Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 16 - Thiếu Niên Đã Điên

Qua khoảng nửa canh giờ, Lý Tử Phong đánh đến không ai dám lên sân biểu hiện.

Nhiều người khen rằng:

- Tư chất ngút trời, kỳ tài tuyệt thế. Thế tử của Ly Hỏa thành chúng ta nên là thiếu niên phong vân như vậy!

- Tuy tính tình của Lý Tử Phong hơi kiêu căng một chút nhưng công nhận hắn được chân truyền của Lý Viêm Phong.

Thoáng chốc tiếng khen ngợi rộ lên khắp nơi.

Lúc bọn họ khen thì trong đầu nhớ đến người kia vào bốn năm trước khuất phục quần hùng ở ngay chỗ này. Dù họ tiếc thương nhưng xét thấy thái độ của Lý Viêm Phong và tiếng xấu ba năm trước, bọn họ cảm khái một câu: Người đáng thương cũng có chỗ đáng hận.

Tương lai của Ly Hỏa thành mới sẽ đặt ở trên người Lý Tử Phong, một điều hiển nhiên miễn bàn cãi.

Lý Tử Phong rất vừa lòng, gã ngước đầu lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Thính Phong Lâu:

- Phụ thân, không có ai khiêu chiến, nhi thắng rồi!

Khi thấy nụ cười của Lý Viêm Phong thì Lý Tử Phong biết mọi việc đã ổn thỏa.

Trên Thính Phong Lâu, Lý Viêm Phong bỗng đứng dậy, nhún mũi chân đáp xuống trước mắt Lý Tử Phong, nhìn như nhẹ nhàng nhưng mang đến áp lực cho người trẻ tuổi tựa như cự thú đáp xuống đất. Tử Đồng Trọng Minh Điểu cũng nằm rạp xuống đất dưới uy nghiêm của gã.

Trên tay Lý Viêm Phong cầm Viêm Hoàng lệnh đã được Viêm Hoàng xác nhận.

Tâm tình của Lý Tử Phong kích động chưa từng có:

- Phụ thân!

Viêm Hoàng học cung là ước mơ của gã, bây giờ gã cách ước mơ chỉ có một bước xa.

Lý Viêm Phong vỗ vai Lý Tử Phong:

- Biểu hiện khá lắm.

Lý Viêm Phong là người ít nói, nhưng nói ra mỗi câu đều có sức nặng.

Lý Tử Phong vội đáp:

- Là nhờ phụ thân chỉ dẫn hay.

Giờ là lúc công bố kết quả.

Trước bao cặp mắt nhìn, Lý Viêm Phong đưa mặt hướng toàn thành, chính thức tuyên cáo:

- Hôm nay chính thức tuyên cáo, lập Lý Tử Phong làm thế tử, thành người thừa kế Ly Hỏa thành!

Mắt Lý Viêm Phong hiếm khi lóe tia sáng tự hào:

- Tử Phong, dù ngươi có thành tích hôm nay nhưng không được kiêu ngạo tự mãn, về sau ăn nói đi đứng phải cẩn trọng, một bước một dấu chân.

Lời tuyên cáo này khiến mọi người có mặt rung động, vì điều này nói lên thành chủ hoàn toàn từ bỏ thế tử cũ, nghĩa là Lý Thiên Mệnh bốn năm trước thắng được tất cả ở chỗ này từ nay bị xóa nhòa, như đã chết.

Thống soái Triệu Định của Thành Vệ Quân đứng lên trên Thính Phong Lâu, chúc mừng đầu tiên:

- Chúc mừng thành chủ, song hỉ lâm môn! Cộng thêm Viêm Hoàng lệnh là tam hỉ lâm môn!

Mọi người đều đang nhìn Lý Viêm Phong, không ai chú ý thấy một thiếu niên áo trắng ở trong góc đột nhiên đứng lên, đi về phía Thính Phong Đài.

Thính Phong Đài cách không xa, bước chân của thiếu niên áo trắng rất nhanh, chớp mắt đã nhảy lên đài.

Không ai ngốc đến nỗi quấy nhiễu giây phút vui mừng này của phụ tử Lý Viêm Phong, nên không có người ngăn cản thiếu niên áo trắng, chờ khi phát hiện thì đã muộn.

Khi mọi người thấy rõ bề ngoài của thiếu niên đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, giọng run run:

- Lý Thiên Mệnh!

Nói sao thì thiếu niên này là vết nhơ của Ly Hỏa thành, lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, đặc biệt là trong phút then chốt hắn đã bị phế bỏ địa vị thế tử, đệ đệ của hắn vừa kế vị thế tử.

Quan trọng hơn nữa, hôm nay là ngày thành thân của thành chủ Lý Viêm Phong, trong ngày vui này mà nhân vật như chuột chạy qua đường đi tới vị trí tiêu điểm, nói khó nghe là như ném đống phân lên Thính Phong Đài.

Trong phút chốc tiếng rì rầm bàn tán của mọi người như ruồi bọ vo ve bên tai.

- Hắn xuất hiện làm cái gì? Không có đầu óc à?

- Chẳng lẽ trông chờ loại người như thế sẽ làm ra hành động khéo léo sao?

- Chắc thành chủ giận lắm, dù sao hôm nay là ngày đại hôn của hắn. May mắn mẫu thân bệnh tàn của Lý Thiên Mệnh không đến.

- Có ai mau đi lên kéo hắn xuống đi!

Dường như mọi người đinh ninh Lý Thiên Mệnh là người bị tước đoạt địa vị thế tử nên đau buồn, tuyệt vọng, mất lý trí.

Nhưng họ đã đánh giá thấp Lý Thiên Mệnh.

Hôm nay Lý Thiên Mệnh đến đây không phải vì địa vị thế tử, hắn không có chút lưu luyến với vị trí này, với toàn Ly Hỏa thành.

Khi Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, Lý Viêm Phong quay đầu lại, gã nheo mắt, khí thế kinh khủng đè lên người Lý Thiên Mệnh.

Lý Viêm Phong như biến thành cự thú che kín trời, trên cao lạnh lùng nhìn xuống Lý Thiên Mệnh.

Nếu là mười mấy ngày trước có lẽ Lý Thiên Mệnh đã nằm sấp xuống đất, muốn nhúc nhích cũng khó khăn.

Nhưng bây giờ hắn là Ngự Thú Sư của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ, về mặt khí thế trấn áp, dù thực lực của đối phương mạnh tới đâu thì hắn dư sức chống cự nhờ vào huyết mạch tôn quý. Dù con đường trước mắt như đạp trong vũng bùn thì Lý Thiên Mệnh vẫn cứng cỏi đi tới trước mắt Lý Viêm Phong.

Lý Tử Phong đứng bên cạnh nét mặt sa sầm nói:

- Ngươi bị điên à? Người đâu, mau đuổi hắn xuống! Ăn xin chạy vào đây này!

Nghe Lý Tử Phong ra lệnh, nhiều hộ vệ nhanh chóng tiến lên, trong đó có Mã Siêu Uyên trán ướt mồ hôi, dù sao gã là người thủ vệ ngày hôm nay.

Lý Viêm Phong phất tay ra hiệu đám hộ vệ lui xuống.

Đừng nhìn Lý Viêm Phong có vẻ dễ nói chuyện, Lý Thiên Mệnh hiểu rõ gã, càng biểu hiện hiền hòa càng nói lên trong lòng gã phiền chán nhiều cỡ nào.

Khi Lý Viêm Phong lên tiếng, không gian ồn ào thoáng chốc im lặng:

- Không lo an tâm dưỡng bệnh, đến nơi này làm gì? Tử Phong có triển vọng như vậy, ngươi làm huynh trưởng có thể tuyển chọn ủng hộ hắn.

Ngữ điệu của Lý Thiên Mệnh thản nhiên nói:

- Tử Phong rất giỏi, tu luyện rất có thiên phú, mạnh hơn ta lúc trước. Nhưng trước khi hắn lấy được Viêm Hoàng lệnh thì ta muốn thêm một đợt thử thách cho hắn.

Lý Thiên Mệnh không hề mất lý trí, điên cuồng như mọi người tưởng tượng.

Hai phụ tử nói chuyện bình tĩnh, dù sóng ngầm hung dũng nhưng ít ra không trở mặt làm tình cảnh trở nên khó coi, họ mỉm cười nói chuyện với nhau.

Hôm nay là ngày vui, mặt mũi là quan trọng nhất. Trên Thính Phong Lâu còn có một số người đến từ thành trì khác, đến từ Diễm Đô, thậm chí có bằng hữu từ Lôi Tôn Phủ.

Lý Tử Phong nói:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi đang đùa gì vậy hả? Ngươi là đống bùn nhão mà muốn thử thách ta?

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Đang trong ngày vui, nói chuyện phải có tố chất, ngươi sợ như vậy vì lo không qua được thử thách của ta?

Nói thật thì rất khó tưởng tượng bọn họ sẽ đối thoại với tâm tính như vậy. Khi đối lập cảnh ngộ, người nên bình tĩnh thản nhiên là Lý Tử Phong, người khóc lóc lẽ ra phải là Lý Thiên Mệnh.

- Đừng phá, quay về nghỉ ngơi.

Khi Lý Viêm Phong nói ra câu này chứng tỏ gã đã hết kiên nhẫn, biểu tình hiền hòa nhưng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.

Lý Thiên Mệnh không sợ ánh mắt đó của Lý Viêm Phong:

- Ta không đùa với ngươi. Hiện tại ta chưa đến hai mươi tuổi, vẫn phù hợp quy tắc tham gia chiến đấu của chọn lựa trúng tuyển Viêm Hoàng học cung. Quy tắc không nói rõ bốn năm trước ta lấy được Viêm Hoàng lệnh thì cấm không cho ta tham dự lần thứ hai!

Một câu nói ra tạo thành oanh động, đương nhiên đổi lấy sự cười nhạo vô tình.

Thống lĩnh Thành Vệ Quân Triệu Định nói:

- Hài tử này gặp nhiều đả kích nên hoàn toàn điên rồi.

Thượng sư Cao Thanh Nguyên của Ly Hỏa học cung nói:

- Chắc đã mất lý trí, người của ngươi thả hắn vào gây phiền phức lớn rồi.

- Ta nghĩ hắn muốn chết nên định trả thù thành chủ lần cuối.

- Đúng là đồ vô ơn, hắn quên là ai dưỡng dục hắn sao? Sự việc ở Viêm Hoàng học cung là tự hắn chuốc thuốc làm chuyện cầm thú, trách ai được?

Thoáng chốc rộ lên tiếng bàn tán xôn xao.

Mọi người cảm thấy Lý Thiên Mệnh đã đạt được mục đích, hắn khiến Lý Viêm Phong hơi mất mặt.

Ai đều biết Lý Viêm Phong xem trọng danh vọng nhiều cỡ nào.

Bình Luận (0)
Comment