Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 3 - Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng

Bây giờ trong không gian bản mệnh có hai quả trứng đang kêu răng rắc, có một quả trứng đã nứt vỏ.

Lý Thiên Mệnh dời quả trứng nứt vỏ ra khỏi không gian bản mệnh, đặt trên giường của mình, yên lặng chờ thú bản mệnh ấp trứng.

Khoảnh khắc kích động lòng người rốt cuộc đến!

Răng rắc! Răng rắc rắc!

Vết rạn trên quả trứng càng lúc càng nhiều, càng dày đặc hơn, Lý Thiên Mệnh mơ hồ cảm nhận uy áp khiến người nghẹt thở.

- Chắc chắn là thú bản mệnh trên ngũ giai!

Lý Thiên Mệnh còn nhớ lúc Kim Vũ ấp trứng không có uy áp táo bạo đến vậy.

Thú bản mệnh phân chia đẳng cấp nghiêm khắc, đẳng cấp càng cao thì mức độ trưởng thành càng mạnh. Thú bản mệnh chim đại bàng bốn cánh vàng ngày xưa của Lý Thiên Mệnh là thú bản mệnh ngũ giai hiếm thấy.

- Ra rồi, ra rồi!

Lý Thiên Mệnh siêu kích động, người không biết còn tưởng là hắn đang chờ con của mình sinh ra.

Răng rắc!

Giây phút này, quả trứng vỡ ra.

Một bóng đen xuất hiện.

- Trời!

Không có thú lớn khủng bố trong ảo tưởng, cái con bò ra từ vỏ trứng, lắc lư không đứng vững trên giường là một con gà con!

Còn là bé gà lông tơ vàng non non.

Lý Thiên Mệnh nghĩ đến một từ hình dung bé gà: Tan trong miệng.

Mợ nó!

Hắn khóc không ra nước mắt.

- Ngươi là con gà thì phát ra hơi thở mãnh thú hồng hoang ra sân làm khỉ gì!?

- Chiếp, nói ai là gà hả!?

Bé gà vàng xù lông, dựng thẳng cổ, mắt gà chọi trừng Lý Thiên Mệnh, đôi mắt nhỏ tóe lửa.

Lý Thiên Mệnh kinh ngạc kêu lên:

- Liên kết tâm linh?

Còn nhớ từ khi sinh ra thì hắn và Kim Vũ đã như hình với bóng, mãi khi hắn tu luyện đến Thú Mạch đệ tứ trọng, hai bên quán thông bốn Thú Mạch thì mới liên kết tâm linh với nhau được, bắt đầu giao lưu đối thoại.

Tiểu Hoàng Kê nghiêng cổ, hé mỏ chim màu nâu, hai cánh chống nạnh trông như lưu manh nhỏ:

- Ai thèm liên kết tâm linh với ngươi? Lão tử đang nói chuyện với ngươi đây, thái độ tốt chút, không thì coi chừng lão tử bóp chết ngươi!

Một con gà mới sinh ra mà tự xưng là lão tử với hắn?

Lý Thiên Mệnh sờ trán, không phát sốt mà sao thấy ảo giác?

Lý Thiên Mệnh tóm gà con lên đặt trong lòng bàn tay, đang định nói chuyện chợt phát hiện nóng phỏng tay như đang cầm cục than nung.

Tiểu Hoàng Kê tiếp tục trừng hắn:

- Rùa con, thả lão tử ra!

- Ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu không sẽ luộc ngươi!

Lý Thiên Mệnh và Tiểu Hoàng Kê ánh mắt giao nhau.

Hắn thấy một đốm sáng trong con mắt nhỏ của Tiểu Hoàng Kê, đó là một điểm phát sáng.

Còn nhớ Kim Vũ vừa nở trứng tổng cộng xuất hiện năm đốm sáng, chứng minh nó là thú bản mệnh ngũ giai khá hiếm hoi trong Ly Hỏa thành.

Khi thú bản mệnh nở từ quả trứng, trong mắt có mấy đốm sáng đại biểu mấy cấp. Có thể nói phẩm cấp trực tiếp quyết định độ cao trưởng thành của thú bản mệnh, phần lớn đại biểu cực hạn tu luyện của Ngự Thú Sư.

Thú bản mệnh ngũ giai đủ để Lý Thiên Mệnh trở thành thiên tài đỉnh cao trong ba trăm năm gần đây của Ly Hỏa thành.

Tiểu Hoàng Kê này có một đốm sáng chứng minh nó là thú bản mệnh nhất giai. Độ cao cuối cùng của nó có lẽ chỉ là Thú Mạch cảnh, thậm chí không đột phá nổi Thú Mạch cảnh đệ ngũ trọng.

Một đốm sáng tuy đáng thất vọng nhưng đời người có bao nhiêu chuyện tốt đẹp như mình tưởng tượng?

Khoan đã!

Khi Lý Thiên Mệnh thẫn thờ nhìn đốm sáng này thì chẳng biết có phải sinh ra ảo giác hay sao mà đốm sáng tản ra.

Một đốm sáng mở rộng, thoạt trông như có vài đốm sáng tụ lại hình thành một vầng sáng, nhưng đốm sáng đang mở rộng ra nhiều hơn.

Mấy cái, mười mấy cái, hàng trăm, ngàn vạn cái!

Đến cuối cùng đốm sáng biến thành tinh vực rộng lớn.

Trong tinh vực này có ức vạn hằng tinh đang thiêu đốt.

Chúng nó thật xa xôi, nhưng ánh sáng của chúng tổ hợp lại chiếu đến trước mắt Lý Thiên Mệnh.

Đây không phải một đốm sáng mà là một tinh vực!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

- Chuyện gì xảy ra?

Lý Thiên Mệnh cảm giác đầu óc nổ tung, mọi thứ trước mắt biến mất, hắn như đi vào tinh vực xa xôi này.

Lý Thiên Mệnh bỗng cảm giác da đầu tê dại, khi hắn đứng trong hư không vô tận ngoái đầu lại thì thấy sao giăng khắp nơi, mỗi ngôi sao phun ra rút vào dòng lửa, quả cầu lửa lớn rực cháy.

Giây tiếp theo, Lý Thiên Mệnh nghe tiếng chim hót kinh thiên động địa.

Hắn thấy tận cùng trời sao có đoàn lửa cháy bay tới gần.

Đoàn lửa là cánh chim to giương rộng che kín trời, khi nó bay tới gần, Lý Thiên Mệnh giật mình phát hiện nó to bằng tinh vực này.

Vô số dòng lửa vòng quanh nó, mỗi dòng lửa tổ hợp từ ức vạn hằng tinh.

Đây là một con chim Vĩnh Hằng.

Nơi nó bay qua là có vô số vì sao rực cháy tụ lại với nhau biến thành từng chuỗi lửa bị nó há mồm nuốt trọn.

Hình ảnh giống như hút sợi mì, vèo một tiếng, hàng ức hằng tinh lửa chui vào bụng con chim.

Hình ảnh rung động như vậy tựa cảnh trong mơ, không thể tưởng tượng.

Sau đó Lý Thiên Mệnh chung thị giác với chim Vĩnh Hằng, nhìn nó dọc đường nuốt ăn. Có lẽ mỗi ngôi sao lớn cháy lửa là mặt trời mọc trên đỉnh đầu chúng ta.

Mãi đến một ngày nọ.

Một bàn tay to màu đen xuất hiện trong thiên địa.

Khoảnh khắc bàn tay to xuất hiện thì con thú lớn này rốt cuộc sợ hãi. Nó rít chói tai, khủng hoảng bay tứ phía.

Thật khó tưởng tượng sẽ có tồn tại càng đáng sợ hơn, làm nó chạy trối chết.

Khi nó đang lẩn trốn thậm chí tự đốt mình, làm nó nhỏ dần. Mỗi khi bàn tay to đập vào người nó là vô số hỏa hoa bắn ra, mỗi đốm hỏa hoa hóa thành một ngôi sao.

- Từ đây về sau hỗn độn luân hồi do ta khống chế!

Đây là giọng của bàn tay to màu đen kia.

Thanh âm này kinh thiên động địa, rung động vũ trụ, tinh vực vô tận chìm trong sợ hãi vĩnh hằng.

Lý Thiên Mệnh cảm nhận nỗi sợ của chim Vĩnh Hằng, sự sợ hãi như kịch độc từ con chim lan tràn đến người hắn.

Khoảnh khắc cuối cùng chim chết trong dải ngân hà, nó cảm giác mình sắp mất mạng, rồi nó bỗng nhìn về phía hắn.

Giọng Lý Thiên Mệnh khàn khàn hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là cái gì?

Chim Vĩnh Hằng nhìn chăm chú vào Lý Thiên Mệnh, thật lâu không nói chuyện.

Thời gian như dừng lại ở phút này.

- Lão tử là Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng!

Lý Thiên Mệnh chợt cảm giác mặt đau nhói, cảnh vật trước mắt thay đổi, vèo một tiếng, hắn trở lại phòng của mình.

Mợ nó!

Lý Thiên Mệnh giật mình thấy Tiểu Hoàng Kê leo lên vai từ bao giờ, nó đang mổ mặt của hắn.

Tâm tình của Lý Thiên Mệnh dần bình ổn lại, hắn túm cánh Tiểu Hoàng Kê lên để gần sát mắt mình:

- Ngươi? Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng?

Đốm sáng trong mắt Tiểu Hoàng Kê còn đó nhưng không biến thành tinh vực nữa.

Tiểu Hoàng Kê vừa vùng vẫy vừa táo bạo đáp:

- Đúng vậy! Danh từ siêu phong cách!

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng là cái gì?

- Một trong các Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ!

- Rồi sao nữa?

- Không biết.

- Vậy ngươi biết cái gì?

- Lão tử mới sinh ra đã thấy đồ ngốc nhà ngươi đang đùa với ta, tự nói đi, ta biết cái gì?

Mợ, bị một con gà mắng.

Thật ra trong lòng Lý Thiên Mệnh biết rõ con gà này không đơn giản, thậm chí chín quả trứng của hắn đều không đơn giản.

Hình ảnh vừa rồi quá ngầu, chim Vĩnh Hằng ăn mặt trời, bàn tay to màu đen che kín trời, ngôi sao mặt trời vô tận . . .

Trong khi Lý Thiên Mệnh thả hồn thì Tiểu Hoàng Kê chống nạnh cánh xem xét hắn nửa ngày, kết luận rằng:

- Chàng trai, ngươi yếu như gà bệnh, phải biết học biến mạnh.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Xin hỏi Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng là ta làm sao để biến mạnh?

- Đi theo gia lăn lộn liền biến mạnh.

- Rồi sao nữa?

Tiểu Hoàng Kê cười nói:

- Tiền vàng, quyền lực, gà mái, cái gì cần có đều có.

Có lẽ tưởng tượng điều tốt đẹp gì làm bé gà vàng bất giác chảy nước miếng.

- Ta nhận tiền với quyền, còn gà mái thì ngươi giữ lại tự hưởng đi.

Từ sau khi Kim Vũ chết Lý Thiên Mệnh mất hết Thú Nguyên, Thú Mạch đã mở ra đều hoang phế. Không có thú bản mệnh thì nghề nghiệp Ngự Thú Sư cũng chấm dứt.

Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng này, không cần biết nó có thật sự là Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ hay không nhưng ít ra giúp cho Lý Thiên Mệnh tu luyện lại, lần nữa bước vào hàng Ngự Thú Sư.

Bình Luận (0)
Comment