Chương 1166. Bí mật to lớn theo như lời Tinh Không Hàng Hải Vương
Vị diện nào đó.
Một khu vực núi cao hiểm trở.
Mấy chục chiếc chiến thuyền phát ra khí tức cường đại treo ở giữa không trung, võ giả đứng bên trên bộ dạng khác nhau.
“Vù vù!”
Chính phía trước thuyền, trước một chỗ vách đá bóng loáng như gương, vài cường giả thực lực bất phàm bày ra góc độ khác nhau mà đứng, quanh thân trào ra năng lượng mênh mông, như không ngừng nghỉ đánh phá kết giới.
“Nhị ca, cái này có thể là âm mưu hay không?”
Trên chiếc chiến thuyền nào đó, một võ giả làn da ngăm đen thấp giọng dò hỏi.
“Không có khả năng.”
Võ giả gọi là nhị ca nói: “Mấy đương gia liên thủ tấn công lâu như vậy cũng chưa phá vỡ, bên trong khẳng định cất giấu tàn quyển.”
“Tinh Không Hàng Hải Vương mồm toàn nói dối, sẽ thực mang địa điểm nói cho chúng ta biết?” Gã da đen nghi ngờ nói.
Nhị ca cười lạnh nói: “Lấy tính nết các vị đương gia, tên kia nếu thực dám lừa, cứ chờ bị đuổi giết toàn vũ trụ đi.”
“Cũng đúng.”
Gã da đen nhíu mày nói: “Nhưng, Hàng Hải Vương người này trơn như cá chạch, mấy đương gia thật không dễ gì bắt được hắn, sao lại thả chứ.”
“Ha ha ha.”
Nhị ca cười nói: “Tên kia thích đánh cướp vị diện khác, mấy đương gia giữ hắn, cũng là hy vọng về sau khi không có việc gì tới vặt lông.”
“Thì ra là thế!”
Gã da đen bừng tỉnh đại ngộ.
Không sai, Hàng Hải Vương hai người nói chuyện, chính là gã chữ Soái bị Quân Thường Tiếu gạt bỏ, về phần trước khi chết nói bí mật thiên đại (lớn bằng trời), cũng có liên quan với Thất Huyền Hà Quang Phá tàn quyển 4.
Thất Huyền Hà Quang Phá ở thượng giới cũng được coi là võ học cấp bậc đứng đầu, dẫn tới các lộ cường giả có đuổi cũng không hết, xuất hiện ở phàm trần thì càng không cần phải nói, cho nên bí mật này quả thực phù hợp cấp bậc ‘thiên đại’.
Chỉ tiếc.
Quân Thường Tiếu không đi con đường tầm thường.
Chưa cho gã chữ Soái cơ hội lấy bí mật làm lý do, do đó tìm được đường sống trong chỗ chết, trực tiếp dứt khoát lưu loát chém đầu.
Chạy một lần không có cách nào, dù sao lúc ấy bị lực lượng tượng đá khống chế, tập trung ở trên người Hắc Bạch Song Sát, chạy hai lần giữ lại nuôi hổ thành họa, nhân cơ hội tai họa mình và người thân, tuyệt đối không phải phong cách của Quân Thường Tiếu.
“Ầm!”
Ngay lúc này, chỗ vách đá bóng loáng truyền đến tiếng nổ.
Kết giới phòng ngự như tồn tại vĩnh cửu, rốt cuộc bị năm cường giả thực lực không thua gì gã chữ Soái phá đi!
“Vù! Vù! Vù!”
Sau khi mảnh vỡ hào quang tan đi, bọn họ trực tiếp bay vào, đáp ở trong một động phủ phát ra khí tức cổ xưa, cũng tập trung ở trên đài đá khu vực trung ương.
Nhưng... Bên trên cái gì cũng không có!
“Đáng giận!”
Một người trung niên khôi ngô cả giận nói: “Tên kia lừa chúng ta, nơi này cái gì cũng không có!”
Bên cạnh, một nam tử ánh mắt lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàng Hải Vương hẳn là biết được phương pháp tiến vào, trước một bước lấy mất tàn quyển!”
“Cho nên, chúng ta bận rộn một tháng phí công!”
“Ta đã nói, kẻ này không tin được, bây giờ tốt rồi, bị tên kia đùa giỡn như khỉ!”
Năm tên cường giả hai mắt lóe ra lửa giận, sắp mang toàn bộ động phủ thiêu đốt.
“Hừ!”
Lão giả đầu bạc mặc trường bào cười lạnh nói: “Tên kia thực cho rằng lừa chúng ta xong, thì có thể vô tư tiêu dao bên ngoài sao?”
“Vù!”
Cánh tay vung lên, la bàn xuất hiện từ hư không.
“Ong ong!”
Lực lượng linh hồn rót vào trong đó, la bàn bắt đầu lóe lên hào quang, cuối cùng dừng ở trước một phương hướng vị trí.
Lão giả đầu bạc nói: “Đi, đi tìm hắn!”
“Vù!”
“Vù!”
Một lát thời gian, mấy chục chiếc chiến thuyền treo ở ngoài vách đá cắt qua bầu trời, xuyên thấu bức tường không gian, biến mất không dấu vết.
Mấy kẻ này hiểu lầm gã chữ Soái rồi.
Thật ra ở trước khi phá vỡ bức tường không gian, trên đài đá quả thực đặt Thất Huyền Hà Quang Phá tàn quyển 4, nhưng về sau liền biến mất cũng xuất hiện ở... Trong nhẫn không gian của Quân Cẩu Thặng.
Lần này không tính là trộm.
Bởi vì tàn quyển phong tồn ở trong động phủ thuộc loại vật vô chủ.
Gã chữ Soái đang xếp số ở trên đường suối vàng, nếu biết bí mật lớn bằng trời của mình dễ dàng bị Quân Thường Tiếu đạt được, khẳng định sẽ sống lại rồi chết một lần nữa.
...
Vị diện hoang phế.
Năm cường giả tu vi bất phàm đứng ở ngoài phế tích cung điện, nhìn thi thể Tinh Không Hàng Hải Vương đầu một nơi mình một nẻo, ánh mắt nổi lên khó có thể tin.
Kẻ này... Thế mà bị giết rồi!
Người trung niên khôi ngô trầm giọng nói: “Hàng Hải Vương thực lực cũng không thua gì bất cứ một ai trong chúng ta, hôm nay lại bị chặt đầu, kẻ động thủ chỉ sợ không tầm thường.”
“Nhẫn không gian không còn nữa, tinh không chiến thuyền cũng không còn, đây chỉ sợ là gặp được đồng nghiệp rồi.” Nam tử âm lãnh suy đoán.
Lão giả đầu bạc nói: “Chúng ta thả hắn cũng hơn nửa năm rồi, trong lúc đó khẳng định đã cướp không ít thứ tốt, hôm nay lại bị người khác nhanh chân đến trước, thật sự có chút khó chịu.”
“Tài nguyên cái gì không quan trọng, quan trọng là tính cả tàn quyển 4 cũng bị cướp đi!” Nam tử âm lãnh nói.
“Ngô lão.”
Người trung niên khôi ngô hỏi: “Có thể tìm được hung thủ là ai không?”
Lão giả đầu bạc khoanh chân ngồi xuống, nói: “Ta đến thi triển Thời Gian Đảo Chuyển Đại Pháp, các ngươi hộ pháp cho ta.”
“Được!”
Bốn người lập tức đứng ở bốn phương vị nghiêm chỉnh chờ đợi.
“Vù! Vù!”
Lão giả đầu bạc đánh ra thủ ấn rườm rà, sau đó hai ngón tay điểm ở chỗ mi tâm, cả người như dung nhập không gian quanh mình, trong thức hải hiện ra một vài hình ảnh từng xảy ra nơi đây.
...
Vạn Cổ tông.
Quân Thường Tiếu cũng không biết sau khi mình hành hung, có người vậy mà có thể lấy năng lực tương tự thời gian trôi ngược điều tra, giờ phút này đứng ở hậu sơn, chỉ hướng cửa vào lốc xoáy vừa bày xong, cao giọng giới thiệu:
“Đây là Cửu Thiên Bí Cảnh, bên trong có chín tầng trời.”
“Mỗi một tầng trời tính là một khảo nghiệm, nếu các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, sẽ đạt được phần thưởng tương ứng.”
“Tông chủ, thưởng gì thế?” Lý Thượng Thiên hỏi.
Quân Thường Tiếu nói: “Đi vào là biết.”
“Được!”
Lý Thượng Thiên sải bước, là người đầu tiên tiến vào Cửu Thiên Bí Cảnh.
“Đứa nhỏ đáng thương.” Tô Tiểu Mạt lắc đầu.
Ngay cả Lý Thanh Dương luôn luôn ổn trọng cũng cho Lý Thượng Thiên ánh mắt đồng tình, âm thầm cầu nguyện hắn có thể bình an đi ra.
Làm đệ tử lâu năm của tông môn, bọn họ rõ hơn bất cứ ai khác, tông chủ chỉ cần lấy ra bí cảnh hoàn toàn mới, đi vào khai hoang khẳng định sẽ bị hành hạ chết đi sống lại.
Đám người Tư Mã Trọng Đạt cùng Lâm Giang Hàng rất muốn đi vào, nhưng nhìn thấy các sư huynh tư cách từng trải hơn mình đều chưa hành động, vì thế cưỡng chế ý niệm, lẳng lặng chờ đợi Lý Thượng Thiên đi dò đường.
“Vù ——————— “
Ước chừng nửa giờ, một luồng hào quang như đạn pháo từ trong lốc xoáy bắn ra, sau đó truyền đến ‘Ầm’ một tiếng.
Mọi người đều quay đầu, chỉ thấy Lý Thượng Thiên tạo hình chữ ‘Đại’ từ trong thân núi lõm xuống trượt xuống.
Tôn Bất Không chạy tới, đặt lên trên mạch của hắn, nói: “Người chưa chết, còn sống.”
Các đệ tử nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không chết, vậy không có vấn đề gì lớn.
Lý Thượng Thiên nếu biết, khẳng định sẽ đứng dậy chửi ầm lên: “Tình cảm tông môn đã nói đâu, tình cảm sư môn đã nói đâu, các ngươi đám đại khốn kiếp này!”
Quân Thường Tiếu nói: “Đây là kết cục chưa thông qua khảo nghiệm, cho nên các ngươi trước khi tiến vào Cửu Thiên Bí Cảnh, nhất định phải thật cẩn thận.”
Dạ Tinh Thần đi ra, ngạo nghễ nói: “Ta đi thử chút.”
“Vù!”
Cất bước tiến vào Cửu Thiên Bí Cảnh.
“Vù!”
Cảnh tượng trước mắt chuyển đổi, bị cảnh tượng kỳ quái thay thế, trên không bày ra vài lựa chọn, là ——
Hình thức đơn giản.
Hình thức bình thường.
Hình thức khó khăn.
Hình thức địa ngục.
Dạ Tinh Thần cười lạnh.
Năm đó lần đầu tiến vào Sinh Tử Bí Cảnh, chọn hình thức địa ngục bị thánh thú miểu sát, không có cách nào cả, dù sao thực lực vừa mới bước vào Võ Vương.
“Ta bây giờ.”
“Không là ta trước đây nữa.”
“Cho nên!”
Bùi A Ngưu siết chặt nắm tay, quanh thân như trào ra khí thế có thể so với Võ Đế, khí nuốt núi sông nói: “Ta chọn, hình thức đơn giản!”
------------