Lý Thiên Mệnh bĩu môi thầm nghĩ:
- Đám tiểu súc sinh này thật biết hưởng thụ, ta còn chưa vào Phỉ Thúy Lâu bao giờ.
Lúc trước Lý Thiên Mệnh chăm chỉ tu luyện, hơn nữa Lý Viêm Phong và mẫu thân yêu cầu nghiêm khắc nên hắn tự hạn chế bản thân.
Không ngờ bây giờ Lý Viêm Phong mặc kệ phẩm hạnh của Lý Tử Phong, vậy dựa vào cái gì ngày xưa yêu cầu với hắn nhiều như thế?
Các cô nương Phỉ Thúy Lâu đi ra nghênh tiếp, ai nấy ăn mặc yêu diễm, thân hình thướt tha vây quanh nhóm Lý Tử Phong đi vào. Lý Tử Phong ở trong bụi hoa càng có vẻ phong lưu phóng khoáng.
Lý Tử Phong quay đầu liếc Lý Thiên Mệnh một cái, trên cao nhìn xuống nói:
- Chờ chút! Nghĩ tình trước kia ngươi che chở ta thường bị phụ thân đánh nên lần cuối gọi ngươi một tiếng ca, cho ngươi một lời khuyên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nói gì thì mau lên.
Đối mặt đệ đệ như vậy, tâm tình của Lý Thiên Mệnh khá phức tạp, không có thù hận sống chết gì nhưng có lẽ sẽ phải dạy cho gã một bài học.
Lý Tử Phong nghiêm túc nói:
- Ngươi nghe cho kỹ, ta muốn khuyến cáo ngươi rằng: Mau biến khỏi Ly Hỏa thành, ngươi đi đến đâu đều là trò cười của nhà chúng ta, của nguyên Ly Hỏa thành. Ngươi bây giờ là con chó hoang hôi không chịu nổi, có biết không hả?
Lý Thiên Mệnh bật cười nói:
- Ngươi đang nói cả nhà chúng ta là gia tộc chó hoang sao? Lý Viêm Phong là chó đầu đàn?
Đứa nhóc ngày xưa tôn sùng nhìn mình đã lớn lên, có ý tưởng riêng.
Lý Tử Phong không muốn nói nhiều:
- Tóm lại hãy biến mất đi, như vậy sẽ tốt cho mọi người.
Gã một tay ôm một cô nương, xoay người nghênh ngang đi vào Phỉ Thúy Lâu.
Tiếng cười oanh yến kéo dài không dứt, bên trong là ao rượu rừng thịt, ca múa vui chơi, hưởng thụ trong chốn trần gian.
Nhóm người đi mất, chỉ còn mình Lý Thiên Mệnh đứng ở đây.
Nơi này có nhiều người vây xem, ánh mắt thương hại.
Bọn họ cảm thấy Lý Thiên Mệnh bây giờ thật dáng thương, nhưng thương hại qua đi sẽ bỏ thêm một câu cảm khái: Người đáng thương thì cũng có chỗ đáng hận!
Ha ha.
Mọi người ra kết luận:
- Trông thì phẩm hạnh của Lý Thiên Mệnh tốt hơn Lý Tử Phong, nhưng nhìn từ sự việc Viêm Hoàng học cung thì ngụy quân tử như hắn càng đáng giận hơn Lý Tử Phong!
- Hắn thật sự nên biến khỏi Ly Hỏa thành, ta nhìn còn thấy mất mặt giùm.
Lý Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy. Dù sao chớp mắt là đến ngày chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung, người thông minh phải biết chọn lúc thích hợp biểu hiện ra, nói với người trong thiên hạ thế nào mới là chính mình.
Lý Thiên Mệnh đi tới gần cô bé bị gãy chân, phụ thân của cô bé đã đến.
Nam nhân đen gầy sắp chảy cạn nước mắt, nhưng từ đầu tới đuôi không nhìn Lý Tử Phong bằng ánh mắt thù hận, vì gã sợ hãi.
Ngược lại khi Lý Thiên Mệnh đến gần, gã hung hăng trừng hắn:
- Đều tại ngươi hại! Lý Thiên Mệnh, ngươi mau biến đi!
Nam nhân vặn vẹo dữ tợn như muốn xé sống Lý Thiên Mệnh, nhưng có vẻ như gã không có lá gan đó.
Lý Thiên Mệnh phớt lờ nam nhân, hắn ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ đầu cô bé. Bé gái đổ máu rất nhiều, sắp hôn mê.
Lý Thiên Mệnh mềm nhẹ hỏi:
- Cô bé biết người hại mình là ai đúng không?
Trong đau đớn mơ hồ, cô bé gật đầu.
Người lớn luôn mù mắt, nhưng đôi mắt của con nít sáng tỏ.
Lý Thiên Mệnh chỉ cần cái gật đầu này thôi. Hắn lấy ra mười khối hỏa ngọc, với người thường thì đây là tài phú kếch sù.
Lý Thiên Mệnh đặt hỏa ngọc vào tay phụ thân của cô bé:
- Hãy chữa trị cho nàng, nối chân lại.
Phụ thân của cô bé ngẩn ngơ, số tiền này đúng là có thể khiến cô bé có cuộc sống mới, thoát khỏi cuộc đời bi thảm.
Gã cất hỏa ngọc, hung tợn nói với Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi sao!?
Nhưng khi gã ngước đầu lên thì đã không thấy Lý Thiên Mệnh đâu.
Phụ thân của cô bé miệng cọp gan thỏ quát:
- Người đâu rồi? Sợ tội bỏ trốn?
Người vây xem đều rất ngạc nhiên, vì bọn họ mới ngây người trong chớp mắt đã không thấy Lý Thiên Mệnh đâu.
Chỉ có Ngự Thú Sư rất mạnh mới có thể dựa vào thân pháp làm được điều này.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Gặp quỷ!
Chỉ có cô bé siết chặt hai tay, chảy dòng lệ.
. . .
- Đột phá!
Sau khi cho cô bé gãy chân mười khối hỏa ngọc, Lý Thiên Mệnh cùng Tiểu Hoàng Kê luyện hóa và hấp thu số hỏa ngọc còn lại, lần nữa quán thông một sợi Thú Mạch, một người một gà cùng đến Thú Mạch cảnh đệ tứ trọng.
Trong hệ thống tu luyện cộng sinh, tu luyện Thú Mạch cảnh là Ngự Thú Sư và thú bản mệnh hỗ trợ cho nhau, cả hai tổ hợp lại mới là một hạch tâm tu luyện.
Thú Mạch và Thú Nguyên của cả hai đều là một thể, nên cảnh giới mãi mãi giống nhau.
- Phải công nhận Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng này nóng cháy mà bàng bạc, như dung nham sôi trào chảy trong Thú Mạch và thân thể. Nếu không trải qua huyết mạch cải tạo thành thân thể Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ thì không chịu nổi Thú Nguyên khủng bố như vậy. Hơn nữa sau khi Tiểu Hoàng Kê thành thú bản mệnh chắc chắn bên trong tiềm ẩn gông xiềng huyết mạch, đây chưa phải nguyên hình của nó. Nếu nó có thể đột phá gông xiềng huyết mạch thì thân xác của ta cũng sẽ mạnh theo.
Hiện giờ Tiểu Hoàng Kê vẫn ở trong hình dạng gà con, muốn biến về chim Vĩnh Hằng ăn mặt trời như trong giấc mơ sẽ rất khó khăn.
Chờ đến khi đó, tuy Lý Thiên Mệnh không thể biến thành chim Vĩnh Hằng nhưng sẽ có thể chất gần như giống nhau.
- Đến khi nào mới không ăn cục đá nữa mà sáng sớm thức dậy ăn một viên mặt trời đây?
Tưởng tượng thôi đã thấy điên cuồng.
- Tuy tiềm lực to lớn nhưng quan trọng hơn là ổn định bản tâm, dù sao hiện giờ chúng ta tương đương với thú con.
Con cọp có hung mãnh đến đâu thì cọp con mới sinh không đánh lại sói hoang.
- Lo phát dục, ổn định, đừng đi quậy.
Đêm đã khuya, sau khi đột phá, Tiểu Hoàng Kê nằm sấp trên ngực Lý Thiên Mệnh ngủ say như chết. Lý Thiên Mệnh cũng hơi mệt, hắn nằm trên giường mới sửa sang lại, mơ màng thiếp ngủ.
- Mợ nó!
Lý Thiên Mệnh đang thiu thiu ngủ chợt cảm giác cánh tay trái đau nhói, giống như bị mãnh thú xé toạc một miếng thịt.
Lý Thiên Mệnh ngồi bật dậy, Tiểu Hoàng Kê nằm trên ngực hắn ngã lăn xuống đất.
- Chuyện gì thế này?
Trong ánh nến mông lung, Lý Thiên Mệnh không thấy mãnh thú gì cắn xé tay trái của mình, nhưng đáng sợ là bắt đầu từ ngón tay đến nguyên bàn tay, làn da biến thành màu đen.
Lúc Lý Thiên Mệnh bừng tỉnh thì màu đen nhanh chóng lan lên trên, trong thời gian ngắn ngủi nguyên cánh tay trái đen thui, đen như mực.
Đáng sợ hơn nữa là giây tiếp theo làn da màu đen truyền đến cảm giác đau đớn như có ức vạn con kiến đang bò lúc nhúc trên cánh tay.
Lý Thiên Mệnh đau đến nỗi chỉ có thể cắn răng thở hổn hển, sợ đánh thức mẫu thân từ trong giấc ngủ.
Lý Thiên Mệnh rung động nhìn:
- Sao có thể như vậy?
Làn da mấp máy mọc ra vảy giáp màu đen.
Đó là vảy giáp cực kỳ tinh mỹ, mỗi mảnh đều là hình lục giác tiêu chuẩn.
Vảy giáp màu đen hình lục giác phủ kín cánh tay trái của Lý Thiên Mệnh, khiến cánh tay trái trở nên quỷ dị rùng rợn, hơi thở khủng bố khó tả toát ra từ cánh tay.
Trong khoảnh khắc, Lý Thiên Mệnh cảm giác cánh tay này dường như không còn là của mình.
Nên hình dung hơi thở này như thế nào đây?
Giống như một loại tồn tại chúa tể thương sinh, bất cứ sự sống nào đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống, run cầm cập dưới hơi thở đó.
Vẫn chưa xong, sau khi vảy giáp màu đen phủ lên cánh tay của hắn thì móng tay cũng biến dạng, đầu ngón tay đỏ như máu, bàn tay như móng vuốt thú.
Đầu ngón tay biến thành móng vuốt đỏ thẫm mà sắc bén, cảm giác có thể dễ dàng xé rách da, thậm chí xé tơi thịt.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Đang nằm mơ sao?