Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1256 - Chương 1256. Chương 1248. Năng Lượng Lớn Phía Trước!

Chương 1256. Chương 1248. Năng lượng lớn phía trước!
Ca, ta đã sai rồi.

Bốn chữ vừa thốt ra, Quân Thường Tiếu có chút mơ hồ.

Boss của tầng sáu Địa Ngục vừa thừa nhận ư? Chưa gì đã đầu hàng rồi sao?

Thế này thì thực không có chí khí!

Theo như Quân Thường Tiếu thấy, thực lực của hàng nghìn tù nhân rất mạnh, liên kết bố trí kết giới trận pháp. Còn tự mình vận dụng thời gian và không gian, vì thế chắc chắn tên chủ phạm có khi còn mạnh hơn Tửu Ma Đầu.

"Không đúng!"

Đột nhiên Quân Thường Tiếu nhận ra được một vấn đề, trên người đối phương thấu phát khí tức, dường như không quá mạnh. Vì thế sụp đổ nói: "Không phải tên này là con mồi chứ".

Hệ thống nói: “Nhất Soái Chi Lực.”

". . . . . ."

Quân Thường Tiếu suýt chút nữa ngã quỵ

Cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ này thế mà lại chỉ có Nhất Soái Chi Lực. Khó trách sau khi phá vỡ được kết giới có thể dễ dàng đến gần hắn. Hóa ra không phải là còn thủ đoạn giấu diếm nào khác, mà là không có năng lực tránh né được!

“Hừ!”

Chủ phạm của tầng sáu Địa Ngục chính là tên này, không kể tới việc có đạt tới mức trung vị của Phá Không Cảnh hay không, nhưng chắc chắn không thể chỉ có mỗi Nhất Soái Chi Lực.

“Ký chủ còn nhìn không ra sao?” Hệ thống nói: “Chủ phạm bị giam giữ trong chín tầng Địa Ngục đều có một đặc điểm riêng, không chỉ đơn thuần dựa vào thực lực của cảnh giới mà phần chia.”

“Khó trách…”

“Huống chi, vừa rồi mấy nghìn tù nhân bị lửa thiêu đốt, thế lực khống chế tồn tại trong cơ thể bọn họ cũng biến mất, có lẽ có liên quan tới hắn.”

Quân Thường Tiếu dường như đã hiểu ra, nói: “Người này có năng lực khống chế người khác, khiến cho bọn họ rơi vào trạng thái điên cuồng!”

Từ từ!

Tên kia đâu rồi?

Quân Thường Tiếu đang mải suy nghĩ, liền phát hiện ra tên chủ phạm đang quỳ trước mặt đã biến mất. Vì thế vội vàng phóng linh năng của mình ra.

“Đùng.”

Đúng lúc này, phía sau vang tới tiếng đàn tuyệt vời, giống như ẩn chứa một loại sức mạnh xuyên thấu, trong nháy mắt xâm nhập vào trong nhận thức.

"Vù vù!"

Tiểu Hỏa và Tiểu Tà đã lên sân khấu.

Tiêu diệt toàn bộ năng lượng quấy rối và điên rồ.

Quân Thường Tiếu quay đầu lại, thấy một cái bàn đang dần hiện ra trong bóng tối. Mặt trên bàn, chiếc đàn cổ hơi cũ, tên chủ phạm vừa biến mất đang ngồi trên đó, ngón tay còn non mịn hơn phụ nữ đang ngồi nhẹ nhàng gảy đàn.

“Uỳnh!”

Tiếng đàn mang lại những gợn sóng, tràn ngập trong không gian ngục giam.

Những đôi mắt vốn đang sáng trong của tù nhân đột nhiên lại trở nên điên cuồng bất thường. Sau đó mặc kệ thân thể đang bị thương vì thiêu cháy đồng loạt đứng lên xếp hàng thành một đội hình đứng trước mặt chủ phạm.

“Tên nhãi.”

Tên nam không ra nam, nữ không ra nữ kia nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, cười nói: “Có thể phá vỡ được Đại Hải Bảo Lũy của Tần Lân Nhiễm ta, coi như ngươi cũng có chút năng lực."

Khóe miệng tràn đầy sự ngạo nghễ, khác xa với vẻ nhân nhượng quỳ xuống vừa rồi.

". . . . . ."

Quân Thường Tiếu cười lạnh một tiếng, nói: “Vốn dĩ ngươi đã đầu hàng rồi.”

Tần Lân Nhiễm nói: “Binh bất yếm trá.”

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu cầm Thương Bá Thiên trước mặt nói: “Nếu ta đoán không lầm, ngươi hoàn toàn không có sức mạnh, chỉ dựa vào tiếng đàn để khống chế tù nhân, như thế không cần tự mình động thủ vẫn có thể tiêu diệt được địch.”

"Đúng vậy."

Tần Lân Nhiễm miết ngón tay trên sợi dây đàn, cười nói: “Cho nên bản công tử ta đã được xếp vào chủ phạm loại Ất, ở tầng sáu Địa Ngục, mức độ nguy hiểm còn mạnh hơn mấy tên Bính rất nhiều.”

Ất?

Bính?

Quân Thường Tiếu nói: “Ngôi sao hạng A vẫn còn trên đó à?”

Tần Lân Nhiễm không giải thích, tay kia đặt bên dây đàn, cười nói: “Bản công tử bắt đầu biểu diễn, hãy nghe kỹ.”

“Tinh!”

“Tinh!”

Dây đàn di chuyển, nhẹ nhàng êm tai.

Trong phút chốc, cả không gian trong tầng sáu Địa Ngục giống như mặt nước đang yên bình bị dao động điên cuồng, tạo thành làn sóng tầng tầng lớp lớp.

Chúng ẩn chứa một lực xuyên thấu, xuyên qua bức tường phòng ngự của Quân Thường Tiếu, rồi nhanh chóng len lỏi vào cơ thể, tấn công vào bốn phương tám hương.

Tiểu Hỏa và Tiểu Tà chặn cửa, điên cuồng chống lại. Nhưng loại uy lực của thanh âm này không thể nào so sánh được với Tửu Ma Đầu, rất khó có thể lọc sạch âm thanh được.

"Cha!"

Tiểu Hỏa nói: “Ta không thể giữ nó!”

“Gọi ta là chủ nhân! Đừng có gọi là cha!”

Mặc dù trong lòng Quân Thường Tiếu đang gào thét, nhưng lại ý thức được tiếng đàn cổ quái, nếu một khi mất đi phòng ngự, ngay lập tức sẽ trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt. Vì thế hắn vội vàng lấy ra chiêu thức Thiên Quân Luyện Hồn.

“Tinh! Tinh! Tang!”

Mười ngón tay của Tần Lên Nhiễm di chuyển.

Âm thanh tiếng đàn du dương, uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như âm thanh của thiên nhiên vậy!

Không nặng không nhẹ.

Người này thực sự chơi rất hay.

Nhóm tù nhân bị khống chế lại nghe đến mê hoặc, đến nỗi thần hồn điên đảo. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến chủ nhân, bọn họ chắc chắn sẽ sớm đứng lên la hét.

". . . . . ."

Khuôn mặt Quân Thường Tiếu càng trở nên dữ tợn.

Hai Anh Thể tinh lọc, dùng Thiên Quân Luyện Hồn làm phụ trợ, sự kiểm soát tư duy và nhận thức của tiếng đàn càng trở nên mãnh liệt!

“Đừng có chần chờ!”

Hệ thống nói: “Mau lấy ra át chủ bài đi!”

"Ta đến đây!"

Đột nhiên, Quân Thường Tiếu ngửa đầu giận dữ hét một câu, rồi mang Ma Cải Âm Hưởng ra, đặt lên mặt đất, tay phải giơ lên phóng đại âm thanh loa.

Cảnh cáo!

Phía trước có năng lượng cao!

“Tinh! Hệ thống tạm thời ngừng hoạt động….”

. . . . . .

“Hả?”

Tần Lân Nhiễm nhìn Quân Thường Tiếu lấy ra hai món đồ kia, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ, tốc độ mười ngón tay di chuyển trên dây đàn càng nhanh hơn.

Ở bản tấu nhạc của mình, người này có thể kiên cường chống đỡ lâu đến như vậy, hẳn là có sự kiên trì lớn, chỉ cần khống chế hắn trong lòng bàn tay, chẳng khác nào thêm được một nhân tài.

“Tinh! Tinh! Tang! Tinh! Tinh!”

Thoải mái, Ma Cải Âm Hưởng truyền đến những giai điệu sục sôi.

Bởi vì nó được điều chỉnh đến âm lượng lớn nhất, đi cùng với hiệu ứng âm trầm, ngay lập tức làm nhiễu âm thanh tiếng đàn.

“Đùng!”

Quân Thường Tiếu bước một bước giẫm nát âm hưởng, ngửa đầu, giơ tay khuếch đại âm thanh loa.

Đồng thời, cuộc chiến nhanh chóng gay cấn, chớp mắt đi vào ktv Họa Phong Trung, thậm chí phía dưới còn xuất hiện lời hát.

Ba, hai, một, không. . . . . .

---------------------

“Một chuyến đi dài với bạn!”

“Mang theo một tấm lòng can đảm và nhiệt tình!”

“Tìm kiếm bản thân chân tình!”

“Dừng bước nhìn quê hương của nhà văn!”

Toàn bộ bài hát không có một chút âm điệu, tiếng ca lại thấm nhuần sâu sắc, được khuếch đại qua tiếng loa, dường như hóa thành một con mãnh thú hung tợn với bộ răng nanh sắc nhọn lao tới.

“Phù! Phù!”

Các tù nhân đang đắm chìm vào thanh âm tuyệt vời, nghe thấy Quân Thường Tiếu cất cao giọng hát, lục phủ ngũ tạng dường như bị tổn thương, trong chớp mắt họ ức chế đến nỗi phun máu.

Sắc mặt Tần Lân Nhiễm chuyển dần từ mỉm cười sang méo mó.

Một thiên tài si mê giai điệu, khó chấp nhận nhất là việc bị thiếu nốt nhạc

“Leng keng!”

Tần Lân Nhiễm buộc lòng phải bình tĩnh lại, mười ngón tay di chuyển trên dây đàn. Tiếng đàn uyển chuyển nhẹ nhàng trong chớp mắt chuyển thành gió táp mưa sa, khí thế hào hùng.

"Vù vù!"

Tiếng đàn truyền ra ngoài dường như hóa thành một tên ngồi lên ngựa giương cao thanh kiếm. Sau đó móng sắt hướng về mãnh thú hung tợn mà lao tới.

“Đón nhật nguyệt cùng vạn dặm gió!”

“Nụ cười và làn gió đã thanh tẩy ta!”

Quân Thường Tiếu vẫn hát to bài “Cánh rừng dài đằng đẵng và người bạn tốt lành". Bởi vì bản thân không thông thạo tiếng Quảng Đông, thế nên lời bài hát đã bị chế thành những từ ngữ lung tung.

Hát một lúc liền thôi, lời nhạc còn không nhớ được. Thâm chí còn hát cả “ờ...ờ”, thế này thì quả thực… Quá ghê rợn rồi.

"Vù vù!"

"Vù vù hô!"

Tiếng ca đã hội tụ tất cả sức mạnh của mãnh thú, cho đến khi hợp lại cùng thiên quân vạn mã thì trong chớp mắt đã xé nát toàn bộ, sau đó chúng lao thẳng lên phía trước.

Người này có âm luật rất mạnh?

Thực xin lỗi, chắc ngươi đã bị chịu đả kích trước giọng hát của ta rồi.

“Hú! Hú! Hú”

Quân Thường Tiếu dường như hát đến tận chân trời góc biển, tạo thành tiếng gầm gọi tất cả dã thú, giống như sóng biển mãnh liệt hung hăng trấn áp Tần Lân Nhiễm.

“Tách! Tách! Tách!”

Toàn bộ dây đàn ngay lập tức bị đứt!

Trong chớp mắt cơ thể của Tần Lân Nhiễm bị cuốn đi, sau đó đập mạnh vào tường. Cuối cùng hắn uể oải quỳ trên mặt đất, khó kìm chế được thương thế trong cơ thể mà hộc máu.

“Ném vào ngọn lửa của số phận!”

“Làm sao mà so sánh được lợi và hại!”

Quân Thường Tiếu vẫn đang đắm chìm vào những lời ca, như hội tụ một mảng đen vô hình nhắm về phía Tần Lân Nhiễm. Cho đến giọng hát thấp dần rồi kết thúc, hắn đã dang hai tay hai chân ngoẹo đầu nằm bất tỉnh nhân sự.



Bình Luận (0)
Comment