Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1279 - Chương 1279. Chương 1271: Fans Hâm Mộ Số 1 Của Quân Tông Chủ

Chương 1279. Chương 1271: Fans hâm mộ số 1 của Quân tông chủ
Trong đại điện treo biển hiệu ”Thiết Cốt Tranh Tranh”, Quân Thường Tiếu lửa giận ngút trời ngồi trên vị trí tông chủ, tức giận đến nướu răng cũng sắp chảy máu rồi, quát: "Viên Phong!"

"Có ..."

Viên công tử có chút sợ sệt, đứng lên.

Sao đột nhiên tông chủ lại phát hỏa lớn như vậy?

Chẳng lẽ, bởi vì chuyện bọn họ tự quyết định dẫn người đi Nam Hải Độ Châu ?

Nhưng... Đây là đề nghị của Ngụy lão mà, muốn tìm thì cũng phải tìm hắn ta chứ? Chẳng lẽ để hắn ta vác cái nồi này sao?

Mà thôi, bỏ đi.

Vác nồi thì vác nồi, dù sao trước kia ở Ma Đế Môn cũng đã bị vác không ít.

"Ngươi... Ngươi..." Quân Thường Tiếu chỉ vào hắn ta, cho đến khi lửa giận trong lòng được áp chế xuống, mới hoàn toàn gào lên nói: "Chuyện lần này ngươi chỉ huy rất tốt, bổn tọa rất hài lòng!"

"..."

Một đám cao tầng trong tông môn thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.

Dùng khẩu khí huấn luyện để khen ngợi người khác, sợ rằng cũng chỉ có tông chủ nhà chúng ta mới có thể làm được như vậy!

Viên công tử mơ hồ.

Rốt cuộc là tông chủ đang khen ta? Hay đang trách mắng ta vậy?

Quân Thường Tiếu đương nhiên là đang khen hắn rồi, mang theo xúc động gào lên đơn giản bởi vì Âm Dương Môn gì đó, vậy mà trước khi mình đến cũng đã bị san bằng rồi!

Tỷ tỷ của Giang Tà, cũng chính là tỷ tỷ của ta.

Bị bắt nạt đến mức mất lý trí cùng ký ức, đương nhiên không thể nhịn được, kết quả hung thủ cuối cùng cũng đã bị xử lý rồi, vậy mà toàn bộ quá trình chính mình đều không tham dự, thật tức giận mà.

"Không được! Không được!"

" Bổn tọa phải đi đến Nam Hải Độ Châu một chuyến !"

Quân Thường Tiếu trong lòng đã hạ quyết tâm, đương nhiên, lần này không phải đi để lừa bịp tống tiền tông môn Nam Hải Độ Châu lần thứ hai, mà là vì nhiệm vụ Sử Thập Tam.

Nhiệm vụ này là gì?

Trong ba năm, đưa Vạn Cổ Tông Thăng cấp lên thành tông môn hạng nhất, cũng được tất cả các tông môn lớn trong Tinh Vẫn đại lục, thậm chí là cường giả đứng đầu công nhận.

Thăng cấp lên tông môn hạng nhất không khó, trọng điểm nằm ở chỗ nhận được sự tán thành của các đại tông môn, thậm chí là các cường giả đứng đầu.

Ba châu ở hải ngoại cùng với đại lục chính mặc dù đã tách ra được khoảng vạn năm, nhưng chung quy vẫn thuộc về một vị trí. Vì thế Quân Thường Tiếu không hy vọng vào thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích, cho nên phải tự mình qua đó để sắp xếp ổn thỏa.

Hệ thống nói: "Cảm xúc hiện tại của ký chủ, đi Nam Hải Độ Châu, khẳng định còn phải thu thêm một đống rau hẹ nữa."

"Ta là loại người này sao?"

"Ngươi, đúng là người như vậy."

...

Long Tích Phong.

Trong đình viện xinh đẹp truyền đến tiếng hát nhẹ nhàng.

Người hát chính là tỷ tỷ của Giang Tà .

Giọng hát uyển chuyển mỹ diệu lại êm tai, so với Quân Thường Tiếu quả thật là một cái trên trời một cái dưới đất.

Giang Tà ngồi ở trong đình, sớm đã nước mắt tuôn như mưa.

Bài mà tỷ tỷ đang hát chính là ca dao được lưu truyền từ lâu trong trấn Giang gia, khi còn bé hắn ta rất thích nghe, thậm chí mỗi đêm đều hát đến khi chính mình chìm vào giấc ngủ..

Hôm nay tiếng hát vẫn êm tai như trước, nhưng tỷ tỷ hắn ta đã quên mất chính mình, ngơ ngác ngồi ở dưới mái hiên ngân nga một điệu hát dân gian.

Cảnh này.

Cực kỳ giống với lúc bé chính mình nằm trên đùi nàng, lắng nghe tiếng hát rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Tỷ tỷ!"

Giang Tà đau đớn nói: "Là đệ đệ vô dụng, không kịp thời tìm được tỷ!"

Đúng như Quân Thường Tiếu suy nghĩ, khi người thân duy nhất lại như hoàn toàn mất đi tư duy cùng ký ức, thực sự đã đem đến đả kích quá lớn cho hắn ta, thế cho nên những ngày sau đó, hắn ta đều cả ngày tự trách bản thân mình.

"Ông trời ơi!"

Giang Tà đứng lên, ngửa đầu hét lớn: "Ta nguyện ý dùng tu vi của cùng tính mạng của mình, để đổi lấy thần trí thanh tỉnh cho tỷ tỷ!"

"Ba ba ba."

Tiếng vỗ tay phía sau đột nhiên truyền đến, chỉ thấy Quân Thường Tiếu chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên tảng đá, vừa vắt chéo chân, vừa vỗ tay nói: "Tỷ đệ tình thâm, thực là vô cùng cảm động."

"Tông chủ!"

Giang Tà kinh ngạc nói: "Ngươi trở về lúc nào vậy?"

"..."

Quân Thường Tiếu bó tay rồi.

Cửu Hoàng trở về, trước mặt mọi người hành lễ bái ta, động tĩnh lớn như vậy mà lại không biết, xem ra sự tình của tỷ tỷ đã gây ra đả kích quá lớn đối với hắn ta, bị đả kích đến xem nhẹ tất cả rồi.

"Giang lão."

Quân Thường Tiếu nhảy xuống từ trên tảng đá, khoác tay lên vai hắn ta, nói: "Nam nhân chân chính sẽ không trầm luân trong cảm giác tự trách, mà phải nghĩ biện pháp thay đổi bất công của vận mệnh, đây là đạo lý mà Lý Tĩnh đã dạy cho ta."

Lý Tĩnh: "Ta đã từng nói như vậy hả?"

"Tông chủ..."

"Sự tình của tỷ tỷ ngươi, bổn tọa đã nghe nói rồi." Quân Thường Tiếu xòe tay ra, một viên đan dược tròn trịa hiện ra trong lòng bàn tay, nói: "Thuốc này có thể khôi phục thần trí, khôi phục đan dược bị hao tổn, cho tỷ tỷ ngươi dùng đi."

Giang Tà lập tức trợn tròn mắt.

Biết được tỷ tỷ của Giang Tà tư duy bị hao tổn bởi vì dược vật, hành vi ngốc nghếch lại còn bị mất trí nhớ, việc này làm cho Quân Thường Tiếu lập tức nghĩ đến Cửu Chuyển Thanh Thần Đan, cho nên lập tức lấy ra, mà chung quy giá trị của nó bằng một vạn điểm cống hiến, thật sự...

"Nhanh lên!"

Hắn quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại, quát: "Đừng có lại cho ta thấy viên đan dược này nữa, ta chán ghét nó!"

"Soạt!"

Giang Tà vội vàng cầm lấy đan dược, không kịp nói cảm tạ, đi nhanh đến bên cạnh tỷ tỷ, dùng linh năng khống chế, sau đó bỏ vào trong miệng cô ấy.

Kỳ tích... Đã xảy ra.

Nữ nhân có ánh mắt ngốc nghếch vừa ăn vào Cửu Chuyển Thanh Thần Đan, con ngươi thanh tịnh như nước dần dần khôi phục vẻ trong sáng, gương mặt cứng ngắc dần dần đã có biểu cảm, ký ức biến mất cũng như hồng thủy tuôn vào trong thức hải, mà ngay cả khuôn mặt tiều tụy cũng giống như tái sinh lần nữa.

Giang Tà lập tức mừng rõ như điên.

Tiểu Tà? Ngươi... Ngươi là Tiểu Tà sao?" Đột nhiên, tỷ tỷ đang ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn ta, dùng giọng nói run rẩy đầy nghi ngờ hỏi.

Trong nháy mắt, Giang Tà không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, cuối cùng đem người thân nhất của mình mạnh mẽ ôm vào, khóc lóc nức nở nói: "Tỷ Tỷ, là đệ! đệ là Tiểu Tà!"

"..."

Loại tình huống tỷ đệ nhận nhau này, trong một khung hình hạnh phúc thì hết lần này tới lần khác lại có thêm một Quân Thường Tiếu phá hư hoàn cảnh. Giờ phút này, biểu hiện trên mặt hắn có chút đặc sắc, bởi vì tà ác chi linh của hắn cũng gọi là Tiểu Tà, cái này hình như trùng tên rồi nha!

"Kí Chủ có thể đem TiểuTà , đổi thành Mạc Tà ." Hệ thống nói.

...

Dưới tác dụng mạnh mẽ của Cửu Chuyển Thanh Thần Đan, tỷ tỷ của Giang Tà là Giang Linh thần trí thanh tỉnh, ký ức cũng khôi phục, hai tỷ đệ sau mấy chục năm tách biệt cuối cùng cũng gặp lại nhau.

Thành thật mà nói.

Quả thật có chút không biết coi trọng nhân tài rồi.

Nhưng mà Quân Thường Tiếu một điểm cũng không để ý.

Thân nhân của người trong môn, cũng là thân nhân của mình, vì bọn họ tốn hao một vạn điểm điểm cống hiến cũng không có là gì!

"Không được."

Quân Thường Tiếu che ngực, nói: "Ta khó chịu quá, Lý Phi..."

Tỷ đệ gặp lại sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, cho nên Cẩu Thặng cũng không ở lại quấy rầy hai người, quay người rời khỏi đình viện.

"Chờ một chút!" Giang Linh vội vàng kêu.

Quân Thường Tiếu dừng lại, nói: "Có chuyện gì sao tỷ tỷ ?"

"Ngươi... Ngươi là tông chủ của Vạn Cổ Tông?" Giang Linh yếu ớt hỏi.

Giang Tà ngạc nhiên.

Tỷ tỷ vậy mà lại biết tông chủ.

"Không sai."

Quân Thường Tiếu tiêu sái nói: "Ta chính là tông chủ của Vạn Cổ Tông."

"Ah ah ah!"

Giang Linh đột nhiên một tay đẩy đệ đệ mình ra, chạy nước rút trăm mét đến, nghẹn ngào thét lên, hoa chân múa tay vui sướng nói: "Thật là Quân tông chủ sao, hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy người sống, so với trên màn ảnh đẹp trai hơn nhiều!"

"..."

Quân Thường Tiếu biểu cảm trên mặt trở nên đặc sắc.

Chẳng lẽ tỷ tỷ của Giang Tà lại là fans của mình?

Nói đến việc này phải bắt đầu từ lúc Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử tham gia Long Hổ tranh bá, khi đó hắn nhiều lần xuất hiện trên màn ảnh của tất cả các đại thành trì, phát rồ làm quảng cáo, tuy nhiên chuyện này dẫn đến bị mọi người phỉ nhổ, nhưng chung quy vẫn thu được không ít Fans hâm mộ.

Giang Linh cũng là một trong số đó, thậm chí thuộc vào loại fans nữ số 1, hoặc là đội trưởng fans hâm mộ của một thành trì nào đó, khẩu hiệu là vì Quân mê, vì Quân điên, vì Quân yêu cả đời!

"Ah ah!"

Hiện tại, cô ấy vẫn đang thét lên, hưng phấn đến mức lúc nào cũng có thể bất tỉnh.

Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ sờ soạng một chút vào sọ não, sau đó dùng tướng mạo màn ảnh, nói: "Tác giả không có fans nữ." Biểu tình dần dần biến thành tiểu nhạc nhạc, cười bỉ ổi: "Ta có!"

"Quân tông chủ!"

"Ngươi tuổi còn trẻ như thế nào lại bị hói như vậy?"


Bình Luận (0)
Comment