ đỉnh tháp hay thành xác chết nâng ra.
Tầng thứ ba là nơi không ai nhúng tay vào được.
Thượng Quan Tĩnh Thù nói:
- Chờ xem tổ tiên của thánh tộc Lý thị có linh thiêng hay không.
Hoàng Phủ Phong Vân nói:
- Nếu hắn sống sót, Vũ Văn thế gia đi tham dự cuộc chiến Cảnh Vực thì hắn có cơ hội thở dốc rồi.
- Đúng thế, với thiên tư của hắn thì chỉ cần có thời gian chắc chắn sẽ lớn nhanh như thổi, chúng ta chờ kết quả bên cuộc chiến Cảnh Vực.
Hoàng Phủ Phong Vân hỏi:
- Nếu hôm nay hắn có thể trở thành đệ tử Thái Nhất thì sao?
- Vậy thì càng phải đứng ra che chở hắn cho tới khi cuộc chiến Cảnh Vực kết thúc.
- Đánh cuộc một phen?
- Cược đi, tốc độ tiến bộ lớn lên này quá đáng sợ.
- Đúng rồi, nếu tương lai hắn có thể trở thành tổ tiên đời đầu mới thì một vạn Vũ Văn Thái Cực, Vũ Văn Thần Đô cũng không bằng.
Bọn họ đã có lý do đánh cược một phen.
. . .
- Hưm?
Lý Thiên Mệnh bước lên tầng thứ ba Thái Nhất Tháp, ngước đầu nhìn bốn phía vẫn tràn ngập sương mù trắng tinh.
Dù Lý Thiên Mệnh sử dụng con mắt thứ ba vẫn không thể nhìn xa được, trong phạm vi tầm nhìn trừ sắc trắng ra không còn gì khác, nhưng về cảm giác thì tầng thứ ba là thế giới vô tận, không giống tầng thứ hai.
Lý Thiên Mệnh leo lên đây, phát hiện sương mù màu trắng không tản ra, điều thứ hai là bốn phía không một bóng người, như thể trong thế giới trống trải này chỉ còn lại mình hắn. Nhưng Lý Thiên Mệnh biết nhóm Vũ Văn Trấn Tinh chắc chắn sẽ đuổi theo.
- Linh Nhi, xem giúp ta đây là chí bảo gì?
Lý Thiên Mệnh lấy Thần Nguyên cầu ra khỏi nhẫn tu di, hắn bóp vào nút mở, quả cầu bỗng mở ra.
Trong khoảnh khắc, huyết khí ngập trời thổi quét, vô số sương mù đỏ khuếch tán.
Lý Thiên Mệnh hít nhẹ huyết khí, cảm giác cực kỳ không thoải mái, huyết khí này có độc, còn là kịch độc, mới ngửi một chút mà mạch máu nhỏ trong xoang mũi đã tắc nghẽn, như thể máu trong mạch máu bị ăn mòn.
- Mợ nó, quả nhiên là chí bảo chuẩn bị sẵn cho Vũ Văn Trấn Tinh!
Thú bản mệnh của Vũ Văn Trấn Tinh là Huyết Ma Thao Thiết, huyết khí ngập trời, mới mở chí bảo tầng thứ hai ra đã tràn ngập sương mù đỏ kịch độc, chúng nó hình thành con thú to trên đỉnh đầu, mắt đỏ máu nhìn Lý Thiên Mệnh.
Đây là dị tượng, Lý Thiên Mệnh đoán nếu không phải ở tầng thứ ba Thái Nhất Tháp tràn ngập sương mù trắng quỷ dị cản trở sương mù đỏ khuếch tán thì dị tượng này càng lớn hơn.
Tầm mắt của Lý Thiên Mệnh xuyên qua sương mù đỏ, rất nhanh thấy rõ vật phẩm đặt trong Thần Nguyên cầu là một móng vuốt.
Một móng vuốt màu đỏ, gấp khúc, sắc bén, huyết khí cuộn trào bên trên móng vuốt khiến người da đầu tê dại.
Lý Thiên Mệnh nhận ra ngay đây là một Thần Nguyên.
Thần Nguyên tốt nhất mà Lý Thiên Mệnh từng thấy là Thần Nguyên cấp huyền thượng phẩm.
Đặt Huyền Hoàng Dực và Điện Kiếm Chi Nha so sánh với móng vuốt màu đỏ sẽ phát hiện không cùng đẳng cấp, Thần Nguyên trước mắt mới là vật thần nghịch thiên, là tạo hóa của thần thật sự.
Khương Phi Linh nhận ra ngay nó là thứ gì:
- Thần Nguyên cấp thiên Độc Ma Huyết Trảo! Trong Thần Nguyên cấp thiên hạ phẩm thì nó tính là thứ tốt nhất, nếu thành công tiến hóa, số lượng đốm sao của thú bản mệnh sẽ tăng vọt đến bốn mươi bảy, gần đến Thánh Thú ngũ giai.
Khương Phi Linh đọc sách mấy tháng đã trên giỏi thiên văn, dưới rành địa lý, bác học xưa nay, thông hiểu trời trăng.