Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 64 - Chim Lửa Nóng Cháy

Mộ Uyển thượng sư giật mình thật lâu sau mới phản ứng lại:

- Lấy thêm một tinh thạch nữa, trắc nghiệm lại!

Mộ Uyển thượng sư sai người lấy tinh thạch khác đến cho Lý Thiên Mệnh trắc nghiệm lại lần nữa trước bao cặp mắt nhìn.

Kết quả vẫn là màu chàm sậm, sáng còn hơn Thần Diệu.

Tinh thạch vốn khó bị hư, càng không thể nào bị hư hai cái cùng lúc, nên rõ rành rành chú gà con lông tơ của Lý Thiên Mệnh là thú bản mệnh lục giai thượng phẩm.

Trước các cặp mắt theo dõi, Mộ Uyển thượng sư còn kiểm tra mắt của Tiểu Hoàng Kê, quả nhiên bên trong có sáu đốm sáng, đây là chứng cứ không thể nghi ngờ.

Trong phút chốc chiến trường Viêm Hoàng tĩnh lặng.

Những lời thảo luận về Lý Thiên Mệnh rộ lên, vì đa số không biết hắn là ai.

Ánh mắt Mộ Uyển thượng sư nhìn Lý Thiên Mệnh đã thay đổi, hé mở môi son:

- Thiên Mệnh, có vẻ như ngươi rất may mắn, tìm được thú con mãnh thú lục giai. Theo ta được biết thì xác suất thành công của khế ước Huyết Thần cực kỳ thấp.

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Thượng sư, nghe nói người đẹp trai luôn may mắn, xem ra lời này rất có lý.

Mộ Uyển đá lông nheo nói:

- Giỏi đấy, tâm thái đã thay đổi, cảm giác ngươi đã đổi khác, ta nên rút thời gian tâm sự riêng với ngươi mới được.

Phong tình chính chắn như trái đào mật của nàng chỉ một ánh mắt đã khiến người suy nghĩ vẩn vơ.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Tâm sự riêng? Lỡ bị người ta biết thì có ảnh hưởng không hay nào không? Ta sợ bị theo đuổi của thượng sư biết sẽ cầm dao rượt chém.

- Quỷ ranh, ngươi cho rằng có thú bản mệnh lục giai thì sẽ nhẹ nhàng ứng đối việc tiếp theo sao?

Mộ Uyển không nghĩ ra Lý Thiên Mệnh lấy đâu ra tự tin như vậy. Nàng biết rõ sự kiện ba năm trước tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào cho hắn, giờ thân phận của hắn đã bị lộ, sắp hứng chịu bão tố mưa rào.

Sự kiên định của hắn càng khiến Mộ Uyển hứng thú hơn, nàng khó tưởng tượng ra một người biến đổi lớn như vậy chỉ trong vòng ba năm. Nàng tò mò ba năm qua hài tử này đã trải qua điều gì?

- Được rồi, chờ xem biểu diễn của ngươi.

Mộ Uyển rất có ánh mắt nhìn người, nàng nhìn ra được Lý Thiên Mệnh tràn đầy tự tin, nên nàng hơi mong đợi.

Huỳnh Hỏa thật sự chỉ là thú bản mệnh lục giai thượng phẩm sao?

Không phải.

Tinh thạch không trắc ra huyết mạch Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ của nó.

Sau khi trở thành thú bản mệnh thì nó mang gông xiềng huyết mạch, tinh thạch chỉ trắc ra biểu tượng của nó, như sáu đốm sáng trong mắt nó thật ra là sáu biển sao rực rỡ.

Trong khi Lý Thiên Mệnh và Mộ Uyển đối thoại thì nguyên chiến trường Viêm Hoàng đã xao động.

Mọi người đều muốn biết thân phận của Lý Thiên Mệnh.

Mộ Uyển thượng sư hỏi:

- Gà con này là chủng loại gì?

Nàng tự nhận mình có nhiều kiến thức nhưng chưa từng thấy thú cưng lục giai như vậy.

Lý Thiên Mệnh đặt đại cái tên:

- Tên là . . . là chim lửa nóng cháy.

Tiểu Hoàng Kê không vừa lòng cái tên này, dù sao nó là Phượng Hoàng Luyện Ngục Vĩnh Hằng.

Gà con đang định quát nạt Lý Thiên Mệnh thì bị hắn vươn tay bóp mỏ chặn họng.

Cùng lúc đó, Mộ Uyển thượng sư tuyên bố:

- Lý Thiên Mệnh, thú bản mệnh chim lửa nóng cháy là lục giai thượng phẩm, cảnh giới Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng!

Thật ra Lý Thiên Mệnh mới chỉ là Thú Mạch cảnh đệ bát trọng.

Nhưng Mộ Uyển thượng sư kiểm tra Thú Nguyên của Tiểu Hoàng Kê hùng hậu hơn Thú Mạch cảnh đệ cửu trọng. Nàng thấy rõ ràng đây chưa phải Linh Nguyên cảnh nên tạm phân loại là đệ cửu trọng.

Mộ Uyển thượng sư đoán trước khi mình tuyên bố phẩm cấp của chú gà con sẽ không tạo nhiều oanh động, dù sao mọi người đều thấy rồi.

Gây ồn ào là cái tên Lý Thiên Mệnh, chỉ cần một người nhớ ra tiếng xấu ba năm trước của hắn thì sẽ một truyền mười, mười truyền trăm!

Sau đó truyền khắp toàn trường!

Tiếp theo Viêm Hoàng học cung và Diễm Đô đều biết hắn trở lại!

Đây là mục đích của Lý Thiên Mệnh, hắn không sợ mình trở về rầm rộ, những gì hắn làm sớm muộn gì sẽ gây tiếng vang.

Lần này dựa vào phẩm cấp của Tiểu Hoàng Kê tuyên cáo chính mình trở về, cố ý triển lãm cho mọi người thấy, để sau này không phải hễ gặp một người là đều kinh thán hắn còn dám quay về Diễm Đô.

- Lý Thiên Mệnh! Đó chẳng phải là tên cặn bã ba năm trước vì chuốc thuốc dâm loạn bạn gái của Lâm Tiêu Đình nên thú bản mệnh bị xử tử sao?

Quả nhiên, khi câu nói của Mộ Uyển thượng sư truyền ra, chiến trường Viêm Hoàng ồn ào xóc nóc.

Không phải Lý Thiên Mệnh tạo thành náo động mà vì dính dáng đến Lâm Tiêu Đình.

Lâm Tiêu Đình hiện nay là thiên tài số một Thiên Phủ trong học cung, là tín ngưỡng của vô số đệ tử.

Giờ này khắc này, vô số ồn ào như sóng triều, Lý Thiên Mệnh đứng yên tại chỗ, hờ hững nhìn ánh mắt rung động, xem thường, châm chọc từ đám đông.

Mọi thứ đúng y như hắn dự đoán, hắn không tức giận, vì đời người vốn là thế.

Muốn biến mạnh hơn thì phải biết cười đối mặt những lời trào phúng lạnh nhạt, sau đó khiến bọn họ câm miệng.

Lý Thiên Mệnh cảm nhận nhiều người rối loạn tinh thần vì hắn, đây cũng xem như nổi bật, đúng không nào?

Ví dụ như Thần Đỉnh và Thần Dĩnh xếp đằng sau hắn.

Hai người đã biết thân phận của Lý Thiên Mệnh từ lâu, nhưng khi thú bản mệnh lục giai thượng phẩm của hắn xuất hiện, hai người từ chìm đắm trong khâm phục Thần Diệu chuyển sang trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ không thể chấp nhận hiện thực này, rác rưởi trong mắt họ mà có thú bản mệnh phẩm cấp cao hơn của mình.

Sắc mặt của hai người trở nên đặc sắc.

Trên khán đài còn có người sắc mặt nhiều màu hơn, đó là Lý Viêm Phong và Liễu Khanh.

Bọn họ từng tin chắc thú bản mệnh của Lý Thiên Mệnh là nhất giai. Lý Viêm Phong đinh ninh cả đời Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ngừng lại ở Thú Mạch cảnh, nên gã hoàn toàn từ bỏ nhi tử này.

Giờ phút này, tuyên bố phẩm cấp của Tiểu Hoàng Kê như hóa thành bàn tay tát sưng mặt gã.

Liễu Khanh khó tin kêu lên:

- Không thể nào! Chắc chắn tinh thạch bị hỏng rồi! Ta đã xem mắt của thú bản mệnh đó, chỉ có một đốm sáng!

Liễu Khanh biết rõ thú bản mệnh lục giai có ý nghĩa gì, nghĩa là Lý Thiên Mệnh không còn là kẻ vô dụng, sau này hắn vẫn tiếp tục tiến bộ, thậm chí đến đẳng cấp như Lý Viêm Phong.

Nếu biết trước thì có lẽ Lý Viêm Phong sẽ không bỏ rơi nhi tử này.

Tinh thạch thứ hai được đưa lên đập tan tất cả chất vấn của nàng.

Liễu Khanh tự lẩm bẩm:

- Không lẽ vật nhỏ này hấp thu Thần Nguyên tiến hóa? Vớ vẩn, thú bản mệnh nhất giai làm sao chịu được lực lượng của Thần Nguyên?

Lý Viêm Phong ngồi cạnh nàng thì mắt lạnh băng, biểu tình cực kỳ khó xem.

Trước đó, dù Lý Thiên Mệnh cướp đi Thần Nguyên và Viêm Hoàng lệnh vẫn không khiến Lý Viêm Phong xem trọng.

Vì gã biết điểm yếu của Lý Thiên Mệnh, biết thực lực hiện giờ của hắn chỉ là hồi quang phản chiếu của quá khứ, biết hắn đã định sẵn vẫn là phế vật.

Nhưng bây giờ điểm yếu duy nhất của Lý Thiên Mệnh cũng không còn, hắn hóa thân thiên tài có tương lai rộng thênh thang, thật sự vực dậy rồi.

Làm phụ thân bỏ rơi nhi tử, Lý Viêm Phong thấy khó chịu như nuốt phải phân.

Lý Viêm Phong nhớ ánh mắt của Lý Thiên Mệnh đòi gã ân cần tiễn mình ra thành, nhớ Vệ Tịnh ung dung lúc rời đi, có vài thứ đã sớm hiện ra dấu hiệu, hai mẫu tử sẽ không gục ngã dễ dàng.

Liễu Khanh như đoán được suy nghĩ trong Lý Viêm Phong, nói:

- Phong ca, đừng như vậy, đã làm ra lựa chọn thì không có đường quay đầu. Nhi tử này về sau có nghịch thiên đến đâu cũng không liên quan đến Phong ca.

Lý Viêm Phong nghiến răng nói:

- Ta chỉ cảm thấy mình đã xem nhẹ hắn.

Liễu Khanh ôm chặt cánh tay Lý Viêm Phong:

- Phong ca yên tâm, hắn đắc tội với tiểu quái thú Lôi Tôn Phủ chúng ta, ba năm trước hắn nhặt về một mạng sống, hắn càng có thiên phú càng muốn báo thù thì càng tự tìm đường chết. Nên ta đề nghị Phong ca hãy cách xa hắn, nhìn hắn tự rơi vào hủy diệt là được.

Bây giờ hai người đã là châu chấu cột chung sợi dây.

Ánh mắt của Lý Viêm Phong trở nên kiên định:

- Nàng nghĩ gì vậy, sao ta có thể hối hận sự lựa chọn của mình. Đã cắt đứt quan hệ, chọn nàng và Lôi Tôn Phủ rồi thì ta sẽ không hối hận vì biểu hiện của tiểu tử này. Hơn nữa đúng như nàng nói, hắn đắc tội với người không nên đắc tội, đã định sẵn kết cuộc thê thảm.

Dù Lý Thiên Mệnh biểu hiện tốt thế nào thì gã sẽ không hối hận sự lựa chọn của mình.

Liễu Khanh nũng nịu nói:

- Phong ca thật tốt với ta, ta muốn sinh con cho Phong ca, hài tử thuộc về hai chúng ta.

Lý Viêm Phong ôm eo thon, lại mỉm cười nói:

- Tốt!

Bình Luận (0)
Comment