Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1047 - Chương 1047. Lão La Có Chuyện Xưa

Chương 1047. Lão La có chuyện xưa
Đông Nam Thủy Châu cùng Đông Hải Ngư Châu cách nhau hải vực, bị người đời coi là Đông hải, cũng được xưng là nhân gian luyện ngục.

Nguyên nhân không có gì khác, ở sâu trong Đông hải có các loại thiên tai tự nhiên, còn có động vật biển không đếm xuể.

Lão ngư phu mấy chục năm kinh nghiệm, chỉ dám ở hải vực cạnh đại lục hoạt động, trừ phi không muốn sống nữa mới sẽ lái thuyền tới chỗ sâu nhất tìm kích thích.

Đương nhiên.

Khu vực càng nguy hiểm cũng càng có các loại cơ duyên và bảo tàng, lại bởi quanh năm không ai giao thiệp, trước sau không bị phát hiện.

Võ giả đại lục cho dù biết, Đông hải là khối bảo tàng lớn chưa từng bị khai thác, lại cũng không dám tùy tiện đến tìm kiếm, dù sao làm động vật đất liền, một khi đi vào biển, cho dù thực lực cường đại cũng có chút hoảng hốt.

Vạn năm qua, nhân loại chết ở sâu trong Đông hải vô số kể, Võ Hoàng, Bán Thánh cường giả như vậy cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nghe nói, mấy ngàn năm trước có Võ Thánh cũng từng ngã xuống, cho nên phủ thêm một tầng áo khoác càng khủng bố hơn nữa!

“Vù!”

Trên bầu trời xanh lam, một chiếc thuyền buồm cổ xưa phát ra khí tức thái cổ tiến lên cực nhanh, cũng tràn ra hào quang nhàn nhạt.

Chủ yếu cho màn ảnh xa, nhìn qua không có chỗ nào đặc biệt, một khi cho màn ảnh gần, chiến thuyền trong chớp mắt tiến lên mấy chục dặm.

‘Vừa rồi bay qua là cái gì?”

Trong hải vực gần đại lục có rất nhiều thuyền đánh cá đang tác nghiệp vớt, cũng có không ít thương thuyền khách thuyền, chở khách thấy hào quang từ trên không chợt lóe qua, đều trợn tròn mắt.

Bọn họ chỉ nhìn thấy ánh sáng còn sót lại ở trong không khí, căn bản thấy không rõ rốt cuộc là vật gì.

“Quá nhanh rồi!”

Dạ Tinh Thần ngồi ở trước cột buồm hai tay đè tóc, trong lòng nổi lên sự chấn động mãnh liệt.

Ngay từ đầu hắn không mang Thông Cổ Chiến Thuyền để trong lòng, cho đến sau khi khởi động mới ý thức được, tốc độ này cho dù Võ Thánh tầng cao cũng chưa chắc đuổi kịp được!

Trong khoang điều khiển.

Lão giả què chân cũng vẻ mặt khó có thể tin, chờ dần dần bình tĩnh lại, cho phán đoán chuyên nghiệp: “Quân tông chủ, theo tốc độ bây giờ, nhanh nhất nửa tháng có thể tới Đông Hải Ngư Châu.”

“Nửa tháng?”

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Có chút quá chậm.”

“...”

Lão giả què chân thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Từ cổ đến nay, tới Đông Hải Ngư Châu đều hao phí một năm tới năm rưỡi, hơn mười ngày đạt tới, hắn thế mà chê quá chậm!

Huống chi, một năm tới năm rưỡi này còn phải là dưới tình huống trên đường không có bất cứ nguy hiểm nào, nếu không nhẹ thì bị lạc trong biển, nặng thì thuyền hủy nhân vong.

“Tiền bối họ gì?”

“Tui họ La.”

“La Kiệt?”

“La Chi Long.”

“Ồ.”

Quân tông chủ cười nói: “La tiền bối, lần này tới Đông Hải Ngư Châu phải dựa vào ngài chỉ huy rồi.”

“Quân tông chủ!”

La Chi Long vội vàng chắp tay nói: “Tiền bối hai chữ La mỗ tuyệt đối không đảm đương nổi.”

Có liên quan Quân Thường Tiếu và Vạn Cổ tông, ở Tinh Vẫn đại lục nghị luận nhiều nhất, tu vi lão tuy không ra làm sao, nhưng tự nhiên cũng từng nghe nói.

Nếu đánh giá, hoàn toàn có thể dùng ‘mãnh nhân’ ‘mãnh tông’ để hình dung!

Nói thật, chính là như thế, ở lúc Quân Thường Tiếu phô trương chiêu mộ nhân viên hàng hải, La Chi Long mới sẽ chủ động đi ra, bởi vì trực giác nói cho lão, người này có thể mang mình tới Đông Hải Ngư Châu!

“Vậy gọi lão La đi.”

“Được!”

“La tiền bối, chân phải ngươi làm sao vậy?”

Hệ thống: “...”

La Chi Long không rối rắm hắn lại gọi mình La tiền bối, mà là vẻ mặt cay đắng nói: “Mấy chục năm trước từ Đông Hải Ngư Châu trở về, vào lầm địa bàn của động vật biển, tuy may mắn sống sót nhưng cũng bị cắn mất một cái chân.”

Không có sai.

Chân phải là chân giả, cho nên đi đường khập khiễng.

Đám người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ ở sau khi La Chi Long xuất hiện, đã dùng linh niệm ngay lập tức nắm giữ được, chỉ là không hỏi trắng ra như tông chủ.

“Xem ra.”

Quân Thường Tiếu nói: “Trên tuyến đường tới Đông Hải Ngư Châu rất nguy hiểm?”

“Đâu chỉ nguy hiểm.”

La Chi Long nhớ lại tình huống mình đi tới đi lui, trên mặt hiện lên sự sợ hãi thật sâu, nói: “Quả thực chính là địa ngục!”

Quân Thường Tiếu như có hứng thú nói: “Đã là địa ngục, La tiền bối vì sao còn muốn đi tiếp vậy?”

“Bởi vì...”

La Chi Long hơi trầm mặc, siết chặt hai nắm tay, nói: “Tìm kiếm bạn thân!”

Có chuyện xưa.

Tuyệt đối có chuyện xưa.

Tới Đông Hải Ngư Châu cần thời gian, lại không có việc gì để làm, cho nên Quân Thường Tiếu ngồi xuống, nâng má nói: “La tiền bối, có thể nói ra chuyện xưa của ngươi không?”

Cảm xúc của La Chi Long rõ ràng có chút không chịu khống chế, sắc mặt cũng từ thống khổ chuyển thành dữ tợn, sau đó gian nan ngẩng đầu nói: “Quân tông chủ, nếu bằng hữu của ngươi gặp nguy hiểm sinh tử, ngươi sẽ lựa chọn chạy trốn không?”

“Sẽ không.”

Quân Thường Tiếu trả lời.

Lấy tính cách hắn, nếu bạn bè gặp nguy hiểm, khẳng định sẽ không chạy trốn, mà là trực tiếp mang tất cả cùng đối phương chơi đến tối tăm trời đất, cho dù chiến không lại cũng phải nghĩ cách giúp họ hóa giải nguy hiểm.

“Ta đã chạy.”

La Chi Long cúi đầu lần nữa.

Hai nắm tay cường độ nắm chặt quá lớn, móng tay cái cũng cắm vào trong da thịt.

Tới Đông Hải Ngư Châu, hãm thân địa bàn động vật biển, như ác mộng tra tấn lão. Năm đó vứt bỏ bạn thân đào tẩu, lại luôn quấy nhiễu chỗ sâu nhất trong lòng, khiến lão đau khổ không thôi, chịu giày vò.

“Đánh không lại?” Quân Thường Tiếu nói.

“Kẻ địch quá cường đại, nếu ta chạy chậm một bước, bây giờ đã sớm hóa thành xương trắng.” La Chi Long nói.

Quân Thường Tiếu nói: “Ở trong nghịch cảnh không thể xoay chuyển, xông lên hậu quả chính là song song chịu chết, thật đúng là không bằng chạy trốn, dù sao núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.”

“Ài.”

La Chi Long lắc đầu nói: “Ta lúc ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi trở về, mỗi khi nhớ tới bạn thân bởi vì mình mà hãm thân nguy nan, lương tâm sẽ đau, đau xé tim xé phổi!”

Quân Thường Tiếu nói: “Xem ra ngươi cùng bạn thân của ngươi, quan hệ đã đạt tới cấp bậc cơ hữu*.”

(*: từ lóng, ám chỉ đồng tính nam)

La Chi Long cũng không rõ ý tứ cơ hữu, vẻ mặt lão nghiêm nghị nói: “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, cùng nhau ra biển, cùng nhau bắt cá, so với anh em ruột còn thân hơn.”

“Ngươi lần này chủ động xin đi giết giặc, muốn đi báo thù rửa hận cho bạn thân?”

“Không sai!”

“Đánh lại?”

“Đánh không lại!”

“Đánh không lại còn muốn đi, không phải chịu chết sao?”

“Năm đó bỏ bạn thân rời khỏi, khiến ta ước chừng giày vò mấy chục năm, lần này đã có cơ hội đi Đông Hải Ngư Châu tiếp, cho dù chết cũng không sao cả!”

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Trong ánh mắt lão giả này đã toát ra ánh mắt chắc chắn phải chết.

“Nếu ta không đến Bác Hải thành, không chiêu mộ nhân viên hàng hải, ngươi sẽ đi Đông Hải Ngư Châu sao?”

“Sẽ không.”

“Vì sao?”

“Bởi vì lấy trạng thái cùng tu vi của ta bây giờ, còn chưa tới Đông Hải Ngư Châu sẽ táng thân ở trong biển lớn.”

“Ngươi vẫn sợ chết.”

“Không!”

La Chi Long cảm xúc kích động hẳn lên, thanh âm khàn khàn rít gào: “Ta chỉ là không muốn chết ở trong biển, phải chết cũng chết ở Đông Hải Ngư Châu cùng bạn thân ở chín suối gặp gỡ!”

Đại ca!

Cho dù thế giới này có công năng đầu thai, mấy chục năm qua cơ hữu của ngươi đã sớm chuyển thế luân hồi, cưới vợ sinh con rồi!

“Rõ rồi.”

Quân Thường Tiếu đứng dậy, nói: “Lão La, chỉ cần mang bổn tọa tới Đông Hải Ngư Châu, ta sẽ cho ngươi...” Dừng một chút, ánh mắt ngưng trọng nói: “Chết có ý nghĩa!”

“...”

Ngoài khoang điều khiển, khóe miệng Lý Thanh Dương hơi run rẩy.

Lão già này rõ ràng quá trọng cảm tình, đã có ý định chắc chắn phải chết, tông chủ sao còn lửa cháy đổ thêm dầu, mà không phải tích cực mở đường, khiến hắn kiên cường sống tiếp?

Hắn tuy dần dần trở thành cuồng ma xây dựng cơ sở, nhưng trái tim lương thiện kia trước sau vẫn kiên trì.

Trong thế giới lấy võ đứng đầu, có thiện ý là chuyện buồn cười cỡ nào, lại có bao nhiêu người sẽ nói hắn não tàn, nhưng đây là Lý Thanh Dương, tùy ý Quân Thường Tiếu dẫn dắt lệch lạc như thế nào, luôn tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm của mình, thủ vững tín niệm của mình!

Xin vỗ tay cho nhị đệ tử Vạn Cổ tông.

------------


Bình Luận (0)
Comment