Lý Thiên Mệnh không suy nghĩ nhiều, xuyên qua kết giới Phồn Tinh, một cơn lốc thổi quét, hắn bị cuốn lên trời, khi rơi xuống thì đã ở sâu trong chiến trường.
Ngước đầu nhìn, ngân hà dày đặc.
Dưới chân đều là bùn đất và cát u ám, nước chảy cũng một màu đen, đưa mắt nhìn núi cao trập trùng, khắp nơi là núi cao khe sâu. Chiến trường này không phải đất bằng mà là hoang dã, núi cao, biển sâu, vực thẳm, khe núi đan chéo nhau, nơi nào cũng có, nhiều cây cổ cao chọc trời màu đen giống như móng vuốt của ác ma vươn ra từ mặt đất.
- Grao!
Bên tai văng vẳng vô số mãnh thú gào thét.
- Nghe nói kết giới Phồn Tinh bao phủ mảnh đất này, vốn gọi là Vạn Thú Hung Uyên, có gần mười vạn con Thánh Ma Thú, rất nhiều đều là Cổ Thánh Ma Thú, thậm chí có Sinh Tử Ma Thú.
Sinh Tử Ma Thú trưởng thành thì mạnh ngang ngửa cường giả Sinh Tử Kiếp cảnh.
Loài thú, loài chim, loài cá, loài côn trùng, loài đặc biệt, các loại mãnh thú ẩn giấu bên trong, ngủ đông, đã sớm chuẩn bị một bữa tiệc long trọng dành tặng cho đệ tử Thái Cổ Thần Tông.
Có lẽ bởi vì kết giới Phồn Tinh khiến chúng nó trở nên đặc biệt táo bạo.
- Bắt đầu săn bắn nào!
Lý Thiên Mệnh cho Meow Meow và Huỳnh Hỏa ra khỏi không gian bản mệnh.
Lam Hoang tội nghiệp, bởi vì chiến trường này không thể quá rêu rao, nếu nó nghênh ngang đi ra ngoài thì Lý Thiên Mệnh tiêu đời luôn.
- Có tốc độ của Meow Meow thì ta cơ hồ trong thế bất bại. Tuy thực lực và cảnh giới của ta xếp hạng chót trong Địa Nguyên tông, nhưng ưu thế của ta là người mà ta không muốn giao chiến thì sẽ không đuổi kịp ta được!
Có thể nói, lần này Meow Meow tiến hóa, được đến Vô Ảnh Vạn Cực Điện Hồn là cơn mưa đúng lúc cho Lý Thiên Mệnh.
Meow Meow hóa thành Đế Ma Hỗn Độn, Lý Thiên Mệnh dùng nó như thú cưỡi.
Huỳnh Hỏa đầy mình Thông Thiên Phần Ma Vũ thì tinh thần phơi phới nằm trên người Meow Meow.
Huỳnh Hỏa chảnh gà quát:
- Giá!
Meow Meow cười xấu xa:
- Kê ca, nhớ ngồi vững nhé, meo.
- Cứ chạy đi nhóc!
Vèo!
Tia chớp vụt qua, Meow Meow đã bay vọt ra ngoài.
- A a!!!
Huỳnh Hỏa khoe mẽ không thành công, rối xù trong gió sét.
- Chờ đã, kiểu tóc của ta!
. . .
Một canh giờ sau.
Con mắt thứ ba của Lý Thiên Mệnh thấy rõ sâu trong sương mù dày đặc ở vực sâu phía trước cất giấu một người.
Tuy con mắt này không thể thấy rõ vị trí của đối thủ như trong chiến trường ảo cảnh, nhưng ít nhất giúp tầm mắt của Lý Thiên Mệnh rộng kinh người.
- Đi, ăn tiệc!
Cuộc chiến Phồn Tinh, nói đơn giản là đánh người.
Lý Thiên Mệnh đã sớm tính toán sẵn rồi, đánh được thì đánh, không đánh lại thì bỏ chạy.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lôi đình lấp lóe, Lý Thiên Mệnh nháy mắt vọt tới trước mặt người này.
Hắn nhìn kỹ, không ngờ là một tiểu cô nương mười bốn, lăm tuổi.
Nàng mặc váy ngắn màu xanh đẹp, cặp chân trắng nõn nhỏ xinh lộ ra ngoài, mái tóc ngắn xinh đẹp.
- Thôi bỏ.
Lý Thiên Mệnh quay đầu bỏ đi.
Tiểu cô nương này quá non nớt, trước ngực phẳng lì, hắn không xuống tay được.
Tiểu cô nương bỗng nhiên đi ra khỏi bóng ma, ánh mắt âm trầm nhìn hắn:
- Ngươi là Lý Thiên Mệnh đây mà?!
- Cô bé biết ta?
Lý Thiên Mệnh cảm giác chính mình thật sự nổi tiếng.
Đối phương cười nhạt một tiếng:
- Ta chẳng những biết ngươi, ta sẽ là ác mộng của ngươi!
Mới mười bốn, lăm tuổi mà nụ cười đã âm u lạnh lẽo, xem ra, nàng không phải là cô bé ngọt ngào như trong tưởng tượng của Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Cô bé là ai?
- Ta là đường muội của Phương Tinh Khuyết, tên của ta là Phương Tinh Tinh.
Khi tiểu cô nương nói chuyện thì từng bước một tới gần Lý Thiên Mệnh, nói:
- Ta sẽ không giết ngươi, ta muốn bắt ngươi tặng cho đường huynh của ta, sẽ là công lớn!
Lý Thiên Mệnh khó hiểu hỏi:
- Đường muội của Phương Tinh Khuyết? Vậy Phương Tinh Ảnh là ca ca ruột của ngươi?
Phương Tinh Tinh cười khẩy nói:
- Hắn? Tên phế vật kia xứng sao? Phụ thân của ta là một trong chín thần soái của Thái Cổ Thần Quân, Phương Dục Minh!
Lý Thiên Mệnh nghe hiểu.
Thiên Nguyên tông chủ Phương Thái Thanh có nhiều huynh đệ, trong đó phụ thân của Phương Tinh Ảnh phỏng chừng không được thích nhất trong đám huynh đệ.
Chín thần soái là chức vị cao nhất trong Thái Cổ Thần Quân, địa vị ở trong Thái Cổ Thần Vực ít nhất ngang bằng Trạm Tinh Điện chủ, thậm chí quyền thế càng lớn.
Dù sao nắm binh quyền trong tay.
Tất cả điều này là vốn liếng để Phương Tinh Tinh kiêu ngạo.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ý của ngươi là ta muốn đi nhưng ngươi không cho?
Phương Tinh Tinh nói:
- Ngươi đi không được, ngươi dám nhục nhã đường huynh của ta, ngươi chỉ có thể chết ở Phồn Tinh chiến trường.
Lý Thiên Mệnh mỉm cười hỏi:
- Ngươi mới mười bốn, lăm tuổi mà ác vậy sao?
Phương Tinh Tinh tự hào nói:
- Ta mười ba tuổi!
- . . .
Mười ba tuổi, Cổ Thánh cảnh, đệ tử Địa Nguyên?
Nếu qua vài năm, phỏng chừng tiểu cô nương này cũng là Sinh Tử Kiếp cảnh, định sẵn là đệ tử Thiên Nguyên.
Tuyệt đối là nhóm thiên tài thế hệ tiếp theo của Đệ Nhất Thần Vực.
Lý Thiên Mệnh cười hỏi:
- Ngươi đã mười ba tuổi mà chưa được ai dạy là làm người đừng quá kiêu ngạo sao?
Phương Tinh Tinh nói:
- Kiêu ngạo? Giết ngươi là việc cỏn con thôi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được rồi, tuy rằng khi dễ tiểu cô nương hơi mất mặt, nhưng để ta giáo dục ngươi vậy.
Phương Tinh Tinh phì cười.
Khoảnh khắc ngừng cười, nàng rút ra ba thước thanh phong, hai lời không nói hùng hổ đâm nhanh về phía mắt của Lý Thiên Mệnh.
Cùng lúc đó, thú bản mệnh của nàng đột nhiên lao ra.
Đó là một con phượng hoàng màu xanh, hình thể không to bằng Đế Ma Hỗn Độn của Meow Meow, trong mắt tổng cộng có hai trăm năm mươi đốm sao.
Nói thật lòng, với thực lực Cổ Thánh cảnh đệ thất trọng của cô bé, số đốm sao như vậy trong Địa Nguyên tông đã xem như cao. Địa Nguyên tông không có đệ tử sở hữu thú bản mệnh đốm sao nhiều hơn ba trăm.
Con thú bản mệnh này tên là Bát Dực Thanh Thần Hoàng.
Tám cánh cuốn lấy cơn lốc màu xanh, rực cháy lửa xanh, khi giương rộng thì tthanh thế to lớn.
Nếu nhóm Huỳnh Hỏa không tiến hóa, đối diện đối thủ có đốm sao nhiều hơn gấp ba lần thì phỏng chừng rất khó chơi.
Nhưng mà!
Hiện tại đốm sao của Huỳnh Hỏa nhiều gần gấp đôi Bát Dực Thanh Thần Hoàng.
Huỳnh Hỏa bốn trăm mươi tám tinh tuyệt đối là số một Phồn Tinh chiến trường.
Gà con chiến ý hùng dũng:
- Để ta!
Meow Meow biến thân Đế Ma Hỗn Độn theo sát con gà lông tơ vàng.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Cẩn thận một chút, Cổ Thánh cảnh đệ thất trọng là giai đoạn thứ ba trong Cổ Thánh cảnh, thú bản mệnh sẽ thức tỉnh Mệnh Tuyền Thánh Thú, Mệnh Tuyền tăng lớn khiến Thánh Nguyên của thú bản mệnh mạnh hơn Ngự Thú Sư năm phần, uy lực thần thông sẽ tăng vọt.
Thánh Nguyên của thú bản mệnh có tác dụng chủ yếu là thi triển thần thông, tăng lớn Mệnh Tuyền thì thần thông tự nhiên biến mạnh.
Cổ Thánh cảnh có ba giai đoạn lớn.
Giai đoạn thứ nhất, có được năm trăm thọ nguyên.
Giai đoạn thứ hai, có được Cổ Thánh Kim Thân.
Giai đoạn thứ ba, có được Mệnh Tuyền Thánh Thú.
Trong đó, thú bản mệnh ở giai đoạn thứ hai, thứ ba sẽ tăng mạnh thân thể và thần thông.
Ngự Thú Sư thì ở giai đoạn thứ hai mới có Cổ Thánh Kim Thân, và phải tu luyện chiến quyết luyện thể mới có thể miễn cưỡng theo kịp thú bản mệnh thăng cấp máu thịt.
Trong Cổ Thánh cảnh, sức chiến đấu của thú bản mệnh sẽ nhanh chóng đuổi theo Ngự Thú Sư, đến trình độ gần như bằng với Ngự Thú Sư có Thiên Ý và chiến quyết.
Cổ Thánh cảnh từ đệ lục trọng đến thất trọng là một đường ngăn cách.
Khi Bát Dực Thanh Thần Hoàng thi triển thần thông Thanh Hỏa Đao Hà thì Lý Thiên Mệnh rõ ràng có thể cảm giác được uy lực của thần thông này mạnh hơn ba con thú bản mệnh của Hiên Viên Vũ Phong một bậc.
Đây là dựa vào Mệnh Tuyền Thánh Thú hùng hậu chống dậy uy lực.
Ầm ầm!
Lửa và cơn lốc màu xanh hình thành con sông lưỡi dao ầm ầm tràn tới.
Phương Tinh Tinh cầm trường kiếm xen lẫn trong Thanh Hỏa Đao Hà, chợt lóe biến mất, động tác nhanh chóng mãnh liệt.