Chương 1012. Hoa cúc tàn, ngập tràn bi thương, nụ cười của ngươi đã thành đóa hoa héo tàn
Khi Quân Thường Tiếu triệu hồi Chỉ Điểm Giang Sơn ra, Môn chủ Ma Đế Môn không khỏi sửng sốt một chút.
Từ tổng thể hình thái mà xem xét, bọn hắn trong nháy mắt có thể suy đoán ra đây là một kiện binh khí, nhưng khi nhìn thấy ở đầu có hai ngón đang chỉ lên trời, khóe miệng lại cảm thấy có chút co giật.
Món vũ khí này, cũng quá kỳ quái rồi!
Đám Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ cũng không có ở đây, nếu không bọn họ mà nhìn thấy Tông chủ lấy ra món thần binh chuyên chúc này khẳng định sẽ nghe theo bản năng mà nhanh chóng bảo vệ cái mông của mình.
"Quân Tông chủ."
Hề Tịnh Tuyền thấp giọng hỏi: "Đây là đồ gãi ngứa sao?"
"..."
Quân Thường Tiếu cảm thấy vô cùng bi thương.
Nếu như không phải xem trọng kỹ năng công kích tất sát trên diện rộng của Chỉ Điểm Giang Sơn, hắn chắc chắn sẽ không lấy nó ra dùng, bởi vì thật sự quá mất mặt !
"Hề Cung chủ, đây không phải đồ gãi ngứa."
Quân Thường Tiếu cầm thần binh ở phía trước, ngạo nghễ nói: "Đây là một kiện vũ khí đặc thù có thể khiến mọi người cả đời khó quên."
"Cả đời khó quên?"
Đôi mắt Hề Tịnh Tuyền sáng lên vẻ mong đợi.
Tạo hình của Chỉ Điểm Giang Sơn mặc dù có chút dở dở ương ương, nhưng nếu Quân Thường Tiếu đã lấy nó ra, khẳng định là có chỗ đặc biệt!
"Hề Cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi lui lại một chút, những thứ rác rưởi này giao cho bổn tọa!"
" n."
Hề Tịnh Tuyền lùi lại mấy bước.
Nàng ta biết tu vi của bản thân cũng không cao, không cách nào cung cấp trợ giúp cho hắn, chỉ có thể đứng ở phía sau, ở trong lòng vì hắn hò hét trợ uy.
"Xoẹt!"
Quân Thường Tiếu giơ Chỉ Điểm Giang Sơn lên, chỉ về phía Môn chủ Ma Đế Môn nói: "Kêu người của ngươi, toàn bộ đều đến đây đi."
Hắn hận không thể kêu toàn bộ trên dưới của Ma Đế Môn đều xuất hiện trong tầm mắt, như vậy khi thi triển kỹ năng tất sát mới càng thêm sảng khoái!
"Quân Thường Tiếu."
Môn chủ Ma Đế Môn trầm giọng nói: "Rút lại những lời lúc trước đe doạ muốn Ma Đế Môn bồi thường tài nguyên lại, bổn tọa có thể cân nhắc thả ngươi rời đi."
Y cũng không muốn biến sự tình phát triển đến tình trạng không thể nào hòa hoãn, dù sao Vạn Cổ tông có thể âm thầm mà cấp tốc quật khởi, có lẽ phía sau còn có một loại năng lượng to lớn nào đó.
"Thật xin lỗi."
Quân Thường Tiếu nói: "Tiền đã vào trong túi của Quân mỗ, chính là tiền của Quân mỗ, làm sao có thể trả lại được."
"Nếu đã như vậy, thì cũng đừng hòng rời khỏi đây." Môn chủ Ma Đế Môn nâng tay lên.
"Vù vù!"
"Vù vù vù!"
Mấy Võ Thánh cùng hơn mười tên Bán Thánh ở phía sau nhao nhao bạo phát tu vi, ánh mắt nổi lên sát ý mãnh liệt.
Để bọn hắn đi đối mặt với Tử Lân Yêu Vương, khẳng định rất khó, nhưng bây giờ đã có Môn chủ chặn đường, những người khác cũng không có gì cần phải kiêng kị!
"Môn chủ!"
Sắc mặt Viên công tử vô cùng khó coi nói: "Thuộc hạ cho là, trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm, Ma Đế Môn chúng ta có thể cùng Vạn Cổ Tông bình tĩnh tiếp tục bàn bạc..."
"Viên Phong."
Môn chủ Ma Đế Môn ngắt lời mà Viên công tử đang tính nói: "Ngươi liên tục nhẫn nhịn Vạn Cổ Tông như vậy, thậm chí không tiếc thiệt thòi đưa toàn bộ lượng lớn tài nguyên cho chúng, thật sự khiến cho bổn tọa vô cùng thất vọng."
Lời này vừa nói ra, mấy tên Trưởng lão mừng thầm không thôi.
Bọn hắn vẫn luôn rất khó chịu với Viên công tử, bởi vì từ đầu đến cuối gã vẫn luôn cường điệu rằng không được đi trêu chọc Quân Thường Tiếu, bây giờ Môn chủ đối với gã cảm thấy thất vọng, có lẽ sẽ trực tiếp tước đoạt quyền lợi của gã.
"Môn chủ..."
"Đợi chuyện này kết thúc, ngươi đi quản lý Tàng Thư các."
Viên công tử sững sờ tại chỗ.
Mấy tên Trưởng lão lập tức nhướng mày vui mừng.
Môn chủ để tên này đi quản lý Tàng Thư các, rõ ràng chính là muốn vứt bỏ gã!
"Môn chủ!"
Lão giả áo đen nói: "Viên công tử vì đại nghiệp của Ma Đế Môn, chịu khó chịu khổ, mất ăn mất ngủ..."
"Ngươi, cũng đi theo gã đi." Môn chủ Ma Đế Môn nói.
"Phụt!"
Viên công tử phun một ngụm máu, toàn bộ thân thể lung lay như sắp đổ.
Từ khi được ủy thác làm Ma Đế Môn Phó môn chủ, gã luôn dốc hết toàn lực quản lý tông môn, không dám có chút lơi lỏng, dù là một sự sắp đặt nhỏ nhất cũng đều phải cân nhắc đến đêm khuya, có thể nói cúc cung tận tụy, đến chết thì mới thôi, kết quả... lại là bị đuổi đi quản lý Tàng Thư các!
"Viên công tử."
Quân Thường Tiếu nói: "Ngươi đây là đã bị khai trừ rồi đúng không?"
"Phụt!"
Viên công tử lại phun ra một ngụm máu.
Viên Phong ta rơi vào tình trạng như bây giờ, còn không phải hoàn toàn là vì ngươi sao!
"Cái loại địa phương giống như Tàng Thư các, dù là một con chó cũng có thể chăm lo được, bắt ngươi đi quản lý nơi đó chính là trần trụi nhục nhã ngươi còn gì." Quân Thường Tiếu nói: "Tới đây, gia nhập Vạn Cổ Tông của ta, bổn tọa cho ngươi một sân khấu để ngươi thể hiện tài hoa cùng khát vọng của mình!"
Khóe miệng Môn chủ Ma Đế Môn có chút run rẩy.
Tên này coi y là vật bài trí hay sao? Thế mà lại dám quang minh chính đại mà đào chân tường nhà y?
"Thật xin lỗi."
Viên công tử cố gắng giữ vững thân thể, ánh mắt kiên định nói: "Viên Phong ta là một thành viên của Ma Đế Môn, thề chết cũng vĩnh viễn đi theo Ma Đế đại nhân!"
Quân Thường Tiếu lắc đầu, chỉ về hướng Hổ Lực Đại Vương, Lộc Giác Đại Vương cùng Môn chủ Ma Đế Môn cũng như một đám Trưởng lão đang cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Đi cùng những đồng đội giống như heo thế này, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết ngươi."
"Thôi bỏ đi, bỏ đi."
"Mỗi người có chí hướng riêng, ngươi đã trung thành tới như vậy, bổn tọa đương nhiên sẽ không để ngươi gánh trên người cái danh phản đồ."
"Đều tránh ra đi!"
m thanh Quân Thường Tiếu bén nhọn nói lớn: "Bổn tọa muốn thể hiện rồi!"
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!"
Trong một khoảnh khắc, Đinh lão, Công Tôn Hạo Hải đang đứng ở phía sau nhanh chóng lùi lại, Hề Tịnh Tuyền tuy không hiểu rõ có chuyện gì lợi hại sắp xảy ra, nhưng thấy bọn họ đều đi nên cũng vội vàng lùi theo.
Thời gian trôi qua một lát.
Tại vị trí xung quanh Quân Thường Tiếu, trong vòng phạm vi mấy trăm trượng đều không có một ai, sân khấu để thể hiện có thể nói là vừa lớn vừa quang đãng.
"Xoẹt!"
Hắn giơ Chỉ Điểm Giang Sơn lên.
"Tông chủ Vạn Cổ Tông, Quân Thường Tiếu, xin được chỉ giáo!"
"…"
Khóe miệng của cả đám người xung quanh đều có chút co giật.
Môn chủ Ma Đế Môn tràn đầy hứng thú nói: "Quân Tông chủ để cho thủ hạ đều lui lại, đây là muốn dĩ quả địch chúng sao?"
"Không sai." Quân Thường Tiếu nói.
"Bộp bộp bộp!"
Môn chủ Ma Đế Môn vỗ tay tán thưởng: "Không hổ danh là Tông chủ Vạn Cổ Tông gần đây tiếng tăm lẫy lừng, thật quyết đoán!"
"Xoẹt!"
Y nâng tay lên.
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!"
Một đám cao thủ của Ma Đế Môn lập tức bay tới.
Những tên Võ Hoàng cùng Võ Vương khác cũng từ trong sơn môn tăng tốc chạy ra, tạo thành hình cánh quạt, nửa bao vây Quân Thường Tiếu lại.
Là một thế lực Ma môn ẩn tàng trong bóng tối, đương nhiên sẽ không để ý chuyện lấy nhiều đánh ít, huống chi, đây là do đối phương yêu cầu, bọn họ tự nhiên sẽ phối hợp vô điều kiện.
"Lên cho ta."
Môn chủ Ma Đế Môn thản nhiên nói.
"Xoẹt! Xoẹt!"
Chỉ trong khoảnh khắc, các cường giả của Ma Đế Môn cùng nhau bạo phát tu vi, các loại năng lượng từ ba phương tụ lại hung hăng ép tới.
Dưới loại trận thế như thế này, cho dù là Tử Lân Yêu Vương cũng có chút chịu không nổi, nhưng Quân Thường Tiếu, không chỉ trên mặt mang theo nét nhẹ nhàng thảnh thơi, mà còn nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, quan sát kỹ càng không sót một tên Ma tu nào.
"Mặc dù chỉ có hơn một ngàn tên, nhưng mà…" Ngón tay cái của hắn đặt ở lỗ khảm chỗ, ánh mắt sắc bén nói: "Cũng là đáng giá vận dụng kỹ năng tất sát rồi!"
"Pặc!"
Quân Thường Tiếu hơi dùng sức nhấn vào chỗ lỗ khảm.
"Đinh! Vân tay ghép đôi thành công, người sử dụng là Tông chủ Vạn Cổ Tông, phù hợp yêu cầu, đang tiến hành… kỹ năng tất sát… 1%... 10%... 100%... Kỹ năng tất sát – Nhất Nhãn Vọng Xuyên, khởi động!"
"Vù vù..."
Chỉ Điểm Giang Sơn lập tức bộc phát ra một vùng khí tràng màu xám, lan tràn ra khắp khoảng không, sau đó tụ thành hai đám mây, một cái hình vòng lốc xoáy, một cái lại hình ngón giữa dựng thẳng.
"Đây là cái gì vậy?"
Đệ tử Ma Đế Môn ngạc nhiên.
Trên mặt Môn chủ Ma Đế Môn cũng tràn đầy kinh ngạc.
Mà sau khi cảm nhận được khí tức bốc phát trong không gian, một cảm giác chẳng lành đột nhiên từ bàn chân dẫn thẳng lên đến mông.
Ống kính lại chuyển về hướng Quân Thường Tiếu, chỉ thấy cái tên này đang đặt Chỉ Điểm Giang Sơn dựng thẳng trước người, dùng ngón tay chống hai mắt đến to nhất, liên tục đảo qua từng võ giả Ma Đế Môn trong tầm mắt, tranh thủ không để lọt mất tên nào!
"Vù vù!"
Vòng xoáy dựng thẳng lên, ngón giữa đổ ngang ra, đột nhiên xuyên thẳng tới.
Cường giả Ma Đế Môn bên này vừa định chuẩn bị hành động, đột nhiên một cỗ lực lượng như từ dưới đáy địa ngục lại trực tiếp từ phía sau đâm tới.
Nhất Nhãn Vọng Xuyên thuộc về loại sát thương vô hình lẽ ra không nên gây ra bất kỳ động tĩnh nào mới phải, nhưng sau khi thi triển, có thể thầm nghe thấy có người đang hát: Hoa cúc tàn, ngập tràn bi thương, nụ cười của ngươi đã thành đóa hoa héo tàn.
"A!"
"A a a a!"
"A a a a a!"
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Trong khoảnh khắc, chỉ cần là những tên Võ giả Ma Đế Môn đã bị Quân Thường Tiếu ngắm trúng lúc trước, không cần biết tu vi như thế nào, tất cả đều đau khổ quỳ nửa người trên mặt đất, triệt để đánh mất sức chiến đấu.
Bi kịch nhất chính là mấy tên Võ Hoàng, Võ Vương, bởi vì lực công kích của lưỡi đao vô hình mà đa phần đều ở tại chỗ sùi bọt mép bất tỉnh.
"Rầm!"
Môn chủ Ma Đế Môn cũng từ giữa không trung rơi xuống, hai chân kẹp lại với nhau, biểu tình trên mặt lúc xanh lúc trắng.
Với thực lực đạt tới Võ Thánh đại viên mãn như y, tuy rằng có thể cường ngạng chống lại, nhưng loại phương thức công kích này quá vội vàng không kịp chuẩn bị, cảm giác đau rát nhức nhối từ mông truyền đến, giống bị liệt hỏa thiêu đốt vậy!
Hơn một ngàn người, đều chổng mông ngã xuống trên mặt đất, khung cảnh có thể nói là cực kỳ rung động!
Đinh lão cùng Công Tôn Hạo Hải đứng ở phía xa cũng trợn tròn mắt.
Tông chủ cũng không có làm cái gì, tất cả bọn hắn sao lại giống như bị ăn một kích chí mạng, đau khổ ngã trên mặt đất vậy?
Hề Tịnh Tuyền khó có thể tin nói: "Cái này... Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Viên công tử cũng hoàn toàn không thể lý giải được, bởi vì ngoại trừ Môn chủ Ma Đế Môn, chỉ có gã là còn giữ được tư thế đứng thẳng, cũng không có trúng công kích của Nhất Nhãn Vọng Xuyên!
"Viên công tử."
Trên mặt Quân Thường Tiếu hiện ra một cái nụ cười xảo trá, nói: "Hợp tác vui vẻ."