Chương 1092. Hồn tộc tái hiện!
Liễu Uyển Thi thật lo lắng Dạ Tinh Thần lại chạy đến chuồng, không chỉ có sớm khóa lại, còn có dự kiến trước mời Chân lão bố trí các loại trận pháp.
Lần này hẳn không có vấn đề nhỉ?
Tiểu nha đầu đã xem nhẹ Bùi A Ngưu quyết tâm uống say chia tay với giường!
Sau khi tiệc rượu kết thúc, lảo đảo đi tới, phát hiện không vào được, trực tiếp động thủ mang trận pháp phá đi.
Chờ Lý Thanh Dương nghe tin tìm đến, phát hiện Dạ sư đệ bị nổ mặt xám mày tro, lại vẻ mặt thoải mái nằm ở bên trong ngủ, các loại súc vật run rẩy co rúm ở trong góc.
Mụ mụ!
Nhân loại này sao lại tới nữa!
“Ài.”
Lý Thanh Dương mang Dạ Tinh Thần say không còn biết gì khiêng lên, lắc đầu nói: “Không thể uống ít đi một chút sao?”
Quân Thường Tiếu biết được việc này rất buồn bực.
Tiểu tử này mỗi lần uống say, vì sao thích vào chuồng gia súc?
Cho đến hỏi Tuệ Nhi mới rõ, Bùi A Ngưu từ nhỏ xuất thân bần cùng, hàng năm lại lấy thả bò chăn dê mà sống, cho nên đối với súc vật cùng chuồng có cảm tình đặc thù.
Ngày hôm sau.
Dạ Tinh Thần mặt không biểu cảm ngồi ở trong đình viện.
Giờ phút này hắn tuy bởi ngày hôm qua uống rượu mà đau đầu muốn nứt, lại so ra kém thống khổ trong lòng mang đến, hận không thể ngửa đầu rống to, cái này rốt cuộc là vì sao!
...
“Tông chủ.”
Trong đại điện, Viên công tử thuần thục gảy bàn tính, nói: “Ngày hôm qua tiền biếu đổi sang linh thạch nhân tạo để tính, tổng cộng năm trăm sáu mươi vạn viên.”
“Không tệ không tệ.”
Quân Thường Tiếu cười lên.
Khoáng thạch cho Thái Huyền Thánh Tông giá trị ngàn vạn lượng, tiền phong bì thu nhiều linh thạch như vậy, cũng vẫn có thể xem là phương pháp kiếm tiền.
Đệ tử bảy vạn tám, ta sắp phát phát phát!
Viên công tử lại bổ sung nói: “Chuẩn bị lễ đính hôn cùng với tiệc rượu, tiêu phí năm trăm vạn lượng.”
“Không sao cả.”
So với hơn năm trăm vạn linh thạch, năm trăm vạn lượng bạc quả thực không đáng giá nhắc tới.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Hạ Thủy Vân theo cha mẹ quay về Thái Huyền Thánh Tông, đồng thời cũng thêm một thân phận, vị hôn thê của tam đệ tử Vạn Cổ tông.
Với uy vọng Vạn Cổ tông trước mắt ở trên giang hồ, cùng với tính cách Quân Thường Tiếu cực kỳ bao che khuyết điểm, một khi mang thân phận này đưa ra, khẳng định so với nội môn đệ tử của Thái Huyền Thánh Tông càng trâu bò hơn.
“Thủy Vân!”
Trước khi rời khỏi, Tô Tiểu Mạt tiễn đến chân núi, lưu luyến không rời nắm bàn tay nhỏ của nàng, nói: “Tông chủ đồng ý muội lưu lại, vì sao phải từ chối?”
“Ta vẫn là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, sao có thể ở lại Vạn Cổ tông.”
Cha mẹ đều có mặt, bị tên này cầm tay, khiến mặt Hạ Thủy Vân đỏ bừng lên.
Tô Tiểu Mạt tuyệt không e lệ, nói: “Muội là nữ nhân của ta, sớm hay muộn sẽ gả tới, sao không sớm gia nhập Vạn Cổ tông.”
“Hơn nữa.”
Hắn nghiêm túc nói: “Ở nơi này có thể khiến muội tăng lên cảnh giới võ đạo nhanh hơn.”
“Ta có thể chất hệ Băng, ở Thái Huyền Thánh Tông tu luyện thích hợp nhất, chờ... sau khi gả cho huynh rồi nói sau.” Hạ Thủy Vân mặt đỏ tai hồng xoay người rời đi.
Vạn Cổ tông tất nhiên có các loại tài nguyên võ đạo, nhưng ở trên tu luyện thuộc tính hệ Băng, hoàn toàn kém Thái Huyền Thánh Tông, dù sao người ta từ khi lập tông đến nay luôn coi đây là chủ.
Lục Thiên Thiên năm đó cũng không phải vì tăng lên thực lực tốt hơn, mới quyết định tạm thời rời khỏi tông môn, tới Đông Bắc Lô Châu trời giá rét đất đông lạnh rèn luyện sao.
“Được rồi.”
Tô Tiểu Mạt phất tay tiễn, nói: “Thủy Vân, ta sẽ cách vài bữa lại đi Thái Huyền Thánh Tông thăm muội!”
Lời này nói tuy đẹp, nhưng sau khi tiễn Hạ Thủy Vân, lập tức tiến vào lịch luyện tháp, thời không bí cảnh, sinh tử bí cảnh triển khai tuần hoàn tu luyện.
Từ cảnh giới mà nói, hắn tụt lại so với đám người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ quá nhiều, nhưng ở trên các loại rèn luyện rõ ràng có chênh lệch, cho nên sự tình nhi nữ tình trường gác lại trước, phải mau chóng bù lại mới được.
...
Ân oán của Vạn Cổ tông và Thái Huyền Thánh Tông, ở sau khi Tô Tiểu Mạt cùng Hạ Thủy Vân đính hôn cơ bản có một cái kết, chưa phát triển đến đánh nhau to, không chết không thôi cũng coi như hoàn mỹ.
“Lê đường chủ.”
Quân Thường Tiếu tới Tế Vũ đường, nói: “Lấy thời gian nhanh nhất xác định Phương Linh Ngọc đã đi đâu cho bổn tọa.”
Lục Thiên Thiên chưa giết nữ nhân này, chỉ phế đi hai tay cùng tu vi, nhưng hắn phải nhổ cỏ tận gốc, ngăn chặn nhân vật phản diện lần thứ hai quật khởi, mang đến nguy cơ tiềm tàng cho mình cùng tông môn.
“Rõ.”
Lê Lạc Thu dặn dò mạng lưới tình báo bên ngoài, bắt đầu rợp trời rợp đất tìm kiếm.
Vũ Văn Lâm tiếp nhận quản lý tông môn, Phương Linh Ngọc và Khúc trưởng lão liền lặng lẽ rời khỏi, sau đó không có tin tức nữa.
“Tông chủ.”
Vài ngày sau, Lê Lạc Thu báo lại: “Phương Linh Ngọc như bỗng dưng bốc hơi, ta tìm hết chín châu lớn cũng không tìm được.”
“Vậy thì có chút khốn kiếp rồi.”
Quân Thường Tiếu nhíu mày, sau đó dò hỏi: “Điều tra phương diện Hồn tộc có tin tức hay không?”
“Không có.” Lê Lạc Thu nói.
Quân Thường Tiếu nói: “Tộc loại này giỏi về ẩn nấp, khi điều tra nhất định phải tỉ mỉ, có chỗ nào nghi ngờ phải cẩn thận nghiêm tra.”
“Vâng.”
“Bảo Giang trưởng lão đi tìm Phương Linh Ngọc.”
“Giang trưởng lão ở sau khi lễ đính hôn kết thúc đã rời khỏi.”
“Lại đi tìm tỷ tỷ?”
“Không sai.”
Theo lĩnh ngộ đối với nguyên thần chi thể càng sâu, linh niệm của Giang Tà phạm vi tràn ngập càng rộng, cho nên thường xuyên sẽ thừa dịp công việc tông môn không bận ra ngoài tìm kiếm kết giới, tuy nhiều lần không có bất cứ thu hoạch gì.
“Cửu châu tuy lớn, nhưng mạng lưới tình báo của tông môn đã bố trí hoàn thiện.”
Quân Thường Tiếu chống cằm nói: “Nếu người còn tại thế lại tìm không thấy, có lẽ đi ba châu hải ngoại cũng nói không chừng.”
Lê Lạc Thu đồng ý nói: “Ta cũng cho rằng như vậy.”
Quân Thường Tiếu nói: “Chờ Giang trưởng lão trở về, ta dẫn hắn đi Đông Hải Ngư Châu một chuyến thử thời vận.”
“Có thể suy nghĩ như thế vì đệ tử trưởng lão, trên đời này chỉ sợ chỉ có tông chủ.” Lê Lạc Thu cười nói.
Quân Thường Tiếu nói: “Đều là thịt trong lòng bổn tọa, đều phải yêu thương.”
...
Trong hang núi ẩm ướt âm u.
Khúc trưởng lão sắc mặt tái nhợt ngồi xếp bằng, vô luận vận chuyển tâm pháp như thế nào, cũng khó lấy được câu thông với đan điền linh.
Nữ nhân này tu vi cấp bậc Võ Thánh vẫn còn, nhưng bị Quân Thường Tiếu một cước đạp cho kinh mạch đứt từng khúc, hôm nay đã như phế vật.
Đương nhiên.
Nếu có một số thiên tài địa bảo cường hãn, cũng là có khả năng khôi phục kinh mạch.
Trái lại Phương Linh Ngọc bên cạnh, không chỉ có bị đánh đứt gân tay, linh hạch trong đan điền cũng đã nổ tung, hoàn toàn triệt để mất đi khả năng tu luyện võ đạo.
“Đáng giận!”
Khúc trưởng lão không cam lòng cả giận nói: “Sớm biết Lục Thiên Thiên sẽ gia nhập Vạn Cổ tông, năm đó nên ở sau khi đuổi đi mang cô ta giết đi!”
“Sư tôn.”
Phương Linh Ngọc mở mắt, suy yếu nói: “Bây giờ nói cái gì cũng đã chậm.”
Nỗi hận của ả không yếu hơn Khúc trưởng lão, dù sao năm đó bởi vì ghen tị thể chất cùng tu vi của Lục Thiên Thiên mới âm thầm ngáng chân, nhưng kết quả là vẫn bị nàng gắt gao áp chế!
“Ài.”
Khúc trưởng lão lắc đầu nói: “Đồ nhi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Sư tôn.” Phương Linh Ngọc đi tới đỡ, nói: “Mang tu vi của người cho đồ nhi, đồ nhi giúp người báo thù rửa hận.”
“Tu vi cho ngươi?”
Ánh mắt Khúc trưởng lão nổi lên sự ngạc nhiên.
“Bốp!”
Ngay lúc này, tay phải còn có vết thương đó của Phương Linh Ngọc đặt lên đầu mụ, ánh mắt suy yếu hiện lên một tia hào quang màu xanh lục, như ma quỷ từ trong địa ngục thức tỉnh!
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì!”
“A a a ————————— “
Tiếng kêu thảm thiết ở hang núi truyền ra, thuộc tính mênh mông lại quỷ dị gào thét lao ra!
Sau khi tất cả đều tiêu tán, Phương Linh Ngọc đứng ở tại chỗ, khẽ nâng tay, cảm thụ được kinh mạch cùng linh hạch khôi phục dần dần, mừng rỡ như điên nói: “Thật sự có thể! Thật sự có thể!”
“Cô bé.”
Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm âm trầm: “Bây giờ tin chưa?”
Phương Linh Ngọc bình tĩnh lại, nói: “Ta bây giờ có thể cắn nuốt tất cả, để nâng cao tu vi?”
“Không sai.”
Thanh âm âm trầm nói: “Nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi phải tới Bắc Mạc Châu, nơi đó có phương pháp có thể khiến ngươi trở nên càng mạnh hơn!”
“Bắc Mạc Châu?”
Phương Linh Ngọc hơi cân nhắc, vội vàng xuất phát.
Về phần Khúc trưởng lão, đã hóa thành thây khô nằm ở trong hang núi, nhìn từ vẻ mặt mơ hồ dữ tợn, trước khi chết nhất định rất thống khổ.
Phế bỏ tu vi Lục Thiên Thiên, bà già này có thể được sống sót, không thể không nói rất may mắn, kết quả lại chết ở trong tay đồ đệ tự tay bồi dưỡng, còn cống hiến cảnh giới cùng tu vi cả đời cô đọng, thật sự có chút bi kịch.
...
“Xoát!”
“Xoát!”
Phương Linh Ngọc rời khỏi không bao lâu, vài thành viên Tế Vũ đường dừng ở trước hang núi, sau khi tiến vào phát hiện thi thể kia.
Bên trên có mệnh lệnh, bất cứ chỗ nào đáng ngờ cũng phải nghiêm tra, cho nên bọn họ không dám sơ ý, mang tin tức truyền qua đồng thời còn đưa thi thể về Vạn Cổ tông.
Quân Thường Tiếu trải qua kiểm tra, ánh mắt lạnh lùng nói: “Lại là Hồn tộc!”
------------