Chương 1004. Hổ Lực Đại Vương và Lộc Giác Đại Vương
"Bộp!"
Tại nội viện của Ma Đế Môn, truyền đến tiếng nổ vang.
Một tên hắc y nhân tông nát cửa phòng bay ra ngoài, sau đó rơi trên mặt đất, máu tươi phun trào.
Từ phía cửa phòng vỡ vụn, lập tức nhìn thấy Viên công tử hai mắt tràn ngập lửa giận, cả khuôn mặt đều bị bóp méo, gầm thét lên: "Phế vật! Phế vật! Phế vật!"
Để cho thủ hạ đi tập kích Bách Hợp Thánh Tông, kết quả lại khiến Diệu Hoa Cung bị ngộ thương!
Tức!
Quá tức!
Vô cùng tức!
Chuyện quan trọng nhất định phải nói ba lần!
"Người đâu!"
Viên công tử nói: "Đưa phế vật này ném vào Đoạn Hồn Nhai!"
Phó Đà chủ đang thổ huyết nằm bên ngoài nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên tuyệt vọng.
Đoạn Hồn Nhai là nơi mà Ma Đế Môn dùng để trừng trị môn nhân, bị ném đi vào đó không chỉ phải chết không nghi ngờ, mà còn bị hồn phi phách tán!
"Phó môn chủ… Xin… Xin cho thuộc hạ thêm một cơ hội…" Phó Đà chủ ngao ngán gào to.
"Bộp!"
Viên công tử dùng một chưởng vỗ vào cái bàn trước mặt, lửa giận ngút trời nói: "Ta cho ngươi cơ hội, Quân Thường Tiếu có cho ta cơ hội hay không!"
Ngộ thương ai không được, hết lần này tới lần khác lại đi ngộ thương Diệu Hoa Cung!
Người nào ở Tinh Vẫn Đại lục mà không biết, Tông chủ Vạn Cổ Tông cùng Cung chủ cái tông môn Tứ lưu này có liên hệ, nếu như Quân Thường Tiếu biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không có ý định bỏ qua!
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Hai tên hắc y nhân bay đến, xách Phó Đà chủ đang tuyệt vọng đi.
"Công tử."
Lão giả áo đen đang đứng trong phòng mở miệng nói: "Chúng ta cũng không đắc tội Vạn Cổ Tông, chỉ là ngộ thương đệ tử Diệu Hoa Cung, có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu?"
"Ta cũng hi vọng không có việc gì."
Viên công tử khổ sở nói: "Nhưng chỉ sợ sẽ khiến Quân Thường Tiếu nắm được đằng chuôi, coi đây là lý do để đến gây hấn kiếm chuyện!"
Lão giả áo đen phát ra lời thề son sắt: "Chúng ta đã đổi cứ điểm, Vạn Cổ Tông khẳng định sẽ tìm không thấy."
"Hơn nữa."
"Độ Linh cốc này chính là đệ nhất cấm địa của Tinh Vẫn Đại lục."
"Bên trong còn có mấy chục vạn con hung cầm mãnh thú, Quân Thường Tiếu coi như biết được nơi này, cũng chưa chắc dám dẫn người đánh tới."
Độ Linh cốc.
Đệ nhất cấm địa của Tinh Vẫn Đại lục.
Nơi này khiến thế nhân kiêng kị nhất ở chỗ, có hai tên Linh thú có thể so với võ giả cấp độ Võ Thánh tọa trấn, hơn nữa còn có hơn mấy chục vạn thủ hạ!
Ma Đế Môn có thể đi vào, cũng phải tốn không ít tài nguyên.
Đương nhiên, vẻn vẹn chỉ là khách ở tạm, có rất nhiều chỗ cũng không thể tiến vào, bởi vì chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ có thể cùng Thú tộc trở mặt, từ đó phát sinh giới đấu quy mô lớn.
Đừng nhìn vào việc thế lực Ma Đạo ở bên ngoài đang phất lên vô cùng, tại Độ Linh cốc cũng phải trở nên ngoan ngoãn.
Đều do Quân Thường Tiếu gây ra.
Nếu như không phải bị hắn đánh tới hang ổ, làm sao bây giờ lại phải đến nơi này nhìn sắc mặt Thú tộc mà sống.
"Không cần biết là tên kia có tìm được hay không, tại bất kỳ thời điểm nào cũng không thể đắc tội Vạn Cổ Tông, càng không thể đắc tội với minh hữu của bọn hắn."
"Truyền lệnh xuống dưới, để những môn nhân đang ở bên ngoài hành động, nhất định phải mở to mắt ra cho ta, tìm tình báo cho chính xác, nếu lại để xuất hiện loại chuyện như thế này, hết thảy ném vào Đoạn Hồn nhai!"
"Vâng."
Lão giả áo đen lặng yên không một tiếng động biến mất.
Viên công tử ngồi trên ghế, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: "Có cần phải đi trước một bước tới nhận lỗi không đây?"
Làm như vậy, giống như đang sợ hãi, đám lão già kia cũng sẽ mượn cơ hội để công kích gã.
"Công tử."
Một tên thủ hạ nói: "Hổ Lực Đại Vương cùng Lộc Giác Đại Vương tới."
Viên công tử từ bỏ suy nghĩ, nói: "Cho mời."
Phòng tiếp khách.
Một gã trung niên mặt để râu quai nón cùng một thư sinh yếu đuối có tướng mạo âm nhu kỳ quái đang ngồi trên ghế.
Hổ Lực Đại Vương, Lộc Giác Đại Vương.
Bản thể một tên là thông thiên hổ, một tên là hươu sừng tranh.
Hai tên thú tộc đã tu luyện ở Độ Linh cốc mấy ngàn năm, không chỉ có thực lực có thể so với cấp độ Võ Thánh, dưới trướng còn có hơn vài chục vạn thủ hạ, trong phạm vi Thú tộc cũng coi như rất có máu mặt.
Linh thú cường hãn ở Tinh Vẫn Đại lục cũng không ít, nhưng bởi vì thường xuyên chiếm cứ lâu dài tại một số khu vực nhất định, rất ít khi xuất hiện trong thế tục, cho nên cảm giác tồn tại rất thấp, ví dụ như Bách Khâu đại vương lúc trước bị Quân Thường Tiếu hàng phục.
"Hai vị đại vương."
Viên công tử đi tới, chắp tay cười nói: "Bái phỏng Viên mỗ có chuyện gì sao?"
Lộc Giác Đại Vương nói: "Sự tình lúc trước Viên công tử nói, chúng ta đã suy nghĩ kỹ càng, đồng ý cùng nhau liên thủ, ở Tinh Vẫn Đại lục làm một vố lớn!"
"Như vậy thì quá tốt rồi!" Viên công tử vui vẻ nói.
Sau khi gã tiến vào Độ Linh cốc, đã từng xui khiến hai đầu Linh thú gia nhập, thừa dịp các cường giả của Tinh Vẫn Đại lục tiến nhập Chiến trường Vị Diện, hướng tới các thế lực lớn khởi xướng tiến công, từ đó nhất thống toàn bộ đại lục.
"Thế nhưng..."
Lộc Giác Đại Vương nói: "Lợi ích sẽ chia như thế nào?"
Đi theo sau mông Ma Đế Môn, trở thành kẻ thù của Tinh Vẫn Đại lục, làm như vậy nếu không có lợi ích gì, khẳng định bọn họ sẽ không làm.
Viên công tử nói: "Hai vị đại vương khẳng định không mong muốn ẩn nấp mãi ở Độ Linh cốc đi, nếu như có thể phụ tá Viên mỗ tiến đánh các thế lực lớn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ hai tay dâng lên một lượng lớn phong thuỷ bảo địa, giúp Thú tộc nghỉ ngơi lấy lại sức!"
Con mắt của Hổ Lực Đại Vương cùng Lộc Giác Đại Vương bỗng chốc sáng lên.
Bọn chúng đối với vũ khí trang bị của nhân loại không có hứng thú gì, nếu như có được một lượng lớn tài nguyên để làm lớn mạnh tộc đàn, tất nhiên không còn gì tốt hơn.
"Viên công tử, vậy cứ quyết định như thế đi!"
"Đến! Uống chén rượu này, chúc mừng chúng ta kết minh!"
"Huynh đệ."
Sau khi từ chỗ Ma Đế Môn rời đi, Hổ Lực Đại Vương từ đầu đến cuối không lên tiếng bỗng mở miệng nói: "Nhân loại vô cùng giảo hoạt, chúng ta tới liên minh, có khi nào sẽ bị hố hay không?"
"Sẽ không."
Lộc Giác Đại Vương nói: "Ta đã phái thuộc hạ nghe ngóng, Ma Đế Môn này, gần đây vẫn luôn một mực cùng các thế lực lớn không ngừng giao chiến, đủ thấy được bọn hắn thật muốn tiến hành một đại nghiệp lẫy lừng."
Hổ Lực Đại Vương cảm thấy vô cùng khó hiểu nói: "Huynh đệ, năm đó cái tên tóc tím tự xưng Yêu Vương kia cũng tìm anh em chúng ta, ngươi thẳng thắn từ chối, vì sao bây giờ lại có quyết định như vậy?"
"Đại ca."
Lộc Giác Đại Vương nói: "Tên kia vừa nhìn là đã thấy không đáng tin cậy, cùng hắn hợp tác khẳng định sẽ xui xẻo."
"Lực lượng đỉnh tiêm của các đại tông môn tuy đã tiến nhập Chiến trường Vị Diện, nhưng số lượng của nhân loại dù sao cũng không ít, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút." Hổ Lực Đại Vương nói.
Lộc Giác Đại Vương lạnh lùng cười nói: "Đối phó với nhân loại, tự nhiên không thể quá trắng trợn, chúng ta có thể lén lút mà làm."
Hổ Lực Đại Vương nói: "Huynh đệ, người có phải đã có kế sách gì đó rồi hay không?"
Lộc Giác Đại Vương cân nhắc một chút, nói: "Thừa dịp Ma Đế Môn cùng các đại tông môn giao thủ, suất lĩnh quân tinh nhuệ tập kích bất ngờ một châu quận nào đó."
"Đương nhiên."
"Cũng không thể quá mạnh, trước tiên cứ tìm một cái yếu một chút để thử ra tay!"
"Nếu muốn yếu một chút, cũng chỉ có Tây Nam Dương châu."
"Không sai."
Lộc Giác Đại Vương cười nói: "Ta đã chọn xong rồi, đợi khi Ma Đế Môn tiến hành chiến đấu lần nữa, chúng ta lập tức đi tiến đánh quận Thanh Dương yếu nhất Tây Nam Dương châu."
"Huynh đệ, ta nghe nói quận Thanh Dương có cái Vạn Cổ Tông, Tông môn này có vẻ không dễ chọc."
"Một Tông môn Tam Tứ lưu mà thôi, không có gì đáng lo lắng."
"Có cần cùng Viên công tử thương lượng trước một chút không?"
"Đại ca, nếu như việc gì cũng đều cùng tên kia thương lượng, đây cũng không phải là liên minh, mà chính là trở thành trợ thủ cho gã!"
"Được, vậy thì đi tập kích quận Thanh Dương!"
"Chuyện này không cần nói cho Viên công tử, đợi đánh được Tây Nam Dương châu, gã lập tức sẽ rõ ràng, thực lực của Thú tộc chúng ta không thể khinh thường, có lợi cho việc về sau thu hoạch càng nhiều lợi ích hơn."
Trong đình viện.
Viên công tử thảnh thơi phẩm một hớp trà, cười nói: "Hai tên Linh thú này có thực lực rất mạnh, thủ hạ cũng rất nhiều, chỉ cần vận dụng thoả đáng, tuyệt đối là trợ thủ đắc lực giúp Ma Đế Môn chúng ta thống nhất đại lục."
"Công tử."
Lão giả áo đen nói: "Không phải tộc ta, trong lòng ắt có suy nghĩ khác."
"Không sao, không sao."
Viên công tử đặt chén trà xuống, cười nói: "Những thú loại không có trí thông như thế này, ở trong tay ta, đơn giản chỉ là một quân cờ mà thôi."