Chương 1072. Bốc thuốc đúng bệnh
“Vù!”
“Vù!”
Trên diễn võ trường, Quân Thường Tiếu thi triển Cửu Thức Điệp Lãng Kiếm, mang theo tầng tầng bóng kiếm, có thể nói mây trôi nước chảy, sặc sỡ muôn vẻ!
“Thật đẹp trai!”
“Tông chủ tựa như đang nhảy múa!”
Các đệ tử đứng ở bên cạnh kinh ngạc than thở không thôi.
“Keng!”
Một lát sau, Quân Thường Tiếu dừng lại, tiêu sái thu kiếm vào vỏ, vẻ mặt vui mừng nói: “Từ khi Phạm đường chủ một lần nữa rót linh hồn vào Hàn Phong Kiếm, quả nhiên so với trước kia càng dễ dùng hơn!”
Ở trong vừa rồi thử kiếm, hắn có thể cảm giác kiếm và mình như tâm ý tương thông, hơn nữa thi triển kiếm chiêu cảm thấy thuận buồm xuôi gió gấp bội, hiệu quả các phương diện tăng lên phi thường rõ ràng!
Nếu đệ tử đều trang bị loại vũ khí rót vào linh hồn này, thực lực chỉnh thể khẳng định sẽ càng mạnh.
Chuyến đi Đông Hải Ngư Châu lần này, Quân Thường Tiếu cho rằng thu hoạch nhẫn không gian của Chấn Uy Đại Đế cùng các loại tài nguyên võ đạo trong quốc khố là thu hoạch lớn nhất.
Bây giờ xem ra.
Phạm đại sư mới là vật báu vô giá chân chính!
“Thanh Dương!”
Quân Thường Tiếu tùy tay vung lên, mang Hàn Phong Kiếm đúc lại ném qua, cất cao giọng nói: “Thử kiếm!”
“Vâng!”
Lý Thanh Dương từ xa xa bay vút đến, nắm ở trên chuôi kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống diễn võ trường, sau đó thi triển Cửu Thức Điệp Lãng Kiếm, cho đến hội tụ chiêu thứ chín, hình thành kiếm khí dải lụa vô song chém xuống!
“Ầm ———— “
Mặt đất rạn nứt, vết kiếm hiện ra!
“Tông chủ!”
Lý Thanh Dương cầm kiếm đứng, kinh hỉ nói: “Kiếm này hình như so với trước kia dùng càng tốt hơn rồi.”
Một giây sau, ý cười đọng lại, nhìn sàn bị mình phá hư, nhất thời ôm ngực bộ dạng thống khổ.
Có thể khiến nhị đệ tử kìm lòng không được phá hư diễn võ trường tự mình xây dựng, có thể thấy được Hàn Phong Kiếm rót vào linh hồn dùng tốt bao nhiêu!
...
Phạm Dã Tử không nghỉ ngơi, ở trên đúc lại vũ khí đã tiến vào trạng thái như si như say.
Nói chi tiết, kẻ này cùng Chấn Uy Đại Đế đều là đồ điên như nhau, nhưng điên là điên ở trên rèn đúc.
Ngắn ngủn vài ngày thời gian.
Mấy trăm thanh vũ khí hàn có thể đúc lại, có thể rót vào linh hồn tình yêu.
Các đệ tử cầm Hàn Phong Kiếm rót vào linh hồn, vô luận ngày thường luyện kiếm hay luận bàn, đều có thể cảm giác mình và vũ khí có liên hệ vi diệu nào đó.
Đương nhiên.
Hiệu quả rõ ràng nhất, không gì hơn Xuyên Vân Đao, Huyền Thiết Thuẫn các loại trang bị phòng ngự.
Quả thực như Quân Thường Tiếu nghĩ.
Phạm Dã Tử mới là vật báu vô giá thật sự!
Lão đến cùng tiến hành đúc lại đối với vũ khí trang bị, tăng sức chiến đấu của Vạn Cổ tông lên rất nhiều.
Nếu chỉ lấy cá nhân đến xem, có thể hiệu quả cũng không xuất chúng, nhưng bảy vạn đệ tử đều thay trang bị rót vào linh hồn, tổng hợp lại tăng lên phi thường rõ rệt!
Mà đây, còn chỉ là vũ khí trang bị sơ cấp, bộ đồ Chân Dương, cùng với vũ khí dòng Long Nha cao cấp hơn, đang chờ Phạm Dã Tử rót vào linh hồn, đến lúc đó tỉ lệ tăng lên chỉ sợ sẽ càng cao.
“Kiếm lãi rồi, kiếm lãi rồi!”
Quân Thường Tiếu vì mình có thể tới Đông Hải Ngư Châu, không tiếc hao phí lượng lớn chương và tiết cứu Phạm đại sư mà cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì người sau mang đến giúp đỡ cho tông môn là tính liên tục, tính vĩnh cửu!
Còn phải cảm tạ đám người Ngụy lão.
Nếu không phải đề nghị tông chủ đi cứu giúp, lấy tính cách Cẩu Thặng việc không liên quan mình treo lên cao cao, có thể lười ra biển.
Cho nên nói, một tông môn lớn đủ chuyên nghiệp, rất nhiều chuyện tông chủ chưa chắc có thể tự hỏi chu toàn, tác dụng cùng đề nghị của phương diện cao tầng cũng cực kỳ quan trọng!
Quân Thường Tiếu trừ đẹp trai đến tận chân trời, cũng không phải là người thập toàn thập mỹ.
Cao tầng đám người Ngụy lão, ở lúc cần thiết bù lại chỗ thiếu hụt ở một số phương diện nào đó của hắn, trên việc lớn lại không hàm hồ, như thế mới có thể cấu tạo ra một cái Vạn Cổ Tối Cường Tông trên ý nghĩa thật sự.
...
Chú Tạo Đường.
Quân Thường Tiếu lấy ra Chỉ Điểm Giang Sơn của mình, sau đó đặt ở trên bệ rèn đúc, nói: “Vật ấy có thể rót vào linh hồn hay không?”
Hệ thống: “...”
Thần binh riêng đã đủ đáng khinh, nếu lại rót vào linh hồn, chẳng phải là đáng khinh đến mức lên trời sóng vai với mặt trời!
Phạm Dã Tử đi lên phía trước, cầm Chỉ Điểm Giang Sơn tạo hình quỷ dị vào trong tay, mắt càng lúc mở càng lớn, cũng nổi lên sự chấn động mãnh liệt, nói: “Cái này... Cái này...”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu nói: “Trên tuyệt phẩm.”
“Huỵch!”
Phạm Dã Tử trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hai tay kịch liệt run lên nói: “Tông chủ thế mà có thể luyện chế vũ khí trên tuyệt phẩm!”
Tiêu chuẩn bây giờ của lão, chỉ có thể đúc cấp độ tuyệt phẩm, còn phải có khoáng thạch cường hãn mới được, về phần trên tuyệt phẩm, không phải chưa từng thí nghiệm, kết quả thất bại ở Đông Hải Ngư Châu.
Quân Thường Tiếu nói: “Đây là Can Tương, Mạc Tà hai vị tiền bối lúc còn sống đúc.”
“Không tệ.”
Hệ thống nói: “Còn để ý chút thể diện.”
“Thì ra là thế!”
Nội tâm dao động của Phạm Dã Tử nhất thời bình tĩnh hơn không ít.
Nếu thật là một người trẻ tuổi ngoài hai mươi đúc ra vũ khí trên thần phẩm, vậy quả thực quá mức nghe rợn cả người!
“Tông chủ.”
Phạm Dã Tử sau khi cẩn thận đánh giá, nói: “Vũ khí này ở trên chế tác vẫn không thể bắt bẻ, nhưng vẫn thiếu linh hồn, về phần có thể rót vào linh hồn hay không, cần thử mới biết được.”
“Vậy thử đi.”
“Có thể... Cần thời gian rất lâu.”
Đúc lại trang bị đẳng cấp cao, cần đầu tư tinh lực lớn hơn nữa, tuyệt đối không phải như Hàn Phong Kiếm có thể một ngày sản xuất lượng lớn mấy trăm thanh.
...
“Cái này... Cái này...”
Phạm Dã Tử lại ngây dại, lại chấn kinh.
Bởi vì lão đang đặt mình trong thời không bí cảnh, cũng từ trong miệng tông chủ được biết, nơi đây có thời gian tăng tốc, bên trong năm mươi ngày, bên ngoài chỉ trôi qua một ngày!
“Bốp!”
Tát một cái vào trên mặt, sau khi cảm nhận được đau đớn, nói: “Không phải mơ... Đây không phải mơ!”
Ài, đường đường đương đại chú tạo đại sư, ở sau khi tiến vào Vạn Cổ tông, trừ lúc đúc lại vũ khí còn có thể giữ bình thường, thời gian còn lại tất cả vượt qua trong chấn động, cũng thực sự làm khó lão rồi.
“Phạm đường chủ.”
Quân Thường Tiếu nói: “Binh khí này giao cho ngươi làm lại.”
“Vâng!”
Phạm đại sư vội vàng phóng thích chú tạo chi khí, sau đó hội tụ ra cả thảy năm cây chùy sắt, sau đó hết ngày này đến ngày khác bắt đầu bận rộn.
Rót vào linh hồn cho vũ khí trên tuyệt phẩm quả thực phi thường khó khăn, ước chừng hao phí một tháng mới thành công, hơn nữa hiệu quả không quá lý tưởng.
“Tông chủ.”
Phạm Dã Tử đưa qua Chỉ Điểm Giang Sơn, lắc đầu nói: “Ta năng lực có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng làm lại một chút, tăng lên có thể hiệu quả rất nhỏ.”
Quân Thường Tiếu thì cười nói: “Chủ yếu là Phạm đường chủ thiếu tài liệu luyện tập, không thể làm được quen tay hay việc, đến đến, bổn tọa nơi này còn có vài món cấp bậc tuyệt phẩm, ngươi có thể cầm luyện tập.”
Thiên Sát Lôi Văn, Vân Mộng Hiệp Ẩn, Địa Ngục Cuồng Nộ ba món trang bị lấy hết ra.
“...”
Phạm Dã Tử thiếu chút nữa hạnh phúc ngất đi, sau đó như Vương Đa Ngư* ngồi xổm trên đài đúc, điên cuồng vả mặt mình.
(*:Vương Đa Ngư, nam, nhân vật trong phim “Người giàu nhất thành phố Tây Hồng”, do nam diễn viên Trung Quốc Thẩm Đằng thủ vai. Khi cuộc sống của anh đang ở giai đoạn xuống dốc, Vương Đa Ngư biết rằng ông hai của anh đã trở thành một người giàu có ở Đài Loan khi anh bỏ nhà ra đi, và rằng ông hai đang có ý định để anh thừa kế khối tài sản hơn 30 tỷ đồng vì ông không có con cái, nhưng tiền đề là anh phải trong vòng một tháng, tiêu một tỷ đồng, đồng thời kèm theo hàng loạt hạn chế như không được mua xe, không được mua nhà, không được cho người khác, khiến lần đầu tiên anh cảm thấy “khó chịu khi tiêu tiền”, từ đó dẫn đến một loạt câu chuyện vui nhộn.)
Lão là đang hối hận, hối hận lúc trước liên tục từ chối Quân Thường Tiếu chân thành mời!
Nếu, đối phương không dùng thủ đoạn giam giữ mình, mà là để mình rời khỏi, chẳng phải hoàn mỹ bỏ qua nhiều vũ khí trang bị như vậy, càng đừng nói lấy để thực tiễn tu sửa!
Phạm Dã Tử, Phạm Dã Tử!
Ngươi đúng là đủ khốn kiếp mà, ngươi thiếu chút nữa phạm sai lầm lớn bằng trời!
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tiếng gõ cùng tiếng tát đan xen vang lên, phác họa ra âm luật phi thường tuyệt vời sống động.
...
Sau khi mang thần binh riêng của đám người Lý Thanh Dương giao cho Phạm Dã Tử, Quân Thường Tiếu bắt đầu cân nhắc thu phục Viên công tử như thế nào.
“Người này đi Đông Hải Ngư Châu, là vì đầu nhập vào Chấn Uy Đại Đế, thành lập một phen công lao sự nghiệp to lớn.”
“Có rồi.”
Mắt Quân Thường Tiếu sáng lên, sau đó đi vào nhà tù, không hỏi nguyên do kéo Viên công tử ra.
“Quân Thường Tiếu! Ngươi nếu muốn giết ta, có thể cho kiểu chết có thể diện một chút hay không! Mà không phải giống như lôi chó chết!” Viên công tử giận dữ hét.
“Bổn tọa mang ngươi đi nơi thú vị.” Quân Thường Tiếu cười nói.
“Nơi thú vị?”
Viên công tử vẻ mặt mờ mịt, sau đó liền thấy phía trước xuất hiện một vòng xoáy ánh sáng tương tự trận pháp, phát ra từng đợt khí tức âm trầm.
Đây là địa ngục?
“Vù!”
Lúc tự hỏi, Quân Thường Tiếu kéo hắn bước vào địa ngục... Ồ, không, là vị diện chiến trường!
Phạm Dã Tử, bốc thuốc đúng bệnh.
Viên công tử, cũng phải bốc thuốc đúng bệnh!
------------