Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 126 - Chương 126: Tế Vũ Lầu, Phải Diệt!

Chương 126: Tế Vũ Lầu, phải diệt! Chương 126: Tế Vũ Lầu, phải diệt!



Bốn tên sát thủ giống như con mèo nhỏ bị dọa sợ đến phát run trốn phía sau tảng đá lớn.

Một âm thanh lớn truyền đến, đầu của một đồng bọn bị bắn nở hoa, biến cố bất thình lình xảy ra, quả thật quá đáng sợ!

Bọn họ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tố chất tâm lý cực cao. Nếu như đổi lại là một võ giả bình thường, sức chịu đựng tinh thần không đủ mạnh, chắc chắn đã bị dọa sợ nằm bẹp dưới đất.

Bình tĩnh. Bình tĩnh.

Bốn tên sát thủ dựa sát vào phiến đá, hít thở sâu một hơi, tâm tình dần dần ổn định lại, vẻ chấn kinh trong mắt cũng nhạt dần.

“Tứ ca, chúng ta bị phát hiện rồi!”

“Luồng ánh sáng vừa bay lúc nãy là loại ám khí gì mà lại có thể trong nháy mắt giết chết lão ngũ?”

“Thiết Cốt Phái này có chút bí hiểm, hay là chúng ta rút lui đi.”

Trong lúc bọn chúng đang thảo luận, Quân Thường Tiếu đeo lên Kính Râm Chống Nắng, trước mắt hiện lên các hạng mục số liệu như trong phim khoa học viễn tưởng.

Ối vãi, thật quá chuyên nghiệp!

“Đưa súng cho bổn tọa.”

Tiêu Tội Kỷ cầm khẩu súng QBU-88 đi đến gần.

Quân Thường Tiếu nâng súng lên, dán mắt vào ống ngắm 8x, nhàn nhạt nói:

“Đã dám đến đây hành thích, vậy đừng nghĩ có đường trở về.”

“Đinh! Chủ nhân đã khởi động thành công chế độ tăng cường ngắm bắn, tiêu hao 5 điểm cống hiến.”

“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 165/500.”

Sau khi chế độ tăng cường ngắm bắn được khởi động, nhờ chức năng nhìn thấu mà bộ dạng đang lẩn trốn của bốn tên áo đen hiện ra rõ ràng.

“Tứ ca, ta cũng đồng ý rút lui.”

“Thiết Cốt Phái này tuyệt đối không đơn giản, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi một chút.”

“Tứ ca, chúng ta có thể mai phục trong bóng tối, đợi bọn chúng bước ra ngoài môn phái, sau đó cho từng tên xây mộ!”

“Cách này không tồi, nhưng...”

Tên sát thủ được gọi là tứ ca chau mày nói:

“Luồng ánh sáng vừa rồi tốc độ vô cùng nhanh, ta lo rằng nếu vừa đi ra sẽ bị tập kích bất ngờ.”

“Chúng ta có thể xông ra từ các hướng khác nhau, đối phương chắc chắn sẽ không kịp trở tay.”

“Ta đồng ý.”

“Ta cũng đồng ý.”

Sát thủ tên tứ ca hơi suy nghĩ một chút, nói:

“Sau khi xuống núi chúng ta gặp nhau ở địa điểm cũ.”

Gặp nhau ở địa điểm cũ?

Tiếc thật, các ngươi không có cơ hội rồi.

Nghe thấy đám sát thủ bàn tính với nhau, Quân Thường Tiếu nhếch mép cười châm biếm.

Lão tử đây đã bật hack, để các ngươi ngay dưới mí mắt của ta chạy thoát, về sau ta còn mặt mũi nào lẫn lộn trong giang hồ?

Bốn tên sát thủ không lập tức hành động mà bình tĩnh phân tích, suy nghĩ con đường chu đáo để thoát hiểm.

“Hành động!”

Bọn chúng ép sát người vào tảng đá di chuyển bước chân về hai phía.

Nói thật lòng thì đám sát thủ này, trong thời điểm tình hình vô cùng bất lợi đối với mình những vẫn giữ được bình tĩnh, vạch ra kế hoạch mới, xác thực xứng với hai chữ ‘chuyên nghiệp’!

Sau khi đến được vị trí thuận lợi, mấy tên sát thủ đưa mắt nhìn nhau, gã được gọi là tứ ca xông ra trước.

“Vụt!”

Bóng đen vừa xuất hiện, trong kính đen lập tức bắt theo và phân tích cảnh giới – Võ Đồ đỉnh phong!

Thực ra còn rất nhiều chức năng nhưng Quân Thường Tiếu tạm thời chỉ khởi động chức năng nhìn trộm tu vi.

“Võ đồ đỉnh phong?”

“Chậc chậc, thực lực cũng không kém.”

“Soạt!”

“Soạt!”

Đúng lúc này, ba tên áo đen còn lại từ hai bên trái phải của tảng đá xông ra, số liệu hiển thị tất cả đều có tu vi Võ Đồ cửu phẩm!

Thảo nào có thể bình tĩnh và chuyên nghiệp đến thế, thực lực quả không tầm thường.

“Đoàng!”

Chính vào lúc này, một âm thanh lớn vang lên.

Luồng ánh sáng từ miệng súng phát ra trực tiếp ghim vào ngực của một tên sát thủ.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Họng súng di chuyển, hai tên áo đen khác cũng giống như đồng bọn của mình, trên ngực xuất hiện một lỗ thủng rồi giống như chiếc lá tàn rơi xuống đất.

Ba phát súng chính xác không trượt phát nào.

“Lão bát, lão thất!”

Tên sát thủ được gọi là tứ ca nhìn thấy đồng bọn của mình chết trong vô lực, ánh mắt tràn đầy bi thương, nhưng thời gian không cho phép, hắn vội vàng gia tăng tốc độ lao xuống núi.

Thiết Cốt Phái!

Món nợ này ngày sau lão tử sẽ đòi lại!

Hắn vừa nói vừa nhún người bay lên, hai tay giang rộng giống như đại bàng tung cánh nhảy xuống.

“Đoàng!”

m thanh vô cùng lớn một lần nữa vang lên.

Tên sát thủ cảm nhận được hơi thở của thần chết đang gần kề, bộ mặt kinh hãi quay đầu, lập tức nhìn thấy một luồng ánh sáng xuyên qua bụi cỏ và cây lớn bay đến.

“Không!!!”

Sự sợ hãi trong đầu hắn đã dâng lên tới đỉnh.

“Rầm!”

Viên đạn trúng chính xác vào giữa hai cái mông, thân thể nặng nề rơi xuống sườn dốc, chết trong tê tái!

Không thể trách Quân Thường Tiếu thao tác kém, mà là vì tên sát thủ đó sau khi bay lên thì thân hình thu nhỏ lại chỉ bằng một tờ giấy, bộ phận có thể nhìn rõ để ngắm bắn chỉ còn lại cái mông mà thôi.

“Ngu ngốc.”

Quân Thường Tiếu thu hồi súng lại, tháo kính râm xuống, nói:

“Cứ lăn xuống không phải là mọi việc đều xong rồi sao? Còn bắt chước võ lâm cao thủ nhảy lên tạo thế làm gì không biết.”

“Đinh! Giết sát thủ đột nhập hành thích: 5/5”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được 100 điểm cống hiến.”

“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 265/500.”

Cho điểm cống hiến hào phóng thật đấy.

Hệ thống nói:

“Tu vi của sát thủ đến ám sát càng cao thì phàn thưởng càng lớn.”

“Hóa ra là như vậy.”

Tiêu Tội Kỷ nhận lại súng từ tay Quân Thường Tiếu, đầy sùng bài nói:

“Chưởng môn không dùng miếng lót vai, liên tiếp nổ bốn phát súng mà không bị sức giật phản chấn, thật quá trâu bò!”

Càng làm Tiêu Tội Kỷ thêm rung động đó là sau khi tìm được thi thể của bốn tên sát thủ, ba người bị bắn trúng tim, không có chút sai lệch nào.

Kỹ thuật bắn súng có thể nói là quỷ khóc thần sầu!

Tiêu Tội Kỷ thì thầm:

“Ta nhất định phải nỗ lực hơn để sớm đạt đến trình độ bắn súng như chưởng môn.”

Thiếu niên, từ bỏ cái suy nghĩ không thực tế này đi, ngươi coi như luyện đến chết, cũng không bằng thần tiên bật hack đâu.

Quân Thường Tiếu lục soát không gian giới chỉ của năm tên sát thủ, bên trong không có đồ vật gì đáng giá, sau đó hắn dùng Linh Hồng Hỏa thiêu xác rồi trở về môn phái.

“Không được, không được.”

Quân Thường Tiều ngồi trong thư phòng, hai bàn tay đan xen vào nhau, ánh mắt nghiêm túc nói:

“Phải nhanh chóng giải quyết Tế Vũ Lầu.”

Hệ thống nói:

“Không phải chủ nhân muốn nhờ bọn chúng để kiếm điểm cống hiến sao?”

Ban đầu, Quân Thường Tiếu đúng là có suy nghĩ như thế, nhưng nghe được mấy tên sát thủ bàn tính kế hoạch, nhất là cái ý định mai phục bên ngoài tập kích bất ngờ, thật khiến hắn không thể giả vờ mắt mù tai điếc.

Các đệ tử ở môn phái tu luyện thì không có gì đáng ngại. Thế nhưng đệ tử rời môn phái để tu luyện thực chiến hoặc làm nhiệm vụ cũng là chuyện thường xuyên, nếu như sát thủ Tế Vũ Lầu sử dụng chiến thuật đó thì quá khó chơi rồi.

Các đệ tử đều là bảo bối của hắn, không thể để người khác biến thành oan hồn được, cách tốt nhất là sớm ngày diệt trừ hậu họa, mất đi một nguồn khai thác điểm cống hiến cũng không phải là chuyện gì to tát.

“Bổn tọa quyết định.”

Quân Thường Tiếu sát khí đùng đùng, nói:

“Tiêu diệt Tế Vũ Lầu!”

Nếu như là một môn phái, hắn còn xem xét có nên tiêu diệt hay không, nhưng đây là một tổ chức cô hồn dã quỷ, cho dù có tiêu diệt 100 cái đi nữa, thì đây cũng là việc mình làm là chính nghĩa.

Vấn đề là Tế Vũ Lầu ở chỗ nào?

Quân Thường Tiều gãi đầu, hối hận nói:

“Biết thế giữ lại mạng sống của một tên, như vậy có thể lấy được thông tin cụ thể về Tế Vũ Lầu.”

“Đúng rồi.”

Hắn vỗ ngực một cái, nói:

“Mình vẫn còn nuôi hai tên sát thủ còn gì!”

Thời gian qua, hai tên sát thủ hỗ trợ công việc bếp núc ở nhà ăn, biểu hiện vô cùng tốt. Thậm chí bản thân còn bị đồ ăn của Liễu Uyển Thi làm mê hoặc mà quên mất thân phận sát thủ của mình, tất cả tâm trí đều đặt vào chuyện bếp núc.

Ngày hôm sau.

Quân Thường Tiếu bảo Liễu Uyển Thi một mình vào bếp làm một bữa ăn vô cùng phong phú, sắp đầy một bàn, cười nói:

“Hai vị, sinh hoạt tại Thiết Cốt Phái đã quen chưa?”

“Ừng ực.”

Nhìn thấy một bàn xếp đầy mĩ vị, hai tên sát thủ đồng loạt nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu nói:

“Quen, quá quen.”

Quân Thường Tiều nói:

“Các ngươi đến ám sát bổn tọa, bổn tọa lấy ân báo oán cho các ngươi ăn, cho các ngươi ở, sao đến một chút cảm kích cũng không thấy?”

“...”

Hai tên sát thủ im lặng không nói.

Đại ca, ngươi việc làm đầu tiên chính là bắt nhốt bọn ta, cái này làm khỉ gì có quan hệ với lấy ơn báo oán!

“Chưởng môn.”

Sát thủ kim bài nói:

“Ngươi muốn bọn ta bày tỏ lòng cảm kích như thế nào?”

Quân Thường Tiếu đáp:

“Rất đơn giản, nói cho ta biết tổng bộ của Tế Vũ Lầu ở chỗ nào?”

Sắc mặt của hai tên sát thủ nghiêm lại, cả người như học được khí thế xương cốt cứng rắn của Thiết Cốt Phái, đồng thanh nói:

“Không thể nói!”

Sát thủ có đạo đức nghề nghiệp của sát thủ!

Ở chỗ này làm những công việc vặt đã rất không có mặt mũi rồi, làm sao có thể lại làm ra việc phản bội tổ chức.

Không nói!

Đánh chết cũng không nói!

Quân Thường Tiều nhìn thấy hai tên sát thủ nhất quyết không mở miệng, vỗ tay nói:

“Đồ Đồ, đem tất cả thức ăn đổ vào thùng đồ thừa, đem cho súc vật ăn.”

Liễu Uyển Thi đi đến, bưng hai bát cơm chiên lên, ánh mắt rưng rưng, đau lòng nói:

“Nhất Hắc huynh, Nhị Hắc huynh, những món này đều là do Đồ Đồ dậy từ sáng sớm vì hai huynh mà tự tay làm, đổ đi rất rất là đáng tiếc.”

Hai tên sát thủ cúi đầu.

“Aii..”

Liễu Uyển Thi bưng hai bát cơm đi đến thùng đồ thừa.

Lúc nàng chuẩn bị đổ xuống, sát thủ kim bài nắm chặt hai tay, trầm giọng nói:

“Chưởng môn, nếu như chúng ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể cho chúng ta mãi mãi ở lại Thiết Cốt Phái không?”

Quân Thường Tiều đáp:

“Có thể.”

“Ta nói!”

Bình Luận (0)
Comment