Ngay khoảnh khắc này!
Lý Thiên Mệnh nheo mắt nhìn hướng đông bắc, loáng thoáng thấy hai bóng người.
Nhưng con mắt thứ ba của hắn đã thấy rõ hình dáng của hai người này.
- Đệ tử Hắc Minh, Lê Vô Sinh, Lê Cửu Tử!
Lý Thiên Mệnh trông thấy bọn họ đang rón rén đi trong rừng rậm, cực kỳ cảnh giác.
Lê Cửu Tử cao gần ba thước đi phía trước mở đường, Lê Vô Sinh thì núp trong góc tối.
- Hành động này là vì dụ con mồi?
Một người đi đằng trước hấp dẫn đối thủ, một khi có người xuất hiện thì Lê Vô Sinh sẽ lộ mặt sau, có thể hai đánh một.
Nhưng bọn họ không ngờ Lý Thiên Mệnh trực tiếp nhìn thấy vị trí của Lê Vô Sinh.
Hai người đều là cảnh giới Thiên Ý, tuy một mình chưa chắc mạnh hơn Tư Không Thiên Thần nhưng nghe nói liên kết tâm linh, giữa hai người có mối liên kết giống Ngự Thú Sư và thú bản mệnh.
Nếu đánh nhau, cả bốn chung một thể, sức sát thương của đoàn đội có thể gây khó khăn cho Quân Thiên Dịch.
- Có lẽ vì liên kết tâm linh nên bọn họ có thể tụ hợp với nhau trong vòng một ngày.
Lý Thiên Mệnh dựa vào Mê Linh Chi Đồng tìm một ngày mới thấy người sống, khó khăn thấp hơn hai huynh đệ tụ tập nhiều, vậy chỉ có thể giải thích bằng liên kết tâm linh.
Dù sao nếu Huỳnh Hỏa bị lạc trong kết giới Cảnh Vực thì Lý Thiên Mệnh cũng có thể nhanh chóng tìm được nó.
Mắt Huỳnh Hỏa rực cháy Luyện Ngục Hỏa:
- Làm sao đây? Lên không?
Mắt Lý Thiên Mệnh hừng hực lửa nói:
- Lên chứ sao không, cho ba mươi vạn người Thánh Thiên Phủ, và các cường giả Hắc Minh tông cảm nhận cái gì gọi là bắt đầu bùng nổ!
Huỳnh Hỏa tính toán nói:
- Hơn nữa nếu hạ gục bọn họ thì trong tay có ba quả cầu đen, không sợ người khác lấy Đông Hoàng Kiếm.
Trong khi nói chuyện bé gà đã vào không gian bản mệnh lôi Meow Meow ra.
- Hai đệ tử Hắc Minh này có nhiều thủ đoạn hành hạ người, Bách Thái Tuấn bị họ hành cực kỳ thê thảm, nếu để mặc bọn họ, lỡ người khác đụng phải thì e rằng khó tránh vận rủi. Mới ngày thứ hai, chắc họ còn chưa ra tay, nếu vậy thì bóp chết từ trong trứng nước luôn!
Mắt Lý Thiên Mệnh rực cháy lửa giận, người bên ngoài chắc đều mong đợi thấy bản lĩnh hành hạ của hai người này.
Huỳnh Hỏa hỏi:
- Hai cảnh giới Thiên Ý liên kết tâm linh, ngươi có tin tưởng không?
- Tin tưởng là cái gì? Ta chỉ biết rằng muốn làm thịt bọn họ!
Lý Thiên Mệnh nói xong trực tiếp rút ra Hắc Minh Long Kiếm.
Lý Thiên Mệnh nhảy xuống cây, hóa thành cái bóng lao nhanh trong rừng rậm, cách mấy ngàn thước thì trực tiếp xông lên.
Huỳnh Hỏa hét chói tai:
- Ôi mợ, dữ dội! Meow Meow, lên!
Bé gà vỗ cánh, chớp mắt biến mất.
Meow Meow còn đang dụi mắt, bỗng hai đồng bạn biến mất, mèo con giật mình vội hóa thành tia chớp đen lao nhanh trong rừng.
- Lão đại, Kê ca, chờ ta!
Nói thật, nếu so về tốc độ thì Meow Meow nhanh nhất.
Kết quả là ba mươi vạn người ở bên ngoài thấy màn thần kỳ nhất.
Đó là Lý Thiên Mệnh vốn cách hai đệ tử Hắc Minh ít nhất mấy trăm thước, dài hơn khoảng cách giữa hắn và Lang Thiên Tử. Nhưng thoáng chốc ánh mắt của hắn khóa chặt Lê Vô Sinh và Lê Cửu Tử ở phía xa, rồi xông tới phương hướng kia.
Hắn trực tiếp rút ra Hắc Minh Long Kiếm, chạm mặt liền giết, điều này nói lên bọn họ chắc chắn đụng độ trong cuộc chiến Cảnh Vực.
Chiến trường Thánh Thiên im lặng một ngày bỗng sôi trào:
- Hắn to gan thế? Trực tiếp đi lên một chọi hai?
- Không đúng! Lê Vô Sinh đang ẩn núp, rất có thể hắn không thấy vị trí của Lê Vô Sinh!
- Hắn bị lừa, đi lên chịu chết!
- Hai đệ tử cảnh giới Thiên Ý này của Hắc Minh tông giỏi vây công nhất, Lý Thiên Mệnh xông lên là tàn đời rồi.
- Không ngờ cuộc chiến Cảnh Vực vừa bắt đầu đã kịch tính như vậy.
Khi người khác còn đi lung tung trong kết giới Cảnh Vực thì Lý Thiên Mệnh hấp dẫn ánh nhìn trêu cợt từ toàn bộ chiến trường Thánh Thiên.
Đương nhiên, Lý Thiên Mệnh không thấy bên ngoài, càng không hay biết ánh nhìn của họ thế nào, bây giờ ở trong mắt của hắn chỉ có đối thủ.
Lúc này, thiếu niên áo đen cao lớn đang dùng thân thể cồng kềnh của mình nghênh ngang đi lên trước trong rừng rậm.
Đột nhiên một luồng kiếm quang từ phía trước bắn tới.
Một thiếu niên tóc trắng phá mở tán cây, xông tới trước mặt thiếu niên áo đen.
Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm!
Lâu rồi Lý Thiên Mệnh không sử dụng nó, nhưng không có nghĩa là uy lực của chiến quyết Thiên Ý này không mạnh, chẳng qua nó kém hơn chiến quyết Thánh cảnh Nghịch Thần kiếm ý chút xíu. Nhưng Mộ Dương biến nó thành đơn giản, càng có hiệu suất hơn, từ khi Lý Thiên Mệnh đến gần cảnh giới Thiên Ý thì dần cảm ngộ tinh túy càng mạnh của Thiên Địa Nhân Tam Sát Kiếm.
Nhân Sát Kiếm, Quỷ Vũ, Hồn Thệ.
Địa Sát Kiếm, Mạch Động, Chấn Ngục.
Thiên Sát Kiếm, Thần Nộ, Thiên Kiếp, Tiêu Tan.
Khi vận dụng càng thuận tay, liên tục bảy kiếm đâm ra, từng đường kiếm nhanh hơn, hung mãnh hơn.
Liên tục bảy kiếm nối liền thành kiếm chiêu hoàn chỉnh, hình thành cách giết chóc hoàn mỹ.
Lần này Lý Thiên Mệnh mới thật sự đánh lén.
Đối với Lê Cửu Tử thì sát khí đột nhiên ập đến quá hung mãnh, gã hoàn toàn không nhận ra sắp đối mặt chết chóc.
Khoảnh khắc bảy kiếm xâu chuỗi, ánh mắt thoáng hiện trong rừng của Lý Thiên Mệnh, đấu chí bá đạo và lạnh lùng kia làm Lê Cửu Tử sợ đến da đầu tê dại.
Quá nhanh!
Lê Cửu Tử hét to một tiếng:
- Xéo!
Tốc độ phản ứng của Lê Cửu Tử nhanh đến cực hạn, trong lúc gấp gáp giơ hai tay trùm bộ giáp to lên, một đấm dùng để đỡ đòn, một đấm đánh hướng Lý Thiên Mệnh.
Bộ giáp trên người Lê Cửu Tử ít nhất là thú binh bát giai, đặc biệt phần cánh tay phòng hộ kín tựa như hai cây gậy sắt to lớn. Trên người gã có tám mươi phần trăm được thú binh phòng ngự này bảo vệ, còn lại hai mươi phần trăm không có cách nào phòng ngự, bởi vì che kín mít trăm phần trăm sẽ ảnh hưởng lớn đến tính linh hoạt của cá nhân.
Keng keng keng!
Có ba kiếm bị Lê Cửu Tử đỡ, tiếng binh khí và thú binh phòng ngự ma sát vang khắp chiến trường Thánh Thiên, khiến người da đầu tê dại, nhưng người khác trong kết giới Cảnh Vực không nghe thấy.
Keng!
Kiếm thứ bốn Chấn Ngục chém từ trên đầu xuống nhưng vẫn bị Lê Cửu Tử chặn lại, dù trong phút gấp gáp thì gã là cảnh giới Thiên Ý, có phản ứng rất nhanh nhẹn.
Nhưng kiếm thứ năm Thần Nộ mau đến đáng sợ, như cơn giận của thượng thần một kiếm đâm xuyên.
Phập!
Đường kiếm này xẹt qua cổ Lê Cửu Tử, suýt đâm thủng cổ họng, dù chỉ xẹt qua cũng để lại vết máu sâu cỡ 1cm.
Cổ họng là điểm yếu quan trọng, nếu sâu hơn 1cm thì Lê Cửu Tử sẽ toi đời, đây là phút lằn ranh sống chết.
Lê Cửu Tử không ngờ Lý Thiên Mệnh hung ác đến mức đó, vừa lên đã giết.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Kiếm tiếp theo Thiên Kiếp như tia chớp giáng xuống, Lê Cửu Tử mạo hiểm né qua nhưng vẫn chậm một chút.
Phập!
Một lỗ tai bay ra ngoài.
Lê Cửu Tử đau đớn hét to, mặt xanh mét:
- A!!!
Vết thương cỡ này không ảnh hưởng sức chiến đấu, nhưng mấu chốt là đau.
Keng!
Dư uy của Thiên Kiếp chém vào vai Lê Cửu Tử, nếu không nhờ thú binh phòng ngự chặn lại Lý Thiên Mệnh thì nguyên cánh tay đã bị hắn chém xuống.
Dù vậy thì sức mạnh khổng lồ từ nhát kiếm chấn thân thể khôi ngô của gã quỳ xuống.
Sau đó Lê Cửu Tử nghênh tiếp đường kiếm cuối cùng của Lý Thiên Mệnh, Tiêu Tan.
- Chết!
Một kiếm này đột nhiên đâm ra, mục tiêu là mắt của Lê Cửu Tử.
Con mắt không được thú binh phòng ngự bảo hộ.
Bảy kiếm như tia chớp, mau đến nỗi khiến người nghẹt thở.
Phập!
Lý Thiên Mệnh đã đánh giá thấp ý chí cầu sinh trước khi chết của Lê Cửu Tử, kiếm cuối cùng vốn có hy vọng dựa vào đánh lén hạ gục đối thủ, nhưng gã phản ứng lại, gọi ra thú bản mệnh.
Một con sâu to sắt thép đột nhiên xuất hiện giữa hai người, hứng chịu nhát kiếm của Lý Thiên Mệnh.