Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 73 - Không Chờ Được Mười Năm

Mãi đến chạng vạng Lâm Tiêu Tiêu mới rời đi.

Tiễn Lâm Tiêu Tiêu đi, nữ nhân quay về phòng ngủ, sắc mặt lạnh lùng.

Không biết nữ nhân lấy đâu ra tờ giấy màu đen, trên giấy in một đóa hoa đỏ máu nở cực kỳ yêu diễm.

Nữ nhân cầm bút chấm ít mực trắng, viết lên tờ giấy đen:

[Treo giải thưởng Huyết Hoa Điện giết một người, đệ tử Viêm Hoàng học cung Lý Thiên Mệnh, Linh Nguyên cảnh nhất trọng.

Tiền thưởng: Một ngàn ngọc báu thiên văn màu vàng.

Cầm đầu của người này lĩnh thưởng.]

. . .

Viêm Hoàng học cung chiếm diện tích rộng lớn, Phượng Hoàng Điện gần như là điện đường to nhất.

Phượng Hoàng Điện xây quanh Phượng Hoàng Sơn, ngàn lâu vạn các kéo dài mười dặm.

Phượng Hoàng Điện có ba cấp lớp.

Lớp cao cấp nằm trên đỉnh Phượng Hoàng Sơn, lớp trung cấp nằm ở sườn núi, lớp sơ cấp mới chiêu vào có mười lớp thì đều ở chân núi.

Bàn về linh khí thiên địa thì lớp cao cấp tốt nhất.

Thật ra quá trình từ lớp sơ cấp lên lớp cao cấp sẽ không ngừng giảm bớt đệ tử. Một số người không theo kịp tiết tấu sẽ bị lưu ban, đuổi học, nên có thể thuận lợi tốt nghiệp đã là giỏi.

Lớp Mộ Uyển của Mộ Uyển thượng sư vẫn ở chỗ cũ, cạnh hồ nước tên Linh Hoạt Hồ.

Nơi này có hàng trăm lâu phòng, mỗi năm, năm mươi đệ tử lớp Mộ Uyển sẽ tu luyện trưởng thành ở chỗ này.

Lớp Mộ Uyển mùa trước đã thăng lên lớp trung cấp nên Linh Hoạt Hồ trống chỗ.

Lý Thiên Mệnh là đệ tử mới nhất vào lớp Mộ Uyển mùa này, nhưng sau khi qua ải hắn đã về chăm sóc mẫu thân.

Hôm nay Lý Thiên Mệnh đến, Linh Hoạt Hồ đã náo nhiệt, nhiều đệ tử trẻ mới đi vào đang hưng phấn thăm thú khắp nơi.

Lý Thiên Mệnh vừa đến Linh Hoạt Hồ đã nghe giọng của Mộ Uyển thượng sư:

- Lý Thiên Mệnh, ngươi đi vào.

Lý Thiên Mệnh nghi ngờ xung quanh chỗ này đều là mắt của nàng, chứ không thì tại sao hắn vừa đến gần đã bị nàng bắt được?

Lý Thiên Mệnh lại lần nữa bị một mình kêu đến Mộ Phong Đường của Mộ Uyển thượng sư.

Nơi này là chỗ thượng sư tu hành hàng ngày, cũng là nơi nàng răn dạy đệ tử.

Lý Thiên Mệnh gõ cửa đi vào, trong đình viện phía xa, Mộ Uyển thượng sư lười biếng nằm trên ghế dài.

Một tấm thảm da điêu khoác lên người nàng, cặp chân thon dài trắng muốt lộ ra ngoài.

Khi Lý Thiên Mệnh đi vào vừa lúc Mộ Uyển thượng sư xoay người vươn vai, đường cong cặp chân hoàn mỹ khiến người chảy máu mũi.

Lý Thiên Mệnh là chính nhân quân tử, cho nên nghiêm trang không nhìn chằm chằm.

Bởi vì hắn biết nhìn đăm đăm sẽ bị Mộ Uyển thượng sư kiếm cớ đánh u đầu.

Mộ Uyển thượng sư cười tủm tỉm nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Trở nên thông minh rồi, muốn tìm cớ đánh ngươi cũng không có cơ hội.

- Thượng sư hiền hòa dễ thân, dịu dàng động lòng người, ưu nhã ôn hòa, sao có thể đánh người được?

Mộ Uyển cười quyến rũ như đang ám chỉ cái gì:

- Câm mồm, qua đây bóp vai cho ta.

Nhưng nếu tin tưởng đây là ám chỉ rồi to gan sờ mó sẽ bị ăn đòn mềm xương.

Lý Thiên Mệnh cứ thấy có bẫy:

- Khụ khụ!

Mộ Uyển trợn trắng mắt:

- Đồ phụ lòng, có biết thượng sư chịu bao nhiêu áp lực khi thu nhận ngươi không? Mau đến cảm ơn!

Cái này đúng, chín thượng sư khác đều xem Lý Thiên Mệnh như người vô hình. Mộ Uyển thượng sư đứng ra giúp đỡ vào lúc này, đúng là nên cảm ơn.

Lý Thiên Mệnh bước lên, đứng phía sau bóp vai cho nàng.

Nói thật ra có thể bóp vai cho đại mỹ nhân như vậy, tiếp xúc da thịt thân thiết không xem như chịu khổ.

Lý Thiên Mệnh cảm giác như tay nắm vai thơm, ta có thiên hạ, hào khí ngút trời. Với kỹ xảo quen tay của hắn, Mộ Uyển thoải mái muốn rên rỉ.

Mộ Uyển lên tiếng:

- Lấy ra thú bản mệnh của ngươi cho ta chơi.

Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ không thể một mình bị nữ ma đầu chà đạp, ngoan ngoãn lấy ra Tiểu Hoàng Kê.

Vật nhỏ còn ngủ say như chết đã bị Mộ Uyển loay hoay trong tay.

Tiểu Hoàng Kê bị đánh thức rất là nóng máu, há mỏ chửi:

- Đứa nào . . .!

Gà con mở mắt ra, thấy trước mắt là mỹ nhân tỏa hương thơm, mỹ nhân còn ôm nó dán sát ngực.

Gà con không xù lông, nó mềm nhũn trong tay Mộ Uyển, hưởng thụ nàng vuốt ve.

Lý Thiên Mệnh trợn mắt há hốc mồm nhìn, không ngờ con gà nhỏ này vô sỉ đến thế.

Mộ Uyển thượng sư quay đầu nhìn hắn:

- Thật thú vị, gà con của ngươi vui thật.

Lý Thiên Mệnh thẹn thùng nói:

- Thượng sư dùng từ như thế sẽ làm ta hiểu lầm.

Mộ Uyển cười xấu xa nói:

- Giỏi đấy, Lý Thiên Mệnh dám đùa giỡn ta? Phạt ngươi liên tục bóp vai cho ta một tháng.

Lọt hố!

Lý Thiên Mệnh khóc không ra nước mắt. Nhưng có thể bóp vai cho người đẹp một tháng, hình như kiếm lời mới đúng?

Lý Thiên Mệnh thấy chết không sờn nói:

- Miễn thượng sư vui vẻ thì đệ tử xin đánh bạc mạng sống này bóp vai cho thượng sư!

Mộ Uyển thượng sư nghiêm túc nói:

- Dẹp đi, nói như thể ta chiếm lợi lớn. Hừ, hôm nay kêu ngươi đến là có việc quan trọng muốn nói.

Lý Thiên Mệnh ngừng bóp vai, chờ nghe nàng nói chuyện:

- Mời thượng sư nói.

Mắt Mộ Uyển sáng ngời nhìn thẳng mắt Lý Thiên Mệnh;

- Ba năm trước có một chuyện tình cờ khiến ta cảm thấy rất thú vị. Sau khi xảy ra sự kiện đó của ngươi, chưa đầy mười ngày đã có tin Lâm Tiêu Đình được đến chiến hồn Thánh Thú.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Thượng sư muốn nói cái gì?

Mộ Uyển nhìn thẳng Lý Thiên Mệnh, hỏi:

- Ta đang nghĩ chiến hồn Thánh Thú là của ngươi đúng chứ? Sau khi ngươi trở về từ chiến trường Trầm Uyên, ngày nọ ta thấy lông chim của Kim Vũ hơi lạ, dường như toát ra hơi thở thượng cổ, nhưng ta đã không nghĩ nhiều.

Ba năm qua, đây là người đầu tiên hỏi Lý Thiên Mệnh về điều này.

Nếu là người khác, dù Lý Thiên Mệnh nói sự thật cũng sẽ không ai tin.

Lý Thiên Mệnh vẫn chưa trả lời, Mộ Uyển lại nằm xuống:

- Bởi vậy tuy ta là người ngoài cuộc nhưng tự tưởng tượng ra một câu chuyện, ngươi muốn nghe không?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đương nhiên muốn nghe, ta thích nghe kể chuyện nhất.

- Câu chuyện đó là có một thiếu niên và một thiếu nữ, hai người yêu nhau một năm. Thiếu niên yêu thiếu nữ sâu sắc, nhưng hình như thiếu nữ có suy nghĩ khác. Ngày nọ, thiếu niên được bảo bối quý nhất đời, hắn chỉ nói cho mình thiếu nữ nghe. Thiếu niên không bao giờ ngờ thiếu nữ lấy tin tức này làm ván cầu leo lên công tử danh môn, liên hợp với công tử danh môn cướp đi bảo bối quý giá, bôi đen phế bỏ thiếu niên, khiến thiếu niên vạn kiếp bất phục.

Mộ Uyển thượng sư nói xong cười tủm tỉm nhìn Lý Thiên Mệnh, hỏi:

- Ngươi cảm thấy câu chuyện này thế nào? Chân thật không?

Lý Thiên Mệnh cười nói:

- Sức tưởng tượng của thượng sư rất tốt, nhưng ta cảm giác hơi khoa trương, gọi thiếu niên thiếu nữ hơi không thuận tai nhỉ?

Mộ Uyển nhìn chăm chú Lý Thiên Mệnh thật lâu, nàng không đùa, rất nghiêm túc nhìn hắn.

Mộ Uyển thượng sư lắc đầu cười nói:

- Con người của ta đôi khi hơi ích kỷ, thích trêu cợt người, nhưng trong lòng có chút xíu cảm giác chính nghĩa.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Như thế lại may mắn, vì không có nhiều người tốt.

Mộ Uyển nghiêm túc mà thẳng thắn nói:

- Nhưng ta phải nhắc nhở hắn rằng sau khi có cơ hội mới rồi cần chăm chỉ tu luyện, đừng bao giờ bị thù hận che mờ mắt, đừng phá hủy cơ hội sống lại của mình. Quân tử báo thù mười năm không muộn, mới chỉ qua ba năm.

Lý Thiên Mệnh hiểu ý của Mộ Uyển thượng sư, những lời này là nguyên nhân nàng gọi hắn đến.

Lý Thiên Mệnh vô cùng cảm kích, trong thế đạo hỗn loạn này được gặp gỡ thượng sư như vậy là vinh hạnh cho hắn.

Lý Thiên Mệnh hít sâu, nói:

- Thượng sư, có lẽ thiếu niên muốn nói với thượng sư rằng ba năm qua hắn nằm gai nếm mật vì muốn đưa kẻ thù xuống địa ngục. Hắn không phải quân tử, không chờ nổi mười năm.

- Nếu hắn suy nghĩ như vậy thì ta không ngăn cản được. Nhưng cần ghi nhớ, kẻ báo thù thật sự sẽ không làm chuyện ngu xuẩn lấy trứng chọi đá, kế hoạch báo thù mà thất bại thì kẻ thù càng tiêu dao trăm năm, đó mới là thật sự bi ai.

Bình Luận (0)
Comment