Lý Thiên Mệnh đặc biệt bỏ qua một ngày đi mua đồ dùng sinh hoạt cho mẫu thân, lại thuê một đại thẩm tính tình hiền lành chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho mẫu thân.
Giải quyết xong xuôi hết trời cũng chập tối.
Tuy hôm nay bận rộn trông thấy mẫu thân lại có thể phơi nắng, hưởng thụ tĩnh mịch dưới ánh nắng làm Lý Thiên Mệnh cảm thấy vô cùng đáng giá.
Đây là nhà, đây là hạnh phúc.
Vệ Tịnh nhắm mắt hưởng thụ gió nhẹ buổi tối:
- Mệnh Nhi, cuộc sống có nhiều khó khăn nhưng đừng quên niềm vui trong nhân gian.
- Nhi biết, người ta nói nhân gian khổ hải vô biên, vui vẻ chỉ là bọt nước, nhưng miễn là giữ vững người quan trọng trong lòng, thấy lòng thỏa mãn đã là vui sướng lớn nhất.
Vệ Tịnh vừa lòng mỉm cười nói:
- Khéo nói lắm, khiến nương thân nghe vui vẻ.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Mẫu thân suy nghĩ nhiều, nhi nói người quan trọng không phải là người.
- Thế thì là ai?
- Là cô nương nào đó làm nhi động lòng, cưới làm thê tử quên luôn mẫu thân.
Vệ Tịnh bị chọc cười:
- Ha ha ha!
Thật ra Vệ Tịnh là người quan trọng nhất trong lòng Lý Thiên Mệnh, hắn sẵn sàng cùng mẫu thân chết, nếu không có mẫu thân thì cuộc đời chẳng còn ý nghĩa.
Lúc nói giỡn câu này Lý Thiên Mệnh chợt nhớ thiếu nữ tựa nàng tiên đã gặp trong Hỏa Lăng sơn.
Nàng cũng ở Diễm Đô, nhớ dáng vẻ đằm thắm thoát tục của nàng, nhớ nụ cười và giọng nói của nàng làm Lý Thiên Mệnh hơi nhớ nhung.
Không biết khi nào sẽ gặp nhau.
Đêm đã khuya, Vệ Tịnh chợt lên tiếng:
- Mệnh Nhi, chờ khi ngươi đấu cuộc chiến thứ hạng thì mẫu thân muốn đi xem.
Lâu rồi nàng không đến mấy trường hợp như vậy, nàng chưa từng xem Lý Thiên Mệnh chinh chiến bốn phương như thế nào.
Cuộc chiến thứ hạng là giây phút quan trọng nhất của Lý Thiên Mệnh, hắn sẽ đối mặt đối thủ mạnh thật sự.
Vệ Tịnh đi xem, chống lưng cho nhi tử.
Vì nàng biết hôm đó có nhiều phụ mẫu trưởng bối xuất thân danh môn vọng tộc sẽ chống lưng cho con cái. Vệ Tịnh không muốn lại để Lý Thiên Mệnh một mình chiến đấu, không có chỗ nương tựa.
Lý Thiên Mệnh gật đầu nói:
- Chắc rồi.
Hắn biết tâm tình của mẫu thân, cũng muốn cho mẫu thân xem hài tử của mình là chiến sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Bắt đầu từ ngày mai Lý Thiên Mệnh sẽ về Viêm Hoàng học cung, chuẩn bị cho cuộc chiến thứ hạng.
. . .
Lôi Tôn Phủ có thể nói là danh môn vọng tộc ngàn năm trong Chu Tước quốc, tổ tông có công huân dựng nước. Lôi Tôn Phủ đời đời anh tài, thiên tài lớp lớp, hưng thịnh ngàn năm, thế lực trải rộng toàn quốc.
Chu Tước quốc có một quân đội đánh đâu thắng đó tên là Lôi Minh quân, trú đóng biên cảnh, thủ vệ quốc gia.
Ngàn năm nay, Lôi Minh quân hầu như thành quân đoàn riêng của Lôi Tôn Phủ, nguyên soái quân đội luôn là Lôi Tôn của Lôi Tôn Phủ.
Nhưng Lôi Tôn Phủ không công cao chấn chủ, ngàn năm qua luôn yên phận phụ tá quân vương. Nhờ vậy mà Lôi Tôn Phủ không ngừng hưng thịnh, không bao giờ thiếu thiên tài cường giả.
Lôi Tôn Phủ nằm ở khu nam Diễm Đô, là dê đầu đàn trong đám tộc họ khu nam Diễm Đô.
Phủ đệ Lôi Tôn Phủ tuy không xa hoa như Tinh Phủ, Thần Cung nhưng ưu điểm là trang trọng rộng rãi. Từ trên trời nhìn xuống khắp nơi là ngói lưu ly màu tím sáng lấp lánh, trang nghiêm hùng hậu.
Lúc này, trong đình viện sâu nhất Lôi Tôn Phủ, khuôn mặt Liễu Khanh cung kính mang Lý Viêm Phong đi vào.
Trước mắt hai người là một gian nhà tranh mộc mạc, không hòa hợp với tổng thể Lôi Tôn Phủ chút nào.
Chỉ có người Lôi Tôn Phủ mới biết đây là nơi Lôi Tôn của họ tĩnh dưỡng, là chốn người tầm thường không dám đặt chân vào.
Có thể vào đây trừ phi được Lôi Tôn triệu kiến.
Hiển nhiên Lý Viêm Phong, Liễu Khanh được triệu kiến. Lần đầu tiên Liễu Khanh tới đây, nên trông nàng hơi căng thẳng.
- Đệ tử vãn bối Liễu Khanh cùng phu quân Lý Viêm Phong đến bái kiến Lôi Tôn.
Liễu Khanh kéo Lý Viêm Phong, vẻ mặt cung kính quỳ xuống hành lễ trước nhà tranh. Cửa nhà tranh không mở nên hai người tự nhiên không dám đi vào.
Trong nhà tranh vọng ra tiếng khàn khàn cho thấy chủ nhân đã rất lớn tuổi:
- Ừm.
Nhưng trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa uy nghiêm tuyệt đối, đó là khí tràng của người thống trị mấy chục năm mới tạo dựng được.
Lý Viêm Phong cai quản một tòa thành trì nhưng bị trấn áp dễ dàng tại đây.
Lôi Tôn ở trong nhà tranh kêu lên:
- Lý Viêm Phong.
Lý Viêm Phong cúi đầu đáp:
- Có vãn bối.
Giọng khàn của Lôi Tôn không nghe ra chút tình cảm, nhưng từng chữ tràn đầy lực lượng:
- Ta có nghe bọn họ nói về ngươi, ngươi đồng ý trở thành người của Lôi Tôn Phủ ta, còn rất có thành ý, ta thưởng thức ngươi, có thể tiếp nhận ngươi.
Lý Viêm Phong hơi kích động nói:
- Đa tạ Lôi Tôn, đời này Viêm Phong sẽ dốc hết sức, ruột gan đổ đầy đất vì Lôi Tôn Phủ!
Lôi Tôn nói:
- Không cần bày lòng trung thành trong lời nói, con người của ta chỉ nhìn hành động thực tế. Nói thật thì thực lực của ngươi rất khá, có thể xếp hạng cao trong Lôi Tôn Phủ ta. Nếu ngươi xuất thân danh môn vọng tộc thì đã sớm có quyền thế cao gấp mười lần hiện giờ.
Lý Viêm Phong cúi đầu chờ Lôi Tôn sai bảo.
- Khi ngươi đột phá cảnh giới này rất có thể vào cường giả mười hàng đầu trong Lôi Tôn Phủ ta. Ta định trọng dụng ngươi, ban cho ngươi công pháp Thiên Ý của Lôi Tôn Phủ.
Nghe câu này, Lý Viêm Phong và Liễu Khanh đều lộ vẻ mặt mừng như điên.
Bọn họ cố gắng kiềm nén lòng hân hoan, hạnh phúc đến quá đột ngột, Lý Viêm Phong cũng bị bất ngờ.
Điều duy nhất Lý Viêm Phong có thể làm là hai đầu gối quỳ dưới đất, kích động đến khàn giọng:
- Đa tạ Lôi Tôn, Viêm Phong biết ơn. Lôi Tôn biết công pháp Thiên Ý quan trọng với Viêm Phong nhiều cỡ nào, Viêm Phong sẽ không dõng dạc nói mình về sau trung tâm đến mức nào, xin Lôi Tôn hãy nhìn biểu hiện sau này của Viêm Phong, nếu không vừa lòng xin Lôi Tôn tùy thời trách phạt Viêm Phong!
Lý Viêm Phong nói từng chữ tràn đầy chân thành.
Lôi Tôn nói chuyện cứng rắn chém đinh chặt sắt:
- Thế thì không cần, ngươi không phải thiếu niên bồng bột xốc nổi, ở tuổi của ngươi đã thấy rõ lợi và hại. Lôi Tôn Phủ ta có thể chống lưng cho ngươi, cũng có thể khiến ngươi vạn kiếp bất phục. Người thông minh biết làm chuyện thông minh, về năng lực thì ta tin tưởng ngươi trăm phần trăm.
Lời nói nhẹ nhàng mang đến uy áp khiến Liễu Khanh đổ mồ hôi lạnh.
Tóm lại Lý Viêm Phong không ngờ rằng mình chưa làm gì cho Lôi Tôn Phủ mà đã được thứ khát khao.
Lý Viêm Phong là loại người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không có bối cảnh gì, cả đời dốc sức làm việc, gã biết mình vất vả, chịu cực khổ bao nhiêu mới lăn lộn được như ngày nay.
Khó chịu nhất là gã có thiên phú, nhưng vì không có công pháp Thiên Ý, không thể bước vào hàng cường giả đỉnh cao nhất Chu Tước quốc.
Mãi đến hôm nay được Lôi Tôn Phủ cho cơ hội này.
Lý Thiên Mệnh cứ đinh ninh rằng phụ thân kết hợp với Liễu Khanh đơn giản vì Viêm Hoàng lệnh và Thần Nguyên, hắn đã suy nghĩ con người của Lý Viêm Phong quá đơn giản.
Lý Viêm Phong muốn có quyền thế và núi dựa, muốn có cơ hội trở thành cường giả đỉnh cao cả nước.
Liễu Khanh thì vì phụ thân qua đời, gia tộc có địa vị thấp trong Lôi Tôn Phủ, nàng cần một nam nhân chống lưng cho gia tộc của nàng.
Lôi Tôn nói:
- Ngươi mới đến Diễm Đô, chưa quen thuộc Lôi Tôn Phủ, ta cho ngươi một nhiệm vụ nhỏ vậy.
- Xin sai bảo!
Lôi Tôn nói:
- Tôn nữ Tiêu Tiêu của ta sắp tham gia cuộc chiến thứ hạng của Viêm Hoàng học cung. Hài tử này thích đơn độc, ta cần một người âm thầm bảo vệ nàng. Ngươi cũng biết cả đời ta đè ép nhiều người, không thiếu kẻ bỏ mạng.
- Lôi Tôn yên tâm, Viêm Phong tuyệt đối xem mạng sống của tiểu thư quan trọng hơn chính mình!
Đây là nhiệm vụ rất nhẹ nhàng.
- Nhớ kỹ, trừ phi gặp nguy hiểm sống chết, nếu không đừng xuất hiện trước mặt nàng, người trẻ tuổi cần tôi luyện. Hơn nữa ngươi lộ mặt, với tính tình của Tiêu Tiêu sẽ không cho ngươi cơ hội tiếp tục bảo vệ.
Lý Viêm Phong gật đầu nói:
- Hiểu rồi.
Lý Viêm Phong siết chặt bàn tay Liễu Khanh.
Dường như tương lai tràn ngập hy vọng và ngọt ngào.
.
.
.
Note: Về tựa đề, bạch liên hoa là tiếng lóng ám chỉ dạng phụ nữ vẻ ngoài yếu đuối, mảnh mai, tốt bụng không cần thiết, như bị tát má phải sẽ đưa luôn má trái cho người ta đánh. Từ này mang hai nghĩa tốt và xấu. Nghĩa tốt là phụ nữ thuần khiết thanh cao như đóa sen trắng. Nghĩa xấu là ra vẻ thanh thuần nhưng thật ra trong bụng một bồ dao găm.