Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 720 - Chương 720 - Đế Quân

Chương 720 - Đế Quân
Chương 720 - Đế Quân

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Không biết người khác có thể nghe thấy âm thanh mê cung chuyển động không?

Lý Thiên Mệnh không nhúc nhích được, chỉ có thể đi về phía trước, loại cảm giác này giống với miêu tả của Dạ Lăng Phong.

Dạ Lăng Phong bởi vậy được đến truyền thừa của Nguyên Thủy Ma Tôn, Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ Đế Quân mà mình sắp gặp sẽ là người nào?

Lý Thiên Mệnh rung động thầm nghĩ:

- Nguyên Thủy Ma Tôn, Tiên Thiên Thần Thai, hiện tại lại ra Đế Quân! Trong thần táng này không chỉ chôn một thượng thần?

Thượng thần, đó là tồn tại trong ảo tưởng, không thể chạm vào.

Chẳng lẽ thật sự tồn tại, mà còn nhiều như vậy?

Trong khi đầu óc Lý Thiên Mệnh trống rỗng thì phía trước xuất hiện hai vầng sáng, một màu vàng, một màu đen.

Màu vàng uy nghiêm, màu đen trấn áp, dây dưa với nhau.

Ánh sáng này làm Lý Thiên Mệnh nhớ đến Đông Hoàng Kiếm.

Thật ra Đông Hoàng Kiếm ở trong nhẫn tu di cũng đang rung rung, lao ra ngoài, bay tới trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Lý Thiên Mệnh cầm lấy Đông Hoàng Kiếm, khoảnh khắc đó từ thanh kiếm truyền đến lực lượng to lớn, khiến hắn tăng tốc độ, cùng chín hồn phó đụng vào ánh sáng màu đen vàng.

Oong!

Trước mắt thiên biến vạn hóa, Lý Thiên Mệnh như đi vào thế giới của thần.

Nhìn phía trước, hàng ức vạn chúng sinh quỳ ở trước mắt mình.

Mỗi chúng sinh đều ẩn mình trong mây khói, trông thật mạnh mẽ.

Nói chính xác hơn thì không phải bọn họ quỳ Lý Thiên Mệnh mà là người khổng lồ ở trước mắt hắn.

Đó là người khổng lồ cao nghìn thước, đưa lưng về phía Lý Thiên Mệnh, mặc áo đế màu vàng đen, ngồi trên ghế như núi cao, quân lâm thiên hạ, chúng sinh vái lạy.

Đây đã là lần thứ ba Lý Thiên Mệnh trông thấy người này.

Lần đầu tiên là từ Đông Hoàng Kiếm, khi hình thành Thiên Ý Đế Hoàng.

Lần thứ hai là ở đảo Nam Thiên, cứu dân chúng Thương Hải quốc, khi đó bên cạnh người này còn có một người áo trắng.

Lần này thì hình dáng của y thật rõ ràng.

- Kính lạy Đế Quân, Đế Quân vạn cổ sống mãi, muôn đời bất diệt!

Trong phút chốc, tiếng hô hào rầm rộ, đinh tai nhức óc.

Vạn Cổ Đại Đế khẽ hừ mà như cơn bão trời xanh thổi quét, trong phút chốc mây mù cuồn cuộn, trời biển cộng hưởng.

- Người hữu duyên.

Ba chữ kia đập vào màng tai của Lý Thiên Mệnh, đây là giọng nói của Đế Quân.

- Ngô là Hỗn Độn Thần Đế, một chốc chết đi, ngủ sâu tại đây. Ngươi là người phù hợp thiên cổ khó tìm, từ đây về sau, truyền y bát của ta, chấp chưởng Hỗn Độn thần tộc của ta, nhất định phải đế lâm vạn cổ trước ngày hạo kiếp lại đến, nghịch thiên sửa mệnh vì sinh linh vĩnh hằng!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mỗi chữ trong câu nói đều rền vang quanh quẩn trong óc Lý Thiên Mệnh, khắc sâu vào não của hắn.

Oong!

Đột nhiên mọi thứ trước mắt biến mất, Lý Thiên Mệnh rơi vào trong phòng kín, chiều dài rộng cao chỉ có ba thước.

Trong phòng kín đen như mực, nhưng khi hắn đi vào thì căn phòng thoáng chốc được thắp sáng.

Trong đó, có một nửa không gian bị ánh sáng vàng bao phủ, ngọn nguồn của ánh sáng vàng đến từ tròng mắt màu vàng to cỡ ngón tay cái.

Nửa bên kia vẫn đen ngòm, nhưng Lý Thiên Mệnh cảm giác nơi đó có một con mắt màu đen.

Lý Thiên Mệnh ngây người, hai tròng mắt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt rồi chui vào trong đôi mắt của hắn, hòa hợp thành một.

Tất cả nhẹ nhàng tự nhiên, cảm giác hai con mắt vèo một cái biến mất, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà . . .

Lý Thiên Mệnh lấy mấy thánh tinh ra chiếu sáng, cầm gương của Khương Phi Linh soi thử.

- Ôi mợ!

Lý Thiên Mệnh giật mình trông thấy mắt trái của mình hoàn toàn biến thành màu vàng, bên trên rậm rạp chữ không xem hiểu, cảm giác giống chữ của Vạn Cổ Thập Phương Thiên Mệnh Kiếp của hắn.

Nhìn lại mắt phải, tuy vẫn có màu đen nhưng sâu thẳm hơn, bá đạo hơn, tượng trưng cho cơn giận của Đế Hoàng. Tròng mắt cũng có chữ màu đen, nhưng không xem rõ đó là chữ gì.

Tiểu Phượng Hoàng cười nói móc:

- Khoe mẽ dữ, tóc chẳng những đổi màu trắng mà còn thêm con mắt màu vàng, ngươi còn là hình người không?

Lý Thiên Mệnh khóc không ra nước mắt:

- Ngươi câm miệng cho ta!

Không chỉ thế, Lý Thiên Mệnh phát hiện trên ngực hơi đau nhói.

Vạch áo ra xem, vị trí kia có thêm chín điểm đỏ.

Chín điểm đỏ xếp hàng theo phương vị cửu cung, Lý Thiên Mệnh không khó đoán được là chín hồn phó giấu trong thân thể của mình.

Cho tới bây giờ, những gì Lý Thiên Mệnh nghe và thấy đều vượt sức tưởng tượng của hắn.

Đầu óc Lý Thiên Mệnh hơi rối loạn.

- Mình được một truyền thừa từ thượng thần tên là Hỗn Độn Thần Đế? Sau đó y bảo mình chấp chưởng Hỗn Độn thần tộc? Đưa nhiệm vụ cho mình trước, nhưng còn tạo hóa đâu?

Trước mắt, trừ cái Lý Thiên Mệnh nhìn thấy là đôi mắt đổi thành màu đen và vàng ra thì không có gì khác.

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể suy đoán rằng:

- Có lẽ giống như Tiểu Phong, bởi vì đẳng cấp hiện tại của chúng ta không tiếp xúc được căn bản truyền thừa, cái gọi là y bát đã ở trên người chúng ta, sớm muộn gì sẽ xuất hiện thật sự?

Nhưng Lý Thiên Mệnh có thể khẳng định rằng Lý Thần Tiêu tìm được Đông Hoàng Kiếm trong thần táng là từ vị thượng thần này.

Hoặc nên nói là Hỗn Độn Thần Đế ném Đông Hoàng Kiếm ra ngoài, tiếp đó tìm người thích hợp, cuối cùng để người đó tìm đến y?

Những điều này đều có khả năng.

- Vậy là nơi này ít nhất còn một vị chủ nhân của Thái Nhất Tháp? Thái Nhất Tháp là tháp của sự sống, chắc chắn không phải Nguyên Thủy Ma Tôn bên Tiểu Phong rồi. Mợ nó, Ma Thành này rốt cuộc chôn bao nhiêu thượng thần?

Lý Thiên Mệnh không biết đẳng cấp của bọn họ nên chỉ có thể xếp vào loại thượng thần.

Lý Thiên Mệnh cảm thấy Hỗn Độn Thần Đế trong hình ảnh có thần uy như thế, nói sao cũng nên là thần trong truyền thuyết.

Lý Thiên Mệnh còn chưa suy nghĩ thấu đáo chi tiết thì phòng kín lại biến hóa, toàn bộ rung rinh sau đó mở ra một đường hầm, cho hắn trở về nơi đã đi vào.

Dạ Lăng Phong còn chờ tại chỗ.

Sau đó Ma Thành im lặng, dường như mọi thứ đã kết thúc.

Lý Thiên Mệnh đi dọc theo đường hầm ra ngoài, vắt óc suy nghĩ tất cả những gì mình gặp được.

- Tuy rằng hiện tại không có biến hóa, nhưng nghe ý của Hỗn Độn Thần Đế thì chắc chắn đã đưa thứ gì cho mình. Mình không cần suy nghĩ nhiều, một ngày nào đó, truyền thừa của Hỗn Độn Thần Đế sẽ xuất hiện thật sự, không chừng có liên quan với Đông Hoàng Kiếm mà mình vẫn đang nghiên cứu, dù sao chỉ riêng bên trong Đông Hoàng Kiếm đã có năm lớp cửa.

Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:

- Hỗn Độn thần tộc? Tên bá khí dữ, không lẽ liên quan đến Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ? Một chốc chết đi, ngủ sâu tại đây, vậy thì kẻ nào giết bọn họ? Hạo kiếp buông xuống, là hạo kiếp gì mới được? Đệt!

Lý Thiên Mệnh càng nghĩ càng nhức óc.

- Mà nói, Tiên Thiên Thần Thai có liên quan gì với Hỗn Độn Thần Đế, Nguyên Thủy Ma Tôn? Kệ nó, lấy tiền của người thì làm việc cho người, nếu thật sự có chuyện gì thì miễn là làm chuyện không thẹn với lòng, hiện tại mình nên suy nghĩ làm sao qua ải Tiên Thiên Thần Thai đã.

Không lâu sau, Lý Thiên Mệnh trở lại bên cạnh Dạ Lăng Phong.

Nhìn lại, đường hầm đi thông nơi Hỗn Độn Thần Đế ngủ sâu đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ Ma Thành trở lại yên lặng.

Bình Luận (0)
Comment