Đáng sợ hơn là trong miệng Huyết Ma Thao Thiết không ngừng bắn ra kiếm khí, từ trong ra ngoài đâm mặt nó thủng lỗ chỗ.
Cuối cùng Tiểu Hoàng Kê một đường giết vào dạ dày, khi Huyết Ma Thao Thiết hét lên hoàn toàn ngã xuống thì xoẹt một tiếng, một chú gà con ướt máu chui ra từ bụng nó.
Mãi đến lúc này Bé Mèo Mun mới hơi thấm mệt.
Mèo con giải trừ trạng thái Đế Ma Hỗn Độn, nằm co ro dưới đất, thè lưỡi liếm sạch máu trên người mình.
Có lẽ nó có tính thích ở sạch, đầu nhỏ liếm hăng say lúc lắc như trống bôi, sắp đến cảnh giới để lại tàn ảnh.
Tiểu Hoàng Kê cũng mệt mỏi.
Trận chiến này làm nó tốn sức rất nhiều, chúng nó giết Huyết Ma Thao Thiết xong, bé gà ngã ngồi dưới đất thở hổn hển, nhưng vẫn tiến lên kiểm tra.
- Kê ca đang nhìn gì vậy?
Meow Meow còn đang bận rộn liếm vết máu trên người mình với tốc độ để lại tàn ảnh.
Huỳnh Hỏa buồn bực hỏi:
- Ngươi không bị thương bao nhiêu nhỉ?
Hóa ra vết máu trên người Meow Meow đa số là của đối thủ, uổng công bé gà còn tưởng mèo con mình đầy vết thương, tức muốn nổ người.
Bé Mèo Mun đắc ý nói:
- Đương nhiên rồi, Meow không dễ bị ăn hiếp đâu.
Đừng nhìn bề ngoài của nó đáng yêu, mắt xanh biếc chớp chớp, thịt đệm trên móng vuốt màu hồng nhưng lúc chiến đấu thì hung hãn cắn chặt cổ Huyết Ma Thao Thiết, đè đối thủ xuống đất, còn dùng cái đuôi Tam Tiêm Điện Thứ đâm vào mắt đối thủ.
Huỳnh Hỏa càu nhàu:
- Mợ nó, lãng phí tình cảm của lão tử!
Mới rồi bé gà thật sự tức giận, bây giờ nó nhìn thoáng qua Lý Thiên Mệnh, tâm tình càng nhẹ nhàng hơn.
Bé gà giơ hai cánh đặt ở sau đầu, nằm ngửa dưới đất, nhếch móng chân nhỏ lên, không biết lấy cọng tre ở đâu ra ngậm ngoài miệng, nhàn nhã xem cuộc chiến.
Meow Meow mới làm sạch bản thân xong, lại gần thè lưỡi hồng liếm lông cho Tiểu Hoàng Kê:
- Kê ca, ngươi bẩn quá, để ta liếm sạch cho.
Tiểu Hoàng Kê toát mồ hôi lạnh nạt:
- Đừng nói bậy bạ! Người không biết còn tưởng rằng ngươi làm cái gì.
Đầu lưỡi của Meow Meow mỗi lần liếm một lần là rụng mấy cọng lông chim, cứ tiếp tục thế này đừng nói gà con để kiểu tóc, nó sắp trọc đầu luôn.
Tiểu Hoàng Kê nhức đầu nói:
- Meow Meow, dừng tay, không, ngậm miệng!
- Kê ca, cố chịu đựng đi, sắp sạch rồi.
- Đừng liếm! Kiểu tóc của ta! Đệt, bị ngươi làm lộ sừng rồi!
- Ta thấy cũng đẹp mà, meo.
- Vậy hả? Thế thì liếm tiếp đi.
- . . .
Kết quả là hai con thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh, một con thì lấy cánh làm gối, nhịp giò, một con thì đắc ý liếm lông với tốc độ để lại tàn ảnh.
Bản thân Lý Thiên Mệnh thì đang chiến đấu anh dũng đẫm máu.
Thật ra cũng không tính là đẫm máu gì, vì Lý Thiên Mệnh hiện giờ đánh Vũ Văn Trấn Tinh tan tác.
Đặc biệt là khi Vũ Văn Trấn Tinh thấy tận mắt thú bản mệnh của mình bị giết thì khóe mắt sắp nứt ra.
Giây phút đó, mắt Vũ Văn Trấn Tinh sắp bắn ra máu tươi:
- Lý Thiên Mệnh!!!
Lý Thiên Mệnh đứng ở phía xa, Tà Ma lăn lộn trong tay hắn như một chuỗi con mắt uốn lượn cực nhanh:
- Chúc mừng ngươi, về sau là đồ vô dụng, có thể bắt đầu dưỡng lão.
Giọng Vũ Văn Trấn Tinh thê lương hét lên:
- Ngươi dám giết thú bản mệnh của ta tương đương với giết ta! Ngươi phải trả giá đắt gấp ngàn lần, dù rời khỏi đây thì ngươi cũng chết chắc!!!
- Vũ Văn Trấn Tinh, ngừng ngây thơ giùm. Từ trong giọng nói của ngươi lộ rõ nỗi sợ hãi đối với ta, bản thân ngươi cũng không tin được mình sợ đến thế đúng không? Ngươi cho rằng với thế lực gia tộc của ngươi, ở trong Thái Nhất Tháp này dù ta mạnh hơn ngươi thì vẫn là ngươi giết ta, chứ ta không có cửa giết ngươi được.
- Đáng tiếc, ngươi không biết rõ ta. Con người của ta chuyện gì cũng dễ nói, nhưng nếu ngươi khinh thường ta, trăm phương nghìn kế muốn mạng của ta, mạng của huynh đệ của ta, vậy thì mặc kệ ngươi là ai, ta đều sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục!
- Ta chỉ hưởng thụ sảng khoái trong phút giây này! Cho nên . . . ngươi sợ không?
Lý Thiên Mệnh nói xong nhếch mép lộ nụ cười dữ dằn.
Nụ cười đó làm Vũ Văn Trấn Tinh giết người như ngóe cũng thấy lạnh sống lưng.
Thú bản mệnh của gã đã chết trận, mọi thứ tan tác hết rồi.
Mới rồi gã dốc hết sức vẫn không thể giết Lý Thiên Mệnh, điều này nói lên thiếu tông chủ thật sự rất mạnh.
Mạnh đến trình độ nào?
Mạnh đến mức khiến gã run rẩy.
Dù trong lòng Vũ Văn Trấn Tinh không thừa nhận, nhưng gã không thể che giấu cặp đùi thô đang run lẩy bẩy.
Vũ Văn Trấn Tinh đã giết gần ngàn người, nhưng đôi mắt của kẻ giết người khát máu này không thể nhìn thẳng ý chí của Lý Thiên Mệnh trong giây phút này.
Thể Ngũ Kiếp Luân Hồi khiến gã sợ hãi, nỗi sợ không giới hạn như mây đen đè trên đầu, làm gã lạnh lẽo từ mũi chân chạy lên đỉnh đầu.
Vũ Văn Trấn Tinh gồng hết sức mới hít thở được:
- Hộc hộc!
Khi Lý Thiên Mệnh đến gần, Vũ Văn Trấn Tinh phập phồng lo sợ thụt lùi.
Lý Thiên Mệnh kéo lê Tà Ma đầy gai nhọn bước đến gần Vũ Văn Trấn Tinh:
- Có chút xíu lá gan mà cũng dám tự xưng là quỷ cuồng giết người?
Vũ Văn Trấn Tinh rống to:
- Lý Thiên Mệnh, ngươi dám động vào ta, chờ sau khi ra ngoài thì gia gia, đại bá, phụ thân của ta tuyệt đối sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!!!
Kẻ cứng đầu tới đâu khi thấy tận mắt cái chết cũng sẽ tan vỡ.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tiếc rằng ngươi không thấy cảnh đó.
- Chết!!!
Vũ Văn Trấn Tinh bùng nổ, gã dồn hết sức mạnh toàn thân, dùng chiến pháp Quy Nhất siêu phàm Sát Thần Đao Kinh chém về phía Lý Thiên Mệnh.
Một luồng cương khí ngút trời ập xuống đầu.
Đường đao đó mạnh hơn của nhóm người Công Tôn Sí nhiều.
- Vũ Văn Trấn Tinh, ngươi hãy nhìn cho kỹ!
Khoảnh khắc đó, đối thủ trong mắt Lý Thiên Mệnh dường như biến thành Lý Thiên Mệnh tóc đen.
Mới rồi diễn luyện Sinh Tử Tiên Pháp vô số lần, chiêu cuối cùng thật tự nhiên thi triển ra.
Một roi siêu thoát sống chết.
Keng!
Tà Ma bay ra quấn lấy Huyết Hải Ma Đao, chớp mắt quấn quanh Vũ Văn Trấn Tinh.
Vèo!
Giây phút căng thẳng, gai nhọn trên Tà Ma đều đâm vào người Vũ Văn Trấn Tinh.
Phập!
Khoảnh khắc, người Vũ Văn Trấn Tinh thủng lỗ chỗ.
Sát Thần Đao Kinh của Vũ Văn Trấn Tinh bị một chiêu Siêu Độ Chúng Sinh nhẹ nhàng hóa giải.
Siêu Độ Chúng Sinh có biến hóa rất phức tạp, Lý Thiên Mệnh có thể trực tiếp tru sát Vũ Văn Trấn Tinh, nhưng hắn muốn cho gã xem một thứ.
Vèo!
Vũ Văn Trấn Tinh cao to vạm vỡ gào rú bị Lý Thiên Mệnh kéo lại gần, đập mạnh xuống đất.
- Nhìn rõ không?
Lý Thiên Mệnh giơ cánh tay trái đến gần cho Vũ Văn Trấn Tinh xem.
Vũ Văn Trấn Tinh phun ra một hơi, mặt trắng bệch. Một roi Siêu Độ Sinh Tử cho gã nhìn thấy cái chết.
Sát nghiệt của gã quá nặng, khi quả báo đến gần, gã tan vỡ càng thảm hơn.
Vũ Văn Trấn Tinh mơ hồ thấy mấy chữ màu đen trên cánh tay hắc ám kia:
- Đây là cái gì . . .
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Đây là Kiếp Luân của thánh tộc Lý thị ta, ngươi đoán xem ta có phải là thể Ngũ Kiếp Luân Hồi không?
- Thập!!!
Khoảnh khắc đó, Vũ Văn Trấn Tinh như bị sét đánh, đôi mắt tràn ngập sợ hãi và run rẩy nhìn Lý Thiên Mệnh.
Vũ Văn Trấn Tinh biết Tiểu Mệnh Kiếp ở trên tay phải, nhưng cánh tay trái cũng có năm cái nghĩa là đây là thể Thập Kiếp Luân Hồi.
Mắt gã trợn to suýt lồi tròng, gã biết con số này khủng bố đến mức nào, càng hiểu rõ khi mình thấy con số đó thì tuyệt đối không sống nổi nữa.
Vũ Văn Trấn Tinh đoán đúng.
Mắt gã ngơ ngẩn, lẩm bẩm:
- Tha cho ta . . .
- Lần sau.
Lý Thiên Mệnh cầm mũi nhọn nhất của Tà Ma tiễn Vũ Văn Trấn Tinh lên đường.
Từ đầu tới đuôi, Lý Thiên Mệnh dứt khoát không chút do dự.
- Kiếp sau đầu thai chỗ tốt, đừng chống đối với ta.
Lý Thiên Mệnh rút Tà Ma ra, Vũ Văn Trấn Tinh ngã dưới đất không nhúc nhích, con mắt vẫn trợn to.
Kết thúc.
Lý Thiên Mệnh hít một hơi thật sâu.