Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1230 - Chương 1230. Chương 1223. Xin Hãy Thu Nhận Ta Vào Tông Môn, Xin Hãy Cho Ta Mạnh Lên!

Chương 1230. Chương 1223. Xin hãy thu nhận ta vào tông môn, xin hãy cho ta mạnh lên!
"Vù vù!"

Bên trong Trấn Hồn Tháp, Nhị Nha bóp eo, hô hấp có vẻ hơi gấp rút.

Trên mặt đất, các loại đạo cụ rải rác khắp nơi, tất cả đều có trạng thái ảm đạm phai mờ, có thể thấy năng lượng được rót vào trong đó đã được tiêu xài hết.

"Đáng sợ!"

Khuôn mặt Triệu Đậu Đậu sợ hãi nói: "Thật là đáng sợ!"

Trong khoảng thời gian ở bên trong ngục giam này, hắn ta đã gặp qua cảnh tượng Nhị Nha bổ sung năng lượng cho các loại đạo cụ, phần lớn sẽ duy trì được mười ngày nửa tháng. Nhưng bây giờ mới vẻn vẹn một ngày, chỉ để đối phó một tên mà toàn bộ đã dùng hết, như vậy thì phải rót vào bao nhiêu lực lượng chứ!

Phàm là tù nhân đã bị nếm mùi tra tấn, giờ phút này đều đã bị dọa đến răng run cầm cập, tê cả da đầu.

Hắc Ám Đại Ma Vương vẫn bị dây thừng trói buộc, treo giữa không trung, toàn thân phủ đầy những vết thương có thể thấy rõ ràng, cũng mang đến cảm giác đau đớn tác động đến tận linh hồn.

Đã có mấy ngàn năm hắn không cảm nhận được, bây giờ một lần nữa gặp phải dạy bảo, còn là phương pháp ban đầu.

"Cô... bà cô..."

Hắc Ám Đại Ma Vương cực kỳ yếu ớt nói: "Ta... Ta sai rồi... Ta không dám nữa..."

Phong cách ra sân vừa rồi, khí chất vốn có của trùm phản diện, tất cả đã sớm không còn sót lại chút gì.

"Sai ở đâu?"

"Sai... Sai ở chỗ không nên phá vỡ phong ấn ra làm hại thế gian."

"Bốp!"

Nhị Nha giơ roi Trấn Hồn lên, mạnh mẽ đánh xuống, mắt hạnh trừng trừng nói: "Sai rồi!"

"Đúng đúng!"

Hắc Ám Đại Ma Vương nói: "Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!"

"Bốp bốp bốp!"

Nhị Nha lại đánh ba cái liên tục, bóp eo cả giận nói: "Là ngươi nói sai rồi!"

Ta nói sai sao?

Ta không nên nói là ta sai rồi?

Hắc Ám Đại Ma Vương lập tức bị chỉnh đến đầu óc choáng váng, vội vàng nói: "Bà cô nói ta sai nghĩa là ta sai..."

Nhị Nha giơ roi, âm thanh lạnh lùng nói: "Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là bắt nạt chủ nhân của ta!"

"Chủ. . . nhân?"

Hắc Ám Đại Ma Vương bối rối.

Trong thời gian vạn năm bị dạy bảo, hắn biết Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp là vật vô chủ, thậm chí còn biết trong thế giới phàm trần không ai có tư cách khống chế tháp!

Từ lý luận mà nói, đại năng Thượng giới khi sáng tạo ra món bảo vật này hoàn toàn là dùng để trấn áp Tà Ác chi linh, không cho phép võ giả đến ký khế ước và nhận chủ.

Nhưng mà, nó lại xuất hiện ở cột hàng hoá đã mua dưới dạng phần thưởng nhiệm vụ.

Người khác không cách nào ký kết nhận chủ, Quân Thường Tiếu có thể làm được, bởi vì khi mua lại sẽ bị cưỡng chế ký kết khế ước.

Cho nên có thể nói, cái hack này rất khó giải.

Chủ nhân của khí linh là ai? Nam tử đầu trọc mặc áo bào đen à?

Không có khả năng!

Tên kia yếu đến không dám nhìn thẳng, sao lại có thể khống chế Thần khí đến từ Thượng giới được!

"Vèo!"

Ngay lúc Hắc Ám Đại Ma Vương đang mãi suy nghĩ, Quân Thường Tiếu dung nhập vào Trấn Hồn Tháp, xuất hiện ở trước người Nhị Nha, nói: "Tên này có thể xóa sổ được không?"

Võ giả giáp đen ở bên ngoài đều đã bị giải quyết hết, chỉ cần xóa sổ nốt tên cầm đầu là có thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh.

"Chủ nhân."

Nhị Nha nói: "Tên này là do tà niệm sinh dưỡng mà thành, trừ phi thế nhân không còn tà niệm, nếu không tuyệt đối rất khó xóa sổ."

Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.

Không thể xóa bỏ nó, thế làm sao mà ta hoàn thành nhiệm vụ được?

Còn nữa, bất luận là người hay là những sinh linh khác sao lại có thể sẽ không có tí xíu tà niệm nào!

"Đương nhiên."

Nhị Nha lại nói: "Cũng có thể tịnh hóa toàn bộ tà niệm trong cơ thể nó, như vậy thì không khác gì với xóa sổ nó."

Quân Thường Tiếu mừng lớn, nói: "Cần bao lâu mới có thể tịnh hóa?"

"Nó thừa dịp ta không có ở đây lại khôi phục tà ác chi lực, muốn hoàn toàn tịnh hóa ít nhất... cần một ngàn năm trở lên."

Một ngàn năm, còn trở lên?

Quân Thường Tiếu suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất.

Nhiệm vụ chi nhánh chỉ còn lại 60 ngày, đừng nói một ngàn năm, một năm cũng không chờ được!

Lúc đầu dùng Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp để giải quyết Đại Ma Vương tai họa thế gian, hắn cho rằng chẳng trách được phân loại thành chi nhánh mà không phải là sử thi, bây giờ nhìn lại... nên là cấp sử thi, đặt ở cấp chi nhánh rõ ràng rất không được trọng dụng!

"Có thể tăng tốc độ không?"

"Chủ nhân cần tăng tốc bao nhiêu?"

"Trong sáu mươi ngày thì có thể tịnh hóa nó không?"

"Hả?"

Nhị Nha trừng to mắt.

Tối thiểu là một ngàn năm, giờ lại rút ngắn thành hai tháng, sự gia tốc này quả thực là quá điên cuồng!

"Chủ nhân."

Nhị Nha nói: "Ta không làm được."

...

Thiên Nguyên đại lục.

Những người sống sót đi ra từ chỗ thạch thất ẩn thân.

Sau khi thích ứng được với ánh nắng lâu rồi mới xuất hiện, bọn họ đều sôi nổi lộ ra tâm trạng vui sướng khó mà đè nén.

Ông trời thật sự mở mắt, kỳ tích xuất hiện!

Mà thứ khiến võ giả Thiên Nguyên đại lục càng kích động hơn là núi sông vỡ vụn, đại lục tách rời, không gian nứt toác đang dần dần khép lại, mặc dù khó khôi phục lại dáng vẻ đã từng có nhưng không còn tan tành như trước nữa.

"Xoạt!"

Trên núi cao, Quân Thường Tiếu thu hồi lại dụng cụ cải tạo địa hình, lắc đầu nói: "Ta chỉ có thể làm được đến mức này, thiên địa thuộc tính đã mất đi không có cách nào nghịch chuyển.”

"Đa tạ Quân đại ca!" Thương Hữu Ngân cảm kích nói.

Sau khi trải qua một trận tai họa to lớn, thiên địa thuộc tính vô cùng dồi dào mà Thiên Nguyên đại lục đã từng có không bao giờ quay trở lại nữa, nhưng ít ra thì vị diện vẫn còn tồn tại, còn có thể để cho con dân cũ nơi đây sinh sống, điều này đã rất thỏa mãn rồi.

Chỉ có người chân chính trải qua khổ cực mới hiểu dù có gian nan tồn tại cũng là một điều xa xỉ.

...

"Quân đại ca."

Trên chiến thuyền Thông Cổ, ánh mắt Thương Hữu Ngân kiên định nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ngươi không ở lại cùng bọn họ xây dựng lại quê hương à?" Quân Thường Tiếu nói.

Thương Hữu Ngân nói: "Trải qua tai nạn lần này đã làm ta hiểu ra một đạo lý, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể mang đến an toàn cho con dân của ta, cho nên..."

"Bình bịch!"

Quỳ gối trên boong tàu, hắn ta dập đầu nói: "Xin hãy thu nhận ta vào tông môn, xin hãy cho ta mạnh lên!"

Bầu không khí khôi hài của quyển sách xuyên không ngay khoảnh khắc Thương Hữu Ngân quỳ xuống lập tức bị không khí nghiêm túc thay thế.

Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Quân Thường Tiếu không còn, dưới sự tăng thêm của danh hiệu "Càng không biết xấu hổ", khí chất của người đứng đầu một tông môn đạt đến đỉnh phong.

"Xoạt!"

Hắn lấy ra biểu mẫu nhập môn, nói: "Họ và tên."

"Thiên Nguyên đại lục, Thương Hữu Ngân!"

"Giới tính!"

"..."

Khi hoàn thành hết thủ tục nhập môn, khi mà tông môn đại ấn phủ lên trên người hắn, khi mà Thương Hữu Ngân đại diện cho Thiên Nguyên đại lục chính thức trở thành đệ tử, Vạn Cổ tông cuối cùng cũng bước ra ngoài Tinh Vẫn đại lục, tiến về phía thế giới phàm trần.

"Quân đại ca..."

"Bốp."

"Bịch bịch!"

Đầu Thương Hữu Ngân chịu một cú đập từ vật có hình dạng hồ lô và ngã xuống boong tàu, Quân Thường Tiếu đứng ở bên cạnh gầm thét: "Đệ tử nhà ai lại dám gọi tông chủ là ca!"

...

Người sống sót ở Thiên Nguyên đại lục chỉ có mấy chục vạn, bọn họ đứng trong đống phế tích, đưa mắt nhìn chiến thuyền rời đi.

"Hoàng tử điện hạ!"

Đám người không có ai tổ chức lại cùng nhau hô lớn: "Nhất định phải mạnh lên!"

Nghe được lời con dân hò hét, Thương Hữu Ngân đứng ở đuôi thuyền nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm thề: "Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, ta sẽ trở về!"

Hắc Ám Đại Ma Vương đã được giải quyết, đã không cần đi báo thù nữa, nhưng điều này cũng không đại biểu mọi việc đã kết thúc, bởi vì mình còn phải trở nên càng mạnh hơn, sau đó dùng thực lực của mình mang lại hạnh phúc cho Thiên Nguyên đại lục!

...

"Tông chủ, sao ngài lại có thể có được Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp vậy?"

"Vấn đề này hỏi hay lắm, nếu như muốn truy tìm đến tận gốc thì phải nói đến nguồn gốc của Vạn Cổ tông ta."

"Tương truyền, cực kỳ lâu trước kia, khi mà thiên địa chưa tách ra, vũ trụ vẫn là một đống hỗn độn, dần dần, một người khổng lồ tên là Bàn Cổ được dựng dục ra. Sau đó, hắn mở to mắt, phát hiện cái gì cũng không nhìn thấy, thế là tức giận cầm cây búa to đập phải đập trái..."



Bình Luận (0)
Comment