Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 976 - Chương 976 - Trấn Hồn Chi Đồng

Chương 976 - Trấn Hồn Chi Đồng
Chương 976 - Trấn Hồn Chi Đồng

Ngày hôm nay luyện xong, Hiên Viên Mộc Tuyết đã đứng bên ngoài Trạm Tinh Cổ Lộ chờ hắn.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Làm gì đấy?

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Biết còn hỏi, nói đi, bao nhiêu viên Tinh Nguyên?

Lý Thiên Mệnh đáp:

- Sáu mươi.

- Sao ngươi không nói sáu nghìn?

Hiên Viên Mộc Tuyết đã sớm dự liệu được Lý Thiên Mệnh sẽ khoác lác.

- Ta thật sự sáu mươi viên, nàng bao nhiêu?

Nàng tràn đầy tự tin nói:

- Mười bảy viên.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Nàng không tin thì kiểm tra đi, dựa vào sức mạnh cơ thể, chúng ta chơi vật tay.

Hiên Viên Mộc Tuyết nói:

- Được thôi, ai sợ ngươi? Thua thì ngươi phải chịu thua!

- Chịu thua?

Vừa lúc này, bốn phía có không ít đệ tử Thiên Nguyên ở.

Lý Thiên Mệnh kêu mọi người lại, để làm chứng. Mọi người nghe vậy thì nổi hứng lên, có ít nhất hơn hai mươi người làm chứng.

- Ta bảo chứng với mọi người nếu thua sẽ tự xưng nô tỳ trước mặt nàng ta. Mộc Tuyết, nàng thì sao?

Hiên Viên Mộc Tuyết hơi luống cuống.

- Không chơi!

Lý Thiên Mệnh tự tin đã dọa sợ nàng.

Mọi người cười nói:

- Đừng đi chứ.

- Mộc Tuyết, kêu một tiếng phụ thân có sao đâu.

Hiên Viên Mộc Tuyết tức xì khói, quay đầu lại hỏi:

- Không lẽ ngươi hư trương thanh thế? Ta thấy tận mắt ngươi luyện Tinh Nguyên khác nhau.

- Vậy nàng có nhìn thấy tốc độ tu luyện của ta không?

Cái này thì Hiên Viên Mộc Tuyết không nhìn kỹ.

- Tới đi, đừng nhát.

Trước sự chứng kiến công bằng của mọi người, Lý Thiên Mệnh thế như chẻ tre vật tay Hiên Viên Mộc Tuyết xuống, răng rắc một tiếng, nàng ăn đau mặt mũi trắng bệch.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Thực hiện đánh cuộc đi.

- Bố mi!

Hiên Viên Mộc Tuyết kêu một tiếng, hùng hổ chạy.

Mọi người cười to.

Lý Thiên Mệnh buồn cười.

Hiện tại nhân duyên của hắn trong Thiên Nguyên tông không tệ lắm.

Thật ra . . .

Lý Thiên Mệnh chỉ muốn trắc nghiệm độ mạnh Trạm Tinh Cổ Thần Thể của chính mình.

Không ra dự liệu, thân thể hiện giờ của hắn mạnh hơn mười bảy Tinh Nguyên cộng thể Băng Phách Long Nhân của Hiên Viên Mộc Tuyết.

Thật sung sướng.

Khi Lý Thiên Mệnh và đệ tử Thiên Nguyên khác nói cười, hắn không thấy Hiên Viên Vũ Hành đứng ở xa trông thấy cảnh này thì ánh mắt âm trầm, xoay người đi.

. . .

Ra khỏi Trạm Tinh Cổ Lộ, Lý Thiên Mệnh đi Thiên Nguyên Đỉnh.

Hắn thử một lần nữa, cách ốc đảo kiếp văn còn chút cự ly.

“Phỏng chừng qua nửa tháng là được.”

Lý Thiên Mệnh vừa lên bờ, chợt thấy Âu Dương Kiếm Vương mỉm cười nhìn mình.

Âu Dương Kiếm Vương ngâm thơ tại chỗ:

- Hai con vàng anh hót véo von, không mời uống rượu ngươi là chó.

- Một đóa hoa trong khóm xanh, dám mắng lão tử ngươi vương bát.

Lý Thiên Mệnh vội đối thơ, tràn ngập mùi thuốc súng, chọc giận Âu Dương Kiếm Vương.

- Trời nắng gắt gió nhè nhẹ thổi, nếu bàn về đánh nhau gia sợ ai!

- Nước sông cuồn cuộn chảy xiết mãi, ngươi không phục gia thì đánh nào!

Âu Dương Kiếm Vương cười vỗ tay:

- Giỏi lắm, có tiến bộ.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vì có thể kết giao bằng hữu với Âu Dương ca nên ta ngày ngày chăm chỉ học thơ ca, chỉ vì hôm nay.

Âu Dương Kiếm Vương mỉm cười nói:

- Khá lắm. Độ Kiếp Phong có tin tức, ta hiện tại liền mang ngươi xuống, cho ngươi thấy . . . Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn!

Lý Thiên Mệnh vui sướng bất ngờ hỏi:

- Ta có thể tham gia thử thách Tà Ma?

Đối với Lý Thiên Mệnh thì Tiểu Tứ ra đời là quá trình tất nhiên.

Vậy là, Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn mới là mục tiêu lớn nhất hiện nay của hắn.

Có được Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn mới xem như hoàn thành lời dặn thứ nhất của Lý Mộ Dương, mới có thể trở thành tộc Thiết Thiên chân chính, có xác suất lớn nhất tránh né kẻ truy sát.

Âu Dương Kiếm Vương cười nói:

- Hỏi vớ vẩn, ca ra tay thì chuyện gì không làm được?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đa tạ Âu Dương ca.

Âu Dương Kiếm Vương nói:

- Ha ha, mấy người Thái Cổ Hiên Viên thị nghe nói ngươi có nhu cầu thì ước gì lập tức cho ngươi thông qua, tiếp đó đi tranh công với tôn thần.

Lý Thiên Mệnh cười cười.

Dù sao, lúc này đã khác xưa.

- Xuống đi.

Lý Thiên Mệnh và Âu Dương Kiếm Vương từ trên Thiên Nguyên Đỉnh đáp xuống.

Âu Dương Kiếm Vương nhắc nhở:

- Chuẩn bị tâm lý, người bình thường không chịu nổi ánh nhìn uy hiếp từ Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.

- Ừm, chuẩn bị tâm lý rồi.

Bọn họ đáp xuống trước một vách núi bên dưới.

Trên vách núi đá này che giấu một cánh cửa lớn thanh đồng, có thể đi thông bụng núi Thiên Nguyên Thần Sơn.

- Cầm cái này là vào được.

Âu Dương Kiếm Vương cho Lý Thiên Mệnh một tấm lệnh bài thanh đồng, trên lệnh bài có một kết giới thiên văn loại nhỏ.

- Đây là cái gì?

- Chìa khóa mở cửa.

- Ta thử xem.

Lý Thiên Mệnh đặt lệnh bài vào một chỗ lõm trên vách núi đá, vừa nhét vào thì cửa lớn thanh đồng ầm ầm chấn động, vỡ ra một khe hở.

Trong khe hở đột nhiên truyền đến luồng tà khí dữ tợn, ma khí ngập trời, giống như bên trong là núi thây biển máu, tiếng gió rít khiến người nghe chóng mặt ù tai.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Vậy ta đi vào trước.

Âu Dương Kiếm Vương cười nói:

- Đi đi, ngoài trường đình, bên đường cũ, ca ca tiễn ngươi về Tây Thiên.

- Đại bằng một ngày lên cùng gió, ngươi là một đệ đệ thối.

Lý Thiên Mệnh cười lớn, tâm trạng nhẹ nhàng lại mang theo mong đợi, bước chân vào trong cửa lớn thanh đồng.

Ầm ầm.

Cửa lớn chấn động, đóng kín.

Âu Dương Kiếm Vương lầu bầu:

- Không ổn, tài làm thơ của tiểu tử này tiến bộ quá lớn, có xu thế trò giỏi hơn thầy!

Âu Dương Kiếm Vương nhìn lại, dưới một gốc tuyết tùng gần đó đứng một nam nhân cụt một tay, biểu cảm nghiêm nghị như thanh kiếm sắc bén cắm trên mặt tuyết.

Âu Dương Kiếm Vương cười khẩy nói:

- Lão tam muôn đời, có ngon thì lại đây uống một ly.

Nam nhân cụt một tay lạnh lùng cười:

- Ngươi chỉ là lão nhị muôn đời, có tư cách gì lên mặt?

- Kêu ca của ngươi chờ đấy, lão tử sớm muộn gì sẽ chọt thủng thận của hắn.

Âu Dương Kiếm Vương nói xong nhảy vọt lên, tựa thanh kiếm bén bắn lên trời xanh, đáp xuống Thiên Nguyên Đỉnh.

- Ha ha!

Nam nhân cụt một tay ngồi trên mặt tuyết, khép mắt lại, bên người có kiếm khí lăn lộn.

. . .

Sau khi vào bụng núi, Lý Thiên Mệnh bước tiếp trên đường hầm âm u.

Đằng trước ma khí hùng dũng, sương mù màu đỏ âm tà tràn ngập, bên tai dường như thêm rất nhiều ảo thính.

Đáng sợ nhất là, trên vách núi bốn phía như có nhiều con mắt theo bốn phương tám hướng nhìn chính mình.

Phía trước có tia sáng.

Lý Thiên Mệnh loáng thoáng nghe tiếng người hoạt động.

- Hẳn là đệ tử của Tam Nhãn Chân Long Mạch, ví dụ như Hiên Viên Vũ Hành, phần lớn thời gian hắn tu luyện ở đây.

Lý Thiên Mệnh đi hướng nguồn sáng, không lâu sau, sâu trong bụng núi phía trước xuất hiện một tòa địa cung, địa cung cực kỳ rộng rãi, đủ chứa Lam Hoang tung tăng trong đó.

Lý Thiên Mệnh nhìn vào địa cung, ít nhất có hai mươi đệ tử Thái Cổ Hiên Viên thị đang ngẩng đầu ngửa cổ, con mắt thứ ba giữa hai chân mày tỏa sương mù màu đỏ đen mông lung, bắn ra từng luồng sáng.

Bọn họ đều ngẩng đầu tu luyện, chứng minh cái gì?

“Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn ở bên trên địa cung này!”

Lý Thiên Mệnh rơi xuống địa cung cùng bọn họ ngước đầu lên.

Hắn chợt trông thấy . . .

Vách đá bên trên địa cung khảm một con mắt siêu to màu đỏ máu!

Đường kính con mắt đó ít nhất trên trăm thước, hoàn toàn đỏ máu, giống như một biển máu, sương mù màu đỏ đen hùng dũng vòng quanh khiến con mắt này như ẩn như hiện, hiện ra càng thêm thần bí, âm u.

Chỉ nhìn một cái Lý Thiên Mệnh đã cảm giác xây xẩm mặt mày.

Dù linh hồn có Thần Hồn Tháp trấn giữ, nhưng Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn vẫn ảnh hưởng đến cơ thể, đầu óc, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cảm giác bị hút mất hồn phách.

Hắn vội vàng khép lại đôi mắt.

Lý Thiên Mệnh phát hiện mấy người khác đều nhắm mắt, dùng con mắt thứ ba tu luyện đồng thuật dưới con mắt to màu máu này.

Bình Luận (0)
Comment