Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 81 - Luyện Ngục Chi Nguyên (Tt)

Điều duy nhất không thể xác định là một nguồn địa ngục có thể cho Huỳnh Hỏa tế luyện mấy thần thông?

Hoặc là Huỳnh Hỏa không cần cướp thần thông thức tỉnh của mãnh thú?

Khi cả hai tu luyện Linh Nguyên cảnh gần xong, Luyện Ngục Chi Nguyên như địa ngục rực lửa hoàn toàn thành hình thì Lý Thiên Mệnh đại khái có đáp án.

Hắn quan sát Luyện Ngục Chi Nguyên của mình, xem ra đây là luyện ngục thật sự.

Nó thành trung tâm của chính mình, chín Thú Mạch là con đường luyện ngục quán thông thân thể, cũng là đường kết nối Luyện Ngục Chi Nguyên của hắn và Huỳnh Hỏa.

Đừng nhìn Huỳnh Hỏa nhỏ bé nhưng Luyện Ngục Chi Nguyên của nó bằng với Lý Thiên Mệnh.

Gà con bỗng nhiên hưng phấn nói:

- Ta cảm nhận được rồi, thân thể của ta đang thức tỉnh!

Lý Thiên Mệnh xoe tròn mắt. Mặt trời còn chưa ló dạng, vạn vật thiên địa vẫn ẩn mình trong bóng tối, Thú Nguyên Luyện Ngục Vĩnh Hằng cuồng bạo đốt người cả hai.

Ngay lúc này, Tiểu Hoàng Kê như gà trống gáy, ngửa cổ thét dài.

- Phụt!

Lý Thiên Mệnh giật mình thấy bé gà phun ra đoàn lửa đỏ rực.

Lửa rực rỡ to hơn người của nó gấp mười lần, khi lửa bay ra tự nhiên hóa thành phượng hoàng lửa.

Phượng hoàng lửa bay lên cao, bay lượn trên trời, đốt cháy không trung. Phạm vi mười dặm bị phượng hoàng lửa chiếu sáng.

Phượng hoàng là Thánh Thú trong truyền thuyết, là đồ đằng và tín ngưỡng.

Phượng Hoàng Điện của Viêm Hoàng học cung lấy phượng hoàng làm tín ngưỡng, trong thần thoại có miêu tả hình dạng phượng hoàng nên Lý Thiên Mệnh mới kết luận đây là một con phượng hoàng lửa.

Huỳnh Hỏa nửa đầu thét dài phun ra con phượng hoàng lửa.

Phượng hoàng lửa cháy hừng hực, Huỳnh Hỏa há mồm hút nó vào bụng lại.

Tiểu Hoàng Kê thu lại phượng hoàng lửa, kiêu ngạo nói:

- Luyện Ngục Hỏa đốt cháy, vĩnh hằng bất diệt, trừ phi ta thu nó về.

- Chắc chắn khác với thần thông Linh Nguyên của thú bản mệnh, bản thân thú bản mệnh không có thần thông, toàn cướp lấy thú hồn mãnh thú tế luyện ra tích trữ trong Linh Nguyên. Thần thông của ngươi sinh ra trong huyết mạch, giống như thần thông thức tỉnh của mãnh thú.

Lý Thiên Mệnh đã biết uy lực của Luyện Ngục Hỏa, đây là ngọn lửa bất diệt, nếu kẻ địch bị dính vào thì không dập tắt được. Thực lực cụ thể thì còn cần trắc nghiệm trong thực chiến.

Nhưng thần thông thức tỉnh của Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ sẽ có uy lực bình thường sao?

Tiểu Hoàng Kê vênh váo nói:

- Còn về Luyện Ngục Chi Nguyên của ta có thể tế luyện thú hồn của mãnh thú hình thành thần thông Linh Nguyên được hay không thì thử sẽ biết. Ta cảm giác khó khăn không lớn, nhưng chưa chắc mạnh hơn Luyện Ngục Hỏa của ta.

Lý Thiên Mệnh đoán:

- Ta cảm giác ngươi có hai loại thuộc tính mãnh thú và thú bản mệnh. Mãnh thú có thần thông thức tỉnh, thú bản mệnh thì có thể tế luyện thú hồn sinh ra thần thông Linh Nguyên, ngươi nói xem có khi nào dùng được hai loại không?

Lý Thiên Mệnh cảm giác Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ trở thành thú bản mệnh không đánh mất thứ vốn có của nó, thậm chí biến càng mạnh, có nhiều khả năng hơn.

Linh Nguyên của thú bản mệnh khác chỉ chịu được một thần thông Linh Nguyên, nhưng Luyện Ngục Chi Nguyên bàng bạc của Tiểu Hoàng Kê vốn đã có huyết mạch thần thông thức tỉnh như Luyện Ngục Hỏa. Rất có thể sẽ tế luyện thú hồn lấy được thần thông mãnh thú.

Cả hai kết thúc tu luyện, hơi nóng cháy trong đình viện tán đi.

Lý Thiên Mệnh cảm nhận lực lượng bàng bạc trên người, hắn sâu sắc hiểu rằng lần này đột phá mạnh hơn ngày xưa rất nhiều.

- Rốt cuộc trở lại cảnh giới ba năm trước, nhưng khác biệt rất lớn với ngày xưa.

Lý Thiên Mệnh cảm nhận lực lượng của mình không giống Linh Nguyên cảnh ba năm trước, tuy lúc đó hắn có năm Linh Nguyên nhưng khác hẳn với Luyện Ngục Chi Nguyên trong đan điền.

Mắt Tiểu Hoàng Kê rực sáng, nghiến răng nói:

- Đã đến lúc mang nương nhà mình đi Viêm Hoàng học cung! Để ta biết đứa nào dám ám sát chúng ta, còn tổn thương nương nhà ta thì lão tử sẽ đốt tên đó thần hình đều diệt!

Lý Thiên Mệnh không sốt ruột, sớm muộn gì sẽ tra ra manh mối.

Hiện tại hắn chỉ muốn vào Thiên Phủ!

Trời sáng.

Với Vệ Tịnh thì đêm qua như rơi vào giấc mơ khó chịu, khi tỉnh lại thấy nhi tử ngồi bên giường.

Hắn mỉm cười nhìn mẫu thân, nói:

- Gần đây mẫu thân lười quá, dậy trễ như vậy. Sắp bắt đầu cuộc chiến thứ hạng rồi, mau dậy mau lên.

Vệ Tịnh vội bật dậy, chuyện hôm nay là quan trọng nhất với nàng:

- A, Lý thẩm, mau giúp một tay!

Lý thẩm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, Vệ Tịnh chỉ cần rửa mặt súc miệng là được.

Ngoài cửa đã đậu chiếc xe ngựa mới tinh.

Bán phiếu vào xem cuộc chiến thứ hạng chiến trường Viêm Hoàng rất đắt, nhưng Lý Thiên Mệnh chuẩn bị hết rồi. Hắn cũng mua một vé cho lý thẩm để bà tiện chăm sóc Vệ Tịnh.

Thần Thánh sắp xếp người chắc sẽ đi theo Vệ Tịnh, có cường giả bảo vệ mẫu thân thì Lý Thiên Mệnh mới lo tập trung vào tu luyện được.

Sáng sớm, Lý Thiên Mệnh điều khiển xe ngựa đến Viêm Hoàng học cung.

Bên ngoài học cung đã đông đúc biển người.

Làm đệ tử học cung, Lý Thiên Mệnh có đặc quyền nhỏ, hắn dẫn mẫu thân ngồi xuống ghế khán giả quanh chiến trường Viêm Hoàng, vị trí gần hàng đầu vừa mát mẻ thoải mái.

Đưa mắt nhìn, hàng vạn ghế khán giả đã ngồi đầy người.

Những phòng riêng giữ mức riêng tư chắc cũng được xếp hết rồi, cường giả có quyền có thế trong Chu Tước quốc đều có mặt, nhưng người bình thường không có tư cách trông thấy bọn họ.

Cuộc chiến thứ hạng Viêm Hoàng học cung đương nhiên lấy học cung làm chủ yếu, khách trong phòng riêng không thể can thiệp vào, coi như xem màn kịch hay.

Trừ khán giả ra, các thiếu niên thiếu nữ mấy ngày trước thành công qua ải, trở thành đệ tử mới của Viêm Hoàng học cung cũng đã có mặt ở chiến trường bên dưới.

Cuộc chiến thứ hạng liên quan tài nguyên và vinh diệu, thứ hạng hôm nay sẽ luôn theo họ trong tu hành tương lai, như ký hiệu.

Nên đừng hỏi tại sao đám người trẻ tuổi liều mạng đánh trận này.

Lý Thiên Mệnh dặn dò Vệ Tịnh xong định quay về hàng ngũ lớp Mộ Uyển, chợt một giọng nữ vang lên sau lưng hắn.

Lý Thiên Mệnh ngoái lại xem, Tuyết Lam phu nhân ung dung hoa quý được một đám quý phụ nhân vây quanh đi vào học cung.

Bọn họ đi hướng phòng riêng, ngang qua nơi này thấy Lý Thiên Mệnh và Vệ Tịnh.

Nhi tử Thần Diệu cũng theo sát bên Tuyết Lam phu nhân.

Hôm nay Thần Diệu mặc trường bào màu tím, anh vũ bất phàm.

Thiên tài thiếu niên như gã dù đi đến đâu đều hấp dẫn nhiều thiếu nữ hoài xuân chú ý.

Tuyết Lam sai khiến:

- Các ngươi đi trước, lát nữa ta đến sau.

Các quý phụ nhân đi trước, để lại Tuyết Lam và Thần Diệu đến gần Lý Thiên Mệnh.

Tuyết Lam mỉm cười đến trước mặt Vệ Tịnh:

- Tịnh Nhi.

Nàng không xa lạ chút nào, nhẹ nắm tay Vệ Tịnh, hỏi:

- Sao đêm đó Tịnh Nhi không đi Thần Diệu khách điếm? Ta xếp chỗ ở cho Tịnh Nhi rồi mà chờ mãi không thấy.

Sắc mặt Vệ Tịnh thản nhiên nhưng không hoàn toàn xa cách:

- Bận chút chuyện nên bỏ lỡ, sau này vừa lúc Thiên Mệnh lấy được ít tiền nên tự mua căn nhà, không cần làm phiền ngươi nữa.

Với người khiến Vệ Tịnh thất vọng thì nàng sẽ không cho tình cảm nữa.

Tuyết Lam buồn rầu lắc đầu nói:

- Tịnh Nhi xa lạ với ta thế.

Vệ Tịnh cười cười không trả lời, nàng lười làm bộ làm tịch. Với tình cảm đã biến chất, nàng không thích phụ họa đối phương.

Tuyết Lam bỗng nói, toát ra cảm giác ưu việt:

- Nhưng căn nhà các ngươi mua thật ra là tài sản của Tinh Thần thương hội chúng ta.

Ý là dù các ngươi không nhận ta ban ơn thì cuối cùng vẫn là ta bán nhà cho ngươi thôi.

Tinh Thần thương hội làm ăn lớn như vậy, ai có thể trốn thoát lòng bàn tay của nàng?

Lý Thiên Mệnh giật mình, híp mắt Tuyết Lam:

- Ngươi biết chúng ta ở đâu?

Bình Luận (0)
Comment