Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 116 - Chương 116: Đến Mà Không Trả Lễ Thì Không Hay!

Chương 116: Đến mà không trả lễ thì không hay! Chương 116: Đến mà không trả lễ thì không hay!



Trong lúc Quân chưởng môn đang xoắn xuýt không biết thế nào mới phải, có nên vận dụng Nan Thu Đao chiến một trận với tam trưởng lão Thánh Tuyền Tông hay không, thì Mã trưởng lão dẫn theo đệ tử bất ngờ xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt.

"Hà!"

Hắn thầm thả lỏng người, thở ra một hơi, nói:

"Giải ấn phù xem như bảo toàn."

Mã Vân Đằng - Mã trưởng lão đi tới, đứng sóng vai với Quân Thường Tiếu, cười nói:

"Quân tiểu hữu, từ lúc chúng ta từ biệt ở thành Thanh Dương, không ngờ lại sớm hội ngộ như thế."

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

"Quận Thanh Dương quá nhỏ, nhân sinh hà xứ bất tương phùng."

(P/s: Gặp nhau là duyên, quan hệ cần giữ tốt đẹp.)

"Ha ha ha."

Mã Vân Đằng cười lớn một tiếng nói:

"Hay cho câu nhân sinh hà xứ bất tương phùng!"

Sắc mặt Tần Hạo Nhiên và chưởng môn các phái biến đổi liên tục.

Mã trưởng lão xưng tên kia là Quân tiểu hữu, lại còn vừa nói cười, khẳng định quan hệ giữa hai người không cạn đâu!

Đáng chết!

Từ khi nào một cái nho nhỏ Thiết Cốt Phái lại ôm bắp bùi của Thương Sơn Phái vậy?

Quân Thường Tiếu thật chất không có ôm bắp đùi, hắn chỉ từng chỉ điểm cho Mã Vân Đằng, để người sau vô cùng cảm kích, cho nên khi vị trưởng lão này nghe tin Thánh Tuyền Tông ước chiến, lập tức dẫn người chạy đến.

Cái gì cũng khoan nói, thời điểm xuất hiện vô cùng chính xác.

Nếu không phải vậy, Quân đại chưởng môn chúng ta đã rút ra thanh đao dài bốn mươi mét, một khi xuất đao bù không được mất.

Ba tên trưởng lão Thánh Tuyền Tông biểu hiện sắc mặt hơi có vẻ khó coi.

Thương Sơn Phái vì cái gì chạy tới, chẳng lẽ muốn che chở cho Thiết Cốt Phái?

"Ti trưởng lão."

Mã Vân Đằng thản nhiên nói:

"Mặc dù ngươi lấy thân phận trưởng lão đi khiêu chiến với chưởng môn, thế nhưng một tên Võ Tông khiêu chiến một tên Võ Đồ, không biết chữ ‘nhục’ viết thế nào sao?"

"Hừ."

Ti trưởng lão dùng âm thanh lạnh lùng nói:

"Ti mỗ vữa nãy chỉ là nói đùa mà thôi, Mã trưởng lão chớ có xem là thật."

Phi phi phi.

Thương Sơn Phái tới thì chỉ là một câu nói đùa, nếu người không tới khẳng định lời này sẽ thành thật.

"Hóa ra là thế."

Mã Vân Đằng giả bộ tỉnh ngộ nói:

"Ta đã nói mà, một tên Võ Tông làm sao não tàn tới mức đi khiêu chiến một Võ Đồ cơ chứ."

Tần minh chủ và chưởng môn các phái lập tức hiểu được một chuyện, Thương Sơn Phái đang che chở cho Thiết Cốt Phái, đúng là có một cái bắp đùi thật là tốt, thật khiến người ta thổn thức không thôi.

Ánh mắt Ti trưởng lão vồ cùng nghiêm trọng.

Hai bên đều là ngữ lưu tông môn, thực lực cũng không phân cao thấp, nếu đối phương thật sự muốn bảo vệ Thiết Cốt Phái, chỉ sợ chuyến đi lần này không công mà lui rồi.

"Ti trưởng lão."

Mã Vân Đằng nói:

"Sự việc liên quan tới Linh Tuyền Tông, Mã mỗ cũng có nghe qua, Thánh Tuyền Tông các ngươi đây là muốn ‘hưng sư vấn tội’ sao?" (Sư môn đòi công đạo cho đệ tử)

Ti trưởng lão thản nhiên nói:

"Mã trưởng lão đừng hiểu lầm, huynh đệ họ Vi đã sớm bị đuổi khỏi tông môn, đã không còn liên quan đến Thánh Tuyên Tông, chuyến đi lần này chúng ta chỉ là muốn luận bàn với Thiết Cốt Phái, không phải cái gì thay mặt hỏi tội cả."

Hai người lời qua tiếng lại với nhau, rất có cảm giác cây kim so với cọng râu.

Không hổ là ngũ lưu tông môn, công phu nước bọt, chẳng khác gì hai tên cường giả giao thủ!

Mã Vân Đằng nhìn thân thể Mạc Thượng Phi đang nằm hôn mê bất tỉnh ngoài sân luyện võ, nói:

"Nếu như ta đoán không sai thì đệ tử của quý tông đã thua trận, luận bàn cũng nên kết thúc mới phải?"

Bỗng nhiên đề cập đến chuyện này, ba tên trưởng lão Thánh Tuyền Tông biểu hiện sắc mặt ngày càng khó coi.

Quân Thường Tiếu thừa có hội nói:

"Ti trưởng lão, nếu như ngươi cảm thấy đánh chưa đã ghiền, hai chúng ta có thể lại phái vài tên đệ tử ra luận bàn nha."

"Không cần."

Ti trưởng lão xụ mặt nói:

"Ngày sau nếu có duyên, chúng ta lại luận bàn là được."

Mạc Thượng Phi là tên nội môn đệ tử xuất sắc nhất trong số đệ tử đến lần này, người cũng đã bị đánh cho ngất đi, nếu lại để đệ tử khác luận bàn, khẳng định không phải kết quả tốt đẹp.

Ti trưởng lão dùng mắt ra hiệu với hai tên trưởng lão còn lại, chắp tay nói:

"Mã trưởng lão, tông môn sự vụ bận rộn, chúng ta cáo từ trước."

Nói xong, hắn cất bước đi ra.

Trong người bọn hắn đều nghẹn một cục tức, cho nên chẳng có tâm trạng đâu mà chào hỏi đám người Tần minh chủ.

"Chờ đã."

Nhưng bọn hắn vừa đi đến cửa, Quân Thường Tiếu hô lên.

Ti trưởng lão đừng bước đứng lại, bất quá không có xoay người, nói:

"Quân chưởng môn, có việc gì sao?"

Quân Thường Tiếu cũng không có xoay người lại, hắn chỉ cúi đầu xoa xoa ngón tay, nói:

"Tôn chỉ đầu tiên của Thiết Cốt Phái, đến mà không trả lễ thì không hay."

Chưởng môn lại đổi, phải nhanh ghi lại.

Lý Thanh Dương cùng bọn người Tô Tiểu Mạt hơi nhắm mắt, cố gắng khắc sâu câu tôn chỉ vào tận đáy lòng.

Nếu như trong hoàn cảnh thích hợp, bọn hắn lập tức lấy bút viết ra ghi lại.

Đến mà không trả lễ thì không hay?

Ti trưởng lão trầm giọng nói:

"Quân chưởng môn, ngươi nói lời này có ý gì?"

Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái nói:

"Một năm sau, bổn tọa sẽ tự thân dẫn theo đệ tử bản phái, tiến đến Thánh Tuyền Tông luận bàn võ đạo."

Tạ Quảng Côn và chưởng môn các phái đồng loạt trừng to hai mắt.

Thời hạn tuy chỉ có vẻn vẹn một năm, thế nhưng đây là trắng trợn ước chiến với Thánh Tuyền Tông!

Bát lưu môn phái ước chiến ngũ lưu tông môn, chuyện này tuyệt đối là người trước chưa ai làm, người sau cũng không ai dám!

Ti trưởng lão khinh thường nói:

"Quân chưởng môn, ta nói một câu khó nghe là Thiết Cốt Phái ngươi không đủ tư cách đến Thánh Tuyền Tông ta luận bàn võ đạo."

Chính xác.

Sự chênh lệch giữa bát lưu môn phái và ngũ lưu môn phái quá lớn.

Quân Thường Tiếu cười nhạt một cái, nói:

"Hiện tại chưa đủ tư cách, không có nghĩa là một năm sau sẽ không đủ."

"Tốt!"

Ti trưởng lão sảng khoái nói:

"Thánh Tuyền Tông ta chấp nhận ước chiến, mong chờ một năm sau Quân chưởng môn sẽ dẫn các đệ tử đến Thánh Tuyền Sơn luận bàn võ đạo."

"Tuy nhiên"

Ánh mắt hắn sụp xuống nói:

"Đến ngày đó, Quân chưởng môn đứng có mãi tu luyện mà trễ hẹn."

Quân Thường Tiếu nói:

"Ti trưởng lão xin cứ yên tâm, tôn chỉ thứ nhất của Thiết Cốt Phái ta chính là văn minh, hài hòa, thành tín, thân thiện, không bao giờ có chuyện nói lời không giữ lấy lời."

Võ giả có mặt tại hiện trường đều co giật khóe miệng.

Thậm chí, có rất nhiều người xúc động muốn hỏi Quân chưởng môn một câu, tôn chỉ thứ nhất của Thiết Cốt Phái các ngươi đến cùng có mấy cái?

Ti trưởng lão thản nhiên nói:

"Một năm sau, Thánh Tuyền Tông ta long trọng chờ đợi Thiết Cốt Phái đại giá quang lâm!"

Nói xong, hắn vung tay áo lên, dẫn theo hai tên trưởng lão và các đệ tử rời đi.

Chuyến này vốn là muốn làm bẽ mặt Thiết Cốt Phái, kết quả đệ tử nội môn xuất chiến bị người ta đánh cho bất tỉnh, bản thân lại phải ném mặt mũi mang đệ tử trở về, thử hỏi sao không tức giận được chứ.

Người của Thánh Tuyền Tông rời đi, cuộc vui cũng đến lúc tàn.

Chưởng môn các phái lần lượt rời đi, ai ai cũng tươi cười cáo từ với Mã trưởng lão.

Nhưng, ngay lúc Tần Hạo Nhiên đi đến cửa, Quân Thường Tiếu lại nói:

"Tần minh chủ, sau một đoạn thời gian, Thiết Cốt Phái ta cũng sẽ đi Hạo Khí Môn luận bàn võ đạo."

"Hừ."

Tần Hạo Nhiên thản nhiên nói:

"Tần mỗ rất sẵn lòng."

Sau khi hắn cùng chưởng môn các phái rời đi, Tạ Quảng Côn đi tới, đầu tiên ôm quyền với Mã trưởng lão, sau đó lắc đầu nói:

"Quân chưởng môn, trước đó ngươi đã định ra ước chiến với Thánh Tuyền Tông, sau đó lại đòi luận đạo với Hạo Khí Môn, đây không phải gây thù tứ phương hay sao?"

Quân Thường Tiếu nói:

"Tạ thành chủ, ngươi cảm thấy Thiết Cốt Phái ta cùng Tần minh chủ của liên minh Bách Tông có thể chung sống hòa thuận hay sao?"

"Không thể."

Tạ Quảng Côn ăn ngay nói thật.

Từ thời điểm tiểu tử này mắng Tần Hạo Nhiên là chó, hắn đã biết song phương như nước với lửa, ngày sau nếu có gặp nhau bên ngoài, nếu không đánh nhau thật có lỗi với thù hận giữa hai bên.

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:

"Nếu đã là địch nhân, vậy vì cái gì không định ra một cái luận đạo, để cho mọi người đều biết."

Nghe được câu này, Tạ Quảng Côn như được khai sáng, lập tức giơ lên ngón tay cái, tán thưởng nói:

"Chiêu này của Quân chưởng môn thật cao minh, Tạ mỗ bội phục, bội phục!"

Hắn cùng với Tần minh chủ định ra một cái luận đạo, chỉ cần truyền ra ngoài giang hồ, đảm bảo Tần minh chủ hoặc thành viên của liên minh Bách Tông không thể gây khó dễ cho Thiết Cốt Phái, nếu không sẽ bị người đời cười chê.

Chiêu này, thật sự rất không tệ!

Bất quá, Tạ Quảng Côn cũng biết đây là con dao hai lưỡi, trước mắt có thể tránh đi sự quấy rối của liên minh Bách Tông, nhưng sớm muộn Quân chưởng môn cùng với Thiết Côt Phái cũng phải xuất chiến, liệu bọn hắn có thể thắng được Hạo Khí Môn sao?

Bình Luận (0)
Comment