Chương 1223. Chương 1216. Đống rác Tinh Không
Từ trong miệng Thương Hữu Ngân, Quân Thường Tiếu biết được Cứ điểm Tinh Không có chín tầng Địa Ngục, cực kỳ tương tự với nhà tù do hắn sáng tạo ra, mỗi tầng giam tù nhân có thực lực không giống nhau.
Ai tham khảo ai không quan trọng, trọng điểm là cứ điểm tự coi mình là gì? Được phép tùy ý giam giữ võ giả đến tu vi diện phàm trần hả?
"Ta nghe nói Cứ điểm Tinh Không có quan hệ với Thượng giới." Thương Hữu Ngân nói.
"Thượng giới?"
Quân Thường Tiếu nhớ đến cây cung Chấp Pháp lấy được hồi trước, chỉ cần kéo dây cung là có thể tập hợp mũi tên Trừng Phạt.
Hắc Bạch Song Sát từng nói qua, vật này đến từ Thượng giới, chỉ có cái gì mà Giới Đường mới có. Bây giờ Cứ điểm Tinh Không lại liên quan đến việc này, chẳng lẽ là vâng lệnh phía trên rồi xây dựng một ngục giam ở phàm trần, nhốt lại các loại sinh linh xâm phạm quy tắc à?
"Có khả năng." Hệ thống bày tỏ đồng ý.
Quân Thường Tiếu nâng cằm nói: “Nếu thật là như vậy, chẳng phải là tương đương với việc Cứ điểm Tinh Không có Thượng giới làm chỗ dựa sao? Có chút sợ hãi rồi nha."
"Sợ hãi không phải là tính cách của ký chủ, nếu trời bắt nạt ngươi, vậy liền làm trái đi." Hệ thống nói.
"Cút!"
Quân Thường Tiếu nói: “Đừng có ở đây đứng nói không đau lưng."
Hiện tại hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nếu điều kiện cho phép thì đi một chuyến đến Thượng giới ngắm nghía cũng không tệ. Về phần nghịch thiên... thật sự phải nghĩ lại rồi mới làm, dù sao đây cũng không phải là chuyện đùa.
Đương nhiên, Cẩu Thặng vẫn nhớ kỹ Giới Đường.
Bởi vì trừng phạt và chế tài liên tiếp nhận được ở trên chiến trường đều phải được cái cửa này phê chuẩn mới có thể thực thi.
"Mẹ nó!"
Thù mới hận cũ dâng lên, Quân Thường Tiếu nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: “Chờ sau khi ông đây phi thăng thì nhất định phải lật tung cái Giới Đường đấy lên!"
Hạt giống thù hận chôn trong lòng đã thành bông sen nhỏ vừa mới lộ ra góc nhọn.
...
Quân Thường Tiếu lại hỏi thăm Thương Hữu Ngân mấy chuyện liên quan đến thực lực của tổ tiên đế quốc Đại Thương, cũng như bọn họ đang bị giam giữ ở tầng Địa Ngục nào, kết quả nhận được là toàn bộ đều không biết.
"Cái gì ngươi cũng không biết, thế làm thế nào mà đi chuộc người được?"
"Cầm tài nguyên theo."
"Phạm nhân bị giam còn có thể chuộc ra à?"
"Dựa vào quy định của Cứ điểm Tinh Không, chỉ cần giao nộp đủ tài nguyên là có thể được tự do trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị nhốt lại."
"..."
Quân Thường Tiếu nói: “Có chút thú vị."
Người thì vẫn phải nhốt, chẳng qua là dùng tiền để tạm thời bảo lãnh một khoảng thời gian, hoàn toàn có thể lợi dụng lặp đi lặp lại, nhà giam của mình cũng có thể phát triển loại hình thức này.
Hệ thống nhổ nước bọt: “Chỉ sợ thu tiền chuộc rồi, các phạm nhân đều sẽ chạy đến chân trời góc biển, đuổi theo cũng không tìm được."
"..."
Quân Thường Tiếu nói: “Cho nên cần phải chờ đến khi có thực lực tuyệt đối mới có thể thực hiện được."
"Yên tâm đi."
Hắn vỗ bả vai Thương Hữu Ngân, nói: “Đã thu tiền của của ngươi rồi, ta sẽ đưa ngươi an toàn đến Cứ điểm Tinh Không."
"Cảm ơn Quân đại ca!"
"Vụt …"
Chiến thuyền Thông Cổ dùng hết tốc lực tiến về phía trước, những nơi đi qua đều để lại bóng mờ.
...
Bởi vì đã nhận tiền tài từ Hoàng tử gặp nạn, Quân Thường Tiếu thẳng thắn từ bỏ suy nghĩ đi đến vị diện khác dạo chơi, đặt toàn bộ sự chú ý vào đường tiến đến Cứ điểm Tinh Không.
Đương nhiên, hắn cũng sinh ra hứng thú nồng đậm với chín tầng Địa Ngục.
Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp vừa xây xong, tù nhân bị giam bên trong không nhiều.
Địa Ngục đã tồn tại từ rất lâu này chắc có không ít phạm nhân đến từ các vị diện lớn, tổng thể thực lực của bọn họ thế nào đây?
"Nếu..." Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Tù phạm bị giam giữ trong chín tầng Địa Ngục được thả ra hết, liệu tâm tình của chủ nhân cứ điểm có bùng nổ ngay tại chỗ không nhỉ?"
"Tâm tình của hắn ta có bùng nổ hay không ta không biết, ta chỉ biết đây nhất định là một chuyện vô cùng đáng sợ." Hệ thống nói.
Thực lực của Cứ điểm Tinh Không hoàn toàn có thể thăm dò ra được từ hai lần phái cường giả trước, tu vi của tù nhân bị giam trong Địa Ngục hiển nhiên cũng không phải hạng tầm thường, thả bọn họ ra ngoài không khác nào một tai họa.
"Nếu như chủ nhân Cứ điểm Tinh Không liên tục cắn ông đây không tha, bức bách quá ông đây liền sẽ đi phá hỏng chín tầng Địa Ngục!" Quân Thường Tiếu thản nhiên nói.
Hệ thống bảo: “Cái này chơi có hơi lớn."
"Đương nhiên."
Đôi mắt Quân Thường Tiếu híp thành một đường, nói: “Ta cũng có thể chuyển hết tù nhân vào trong Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp."
"..."
Hệ thống sụp đổ nói: “Đây là một ý nghĩ rất to gan!"
Dù sao đi nữa, Cẩu Thặng đã để mắt đến chín tầng Địa Ngục, dưới điều kiện cho phép, hắn khẳng định sẽ làm ra một vài chuyện gì đó.
...
Trong vũ trụ tồn tại rất nhiều khu thiên thạch, bọn chúng chậm rãi tụ hợp lại một chỗ, hình thành một loại tồn tại đặc thù giống ngân hà, đương nhiên cũng có thể hình dung thành "đống rác", bởi vì ở đó không chỉ có đá, còn có các loại mảnh vỡ và hài cốt.
Giờ phút này, Chiến thuyền Thông Cổ đang chạy với tốc độ thấp trong đống rác đó.
Bởi vì khu vực bị ngân hà bao phủ cực kỳ lớn, Quân Thường Tiếu không có con đường vòng nào khác có thể lựa chọn, chỉ có thể ở cẩn thận từng tí đi xuyên qua đấy.
"Quân đại ca."
Thương Hữu Ngân lo lắng nói: “Ở trong đống rác Tinh Không là dễ bị mai phục nhất."
Vừa dứt lời, chiến thuyền Thông Cổ liền vòng qua mấy khối thiên thạch cực lớn, khu vực lân cận đống đá phía trước có mấy chiếc chiến thuyền nhẹ nhàng trôi lơ lửng ra, phía trên đứng đầy võ giả mặc áo giáp đen được vũ trang đầy đủ.
Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự là một tên miệng quạ đen."
"..."
Trên mặt Thương Hữu Ngân hiện ra một nụ cười khổ, nhưng trong mắt lại hiện lên căm giận vô tận, bởi vì võ giả mặc giáp đen trên thuyền kia chính là kẻ thù vẫn luôn truy sát mình.
Không có nhà.
Người thân cũng mất.
Vì sao bọn họ vẫn không buông tha ta, còn phải đuổi tận giết tuyệt!
"Hoàng tử điện hạ."
Người thủ lĩnh trung niên đứng ở trên đầu thuyền cười nói: “Vẫn nên nhanh chóng xuống hoàng tuyền gặp mặt phụ vương của ngươi đi."
"Răng rắc!"
Thương Hữu Ngân nắm chặt hai đấm, sự căm giận ngút trời muốn ép cũng không ép xuống được.
"Đương nhiên."
Người trung niên lại nói: “Nếu như thức thời mà giao ra bảo tàng Đại Thương thì có lẽ ngươi sẽ được miễn chết."
Đôi mắt Thương Hữu Ngân như muốn nứt ra, nói: “Bảo tàng Đại Thương chính là tâm huyết mà các bậc tiền bối của ta tập hợp lại, há lại giao cho lũ ma quỷ xấu xí các ngươi."
"Khà khà khà!"
Người trung niên cười quái dị, nói: “Nếu đã không phối hợp, vậy thì đi chết đi!"
Dứt lời, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Quân Thường Tiếu, khinh thường nói: “Tiểu tử này, dám cả gan trợ giúp con mồi chúng ta truy bắt, ngươi hẳn sốt ruột không muốn sống nữa."
"Ta còn cho là ngươi coi ta không tồn tại chứ." Quân Thường Tiếu nhún vai nói.
Người trung niên thản nhiên nói: “Ngươi có tồn tại hay không không quan trọng, bởi vì ngươi lập tức sẽ thật sự không còn tồn tại."
"Muốn giết ta hả?" Quân Thường Tiếu nói.
Người trung niên bị câu hỏi này của hắn chọc cười, đơn giản bởi vì vấn đề này quá ngu xuẩn.
"Tướng quân."
Một tên thuộc hạ thấp giọng nói: “Chiến thuyền của tên này không tệ đâu."
Người trung niên sớm đã chú ý đến, thản nhiên nói: “Thời điểm ra tay phải cẩn thận, tuyệt đối đừng có tổn hại đến chiến thuyền, bản tướng quân còn muốn lái nó quay về nữa."
"Rõ!"
Đám người hô.
Người trung niên chỉ vào Quân Thường Tiếu, nói: “Nhanh nhanh cút ra."
Từ khi thằng cha này ra sân cho tới bây giờ hoàn toàn chưa từng nhìn thẳng vào Quân Thường Tiếu một lần, quả thực phách lối đến tận cùng.
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu nhẹ điểm mũi chân, bay ra chiến thuyền Thông Cổ.
Vì ở trong khu vực thiên thạch tụ tập cũng tồn tại hệ thống vị diện cùng loại nên cảm giác xé rách do lực vũ trụ mang lại cũng không quá rõ ràng, với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đối phó.
"Quân đại ca..." Thương Hữu Ngân gọi.
Ở trên thuyền thì còn có cơ hội chuồn đi, nhưng bay xuống thế này, một khi bị bao vây thì tuyệt đối là có cánh cũng khó thoát nổi!
"Còn rất phối hợp." Người trung niên vẫy tay.
"Vụt! Vụt!"
Nghìn tên võ giả giáp đen từ trên chiến thuyền bay ra ngoài, sau đó đồng thời bộc phát tu vi, phân thành hai nhóm xông về phía Quân Thường Tiếu và Thương Hữu Ngân.
Người phải giết.
Mà chiến thuyền Thông Cổ cũng phải mang đi!