Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1318 - Chương 1318. Cơ Hội Tới!

Chương 1318. Cơ hội tới!
Không nên xem thường Thiên Nguyên Trấn Ngục tháp, cũng đừng xem thường tù phạm mỗi một tầng, bởi vì bọn họ đều là lão giang hồ.

Đột phá đến nửa bước Võ Thánh, Dạ Đế tự cho là đúng, thậm chí còn muốn lấy ít địch nhiều, kết quả mới vừa đi vào lập tức bị quần đấu.

Cùng ngày, tin tức truyền ra.

Ai truyền không quan trọng, quan trọng là, mấy người Lý Thanh Dương đều biết.

Có thể ngược Dạ sư đệ đến mức bị Triệu Đậu Đậu khiêng ra như vậy, thực lực tù phạm trong ngục giam tuyệt đối không đơn giản, mình đi vào nhất định phải cẩn thận mới được.

Ngày thứ hai.

Tiêu Tội Kỷ đi vào ngục giam tầng một, ngạo nghễ nói: ‘‘Ta muốn đánh mười người!’‘

‘‘Hắc.’‘

Một tù phạm cười nói: ‘‘Lại thêm một tiểu tử phách lối nữa!’‘

‘‘Các huynh đệ!’‘

‘‘Hảo hảo hầu hạ hắn một lần!’‘

‘‘Rầm rầm!’‘

‘‘Rầm rầm!’‘

Trong khoảnh khắc, mười tên tù phạm dáng người khôi ngô vây quanh, tất cả đều ở cảnh giới nửa bước Võ Thánh!

‘‘Tới đi!’‘

Tiêu Tội Kỷ không dám khinh thường, trực tiếp gọi tấm chắn ra.

‘‘Ầm ầm ầm ầm!’‘

‘‘Bùm Bùm Bùm bùm!’‘

Sau nửa canh giờ, cửa nhà lao một lần nữa mở ra.

Triệu Đậu Đậu đỡ lấy Tiêu Tội Kỷ sưng mặt sưng mũi đi ra ngoài, cũng nói: ‘‘Tiêu sư huynh, lần sau huynh đánh một người thôi!’‘

‘‘Không...’‘

‘‘Ta còn muốn đánh mười người!’‘

Tiêu Tội Kỷ đi theo con đường làm khiên thịt, bình thường dùng để tránh tổn thương, cho nên cần càng nhiều đối thủ đến kích thích, tăng lên lực phòng ngự của mình, không giống A Ngưu, đơn thuần là muốn ra vẻ, còn chưa có ra vẻ được đã bị...

Bọn người Lý Thanh Dương cùng Tô Tiểu Mạt lần lượt tiến vào Trấn Ngục tháp.

Bởi vì có tổ hợp ‘Công thủ’ dò đường trước, cho nên lựa chọn tương đối bảo thủ đơn đấu một đối một, cũng thu hoạch được không ít trận thắng, sau mới bại trận.

‘‘Tông chủ!’‘

Lý Thanh Dương nói: ‘‘Tù phạm ngục giam đều rất mạnh đấy!’‘

Quân Thường Tiếu ngồi trong thư phòng, để chân lên bàn, cười nói: ‘‘Cho nên, nơi này là nơi lịch luyện rất tốt, các ngươi phải trải nghiệm nhiều hơn nữa.’‘

Đem tù phạm ở chín tầng Địa Ngục toàn bộ đưa vào Thiên Nguyên Trấn Ngục tháp, chính là vì tạo ra cho tông môn một nơi cường hãn hơn, tàn khốc hơn để lịch luyện, bây giờ cũng xem là đã được như ý nguyện.

Đương nhiên.

Không chỉ đệ tử.

Các trưởng lão cấp bậc cao cũng có thể tiến vào.

Sau khi bọn người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ thay nhau ra trận, Tử Lân Yêu Vương tìm thời gian đi vào ngục giam tầng thứ nhất, một bên đánh nhau một bên cởi quần áo, lập tức làm tù phạm chấn kinh.

Mẹ nó!

Tên này có bị bệnh không!

...

Tính cả mười hai lính canh ngục trông giữ tù phạm, Thiên Nguyên Trấn Ngục tháp có thể nói là tương đối trâu bò.

Không chút nào khoa trương khi nói, lực lượng tồn tại bên trong, chỉ cần được thả ra, có thể hoàn toàn tùy ý hủy diệt bất kỳ một khu vực nào!

Quân Thường Tiếu chủ yếu an bài mọi người ở Vạn Cổ Tông, lực lượng nội bộ cơ hồ chưa bao giờ xuất hiện ở ngoại giới.

Cho nên võ giả sinh hoạt ở Tinh Vẫn Đại Lục, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chỗ mình ở thế mà tồn tại một cỗ thế lực ngầm có thể xưng bá phàm trần vũ trụ.

‘‘Thời điểm phi thăng, có muốn mang theo ngục giam hay không?’‘

Khi nghiên cứu đoạt đại trận Thiên Địa Tạo Hóa, Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối vẫn luôn cân nhắc vấn đề này, nhất là cân nhắc chuyện phi thăng thượng giới, Tinh Vẫn Đại Lục có thể bị người khác khi dễ hay không?

Đi đến địa phương mạnh hơn đương nhiên không tồi, nhưng nơi này chung quy là nhà, hắn không hi vọng sau khi mình đi xảy ra vấn đề gì, từ đó lưu lạc đến tình trạng cửa nát nhà tan như Thiên Nguyên Đại Lục kia.

Biện pháp tốt nhất, chính là lưu lại lực lượng tuyệt đối, để thế lực trong này an phận thủ thường, cũng để những vị cường giả ở các đại lục có địa vị kia còn biết kiêng kị.

Mười hai lính canh ngục cùng đám tù nhân bên trong Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp không thể nghi ngờ chính là lực lượng phi thường thích hợp thủ hộ Tinh Vẫn Đại Lục.

Nhưng vấn đề là.

Nhất định phải khiến cho bọn hắn chân thành tuyệt đối tuân theo.

Phương diện tù phạm thì dễ xử lý, cùng lắm thì để Nhị Nha dùng sức huấn luyện, duy chỉ có mười hai lính canh ngục có chút khó giải quyết thôi.

‘‘Cơ hội.’‘

Quân Thường Tiếu cau mày nói: ‘‘Ta cần một cơ hội.’‘

‘‘Tiểu đệ!’‘

Nhưng vào lúc này, Bạch La Sát truyền âm bảo: ‘‘Lại có chiến thuyền đến rồi!’‘

Hệ thống sắc bén thâm ý thốt lên: ‘‘Bình thường loại tình huống này xảy ra, liền đại biểu cơ hội tới rồi đó!’‘

‘‘Ồ?’‘

Ánh mắt Quân Thường Tiếu nổi lên kinh ngạc.

Tinh Không Cứ Điểm không phải đã bị mình cho nổ rớt rồi sao? Làm sao lại còn có người tìm đến gây phiền phức?

...

Tinh không vô tận.

Một chiến thuyền coi như có quy cách cùng cấp bậc dừng lại.

‘‘Người đến là người nào?’‘

Quân Thường Tiếu lơ lửng ở đối diện thản nhiên hỏi.

Trong khoang thuyền có mấy tên võ giả đi ra, người trung niên cầm đầu sắc mặt tái nhợt, giống như bị thương, chắp tay nói: ‘‘Quân tông chủ, xin cứu giúp Thiên Hà đại lục bọn ta!’‘

Ách?

Quân Thường Tiếu có chút ngơ ngác?

Bất quá, từ trong giọng nói cầu xin của đối phương cũng coi như hiểu rõ, không phải là tìm đến để gây phiền phức, liền hỏi: ‘‘Có việc thì theo bản tọa vào đại lục nói chuyện.’‘

‘‘Không còn kịp nữa đâu!’‘

Người trung niên ngữ khí hấp tấp nói: ‘‘Còn xin Quân tông chủ nhanh nhanh viện trợ, nếu không, Thiên Hà đại lục ta liền không còn tồn tại nữa!’‘

‘‘Bằng hữu.’‘

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói: ‘‘Chúng ta hình như không quen biết mà?’‘

Ngươi muốn ta đi cứu, ta liền đi cứu ư?

Trong thiên địa này xác suất gặp được người phiền phức rất nhiều, ta coi như thật sự muốn hành hiệp trượng nghĩa, cũng là có lòng mà không đủ lực a.

‘‘Rầm rầm!’‘

Người trung niên vung tay lên, bên trên boong tàu xuất hiện từng rương lớn đựng đầy linh thạch.

‘‘Nhớ ra rồi!’‘

Quân Thường Tiếu vỗ ót một cái, tỉnh ngộ nói: ‘‘Chúng ta ở tinh không cứ điểm từng gặp mặt một lần!’‘

Hệ thống gào thét lên: ‘‘Nhận biết cũng quá nhanh đi!’‘

Không còn cách nào, toàn là tiền đấy!

‘‘Quân tông chủ!’‘

Người trung niên chân thành nói: ‘‘Nơi này tổng cộng có một ngàn vạn cửu phẩm linh thạch, xin hãy nhanh chóng trợ giúp Thiên Hà đại lục ta!’‘

Từ ánh mắt cùng ngữ khí đó có thể thấy được, đây là chuyện tuyệt đối tuyệt đối không thể trì hoãn.

‘‘Ta cần biết nguyên nhân.’‘

...

‘‘Hưu!’’

Một lúc sau, mấy võ giả đi cầu cứu đổi qua chiến thuyền cổ, lấy tốc độ cực nhanh dung nhập vô tận trong tinh không, phương hướng đến chính là Thiên Hà đại lục.

‘‘Yên tâm đi, chư vị.’‘

Quân Thường Tiếu đứng thẳng người ở đầu thuyền, nghiêm mặt nói: ‘‘Ta sẽ giúp các ngươi giải quyết hết thảy phiền phức.’‘

Một tháng trước.

Giáp ranh giới khu vực vũ trụ Thiên Hà đại lục là Cửu Tuyền đại lục, sau khi biết được Tinh Không Cứ Điểm bị diệt, lập tức bỏ đi bộ mặt giả nhân giả nghĩa, bắt đầu đối với hàng xóm triển khai xâm lược.

Năm đó, đại lục này từng bị Tinh Không Cứ Điểm cảnh cáo, thậm chí còn phái tới một gã tuần tra sứ, mới chịu an phận thủ thường.

Nhưng khi lực lượng chế ước không còn tồn tại, bọn hắn tự nhiên cũng không cần kiêng kị nữa.

Cửu Tuyền đại lục thực lực mạnh phi thường, thuộc về cấp bậc thứ nhất trong phàm trần vũ trụ, Thiên Hà đại lục căn bản khó mà chống lại, càng nghĩ càng sợ, chỉ có thể đi cầu viện.

Cầu ai?

Ai diệt Tinh Không Cứ Điểm, liền đi cầu người đấy.

Cho nên các võ giả Thiên Hà đại lục hỏa tốc đấu tranh mở một con đường xông ra khỏi vòng vây, rốt cuộc tìm được Tinh Vẫn Đại Lục!

‘‘Hai nhà chúng ta cách nhau rất xa, các ngươi hơn nửa tháng đã tìm đến, tốc độ quả là rất nhanh.’‘ Trên đường, Quân Thường Tiếu nói.

Người trung niên liền đáp: ‘‘Cái này còn muốn cảm tạ Mạc thành chủ Cửu Thiên đại lục, là hắn cho bọn ta vị trí chính xác của Quân tông chủ, làm bọn ta tránh khỏi đi lầm đường nhiều!’‘

‘‘Thì ra là thế.’‘ Quân Thường Tiếu hiểu ra.

Đương nhiên, Mạc Thương Sinh không chỉ có cung cấp tọa độ Tinh Vẫn Đại Lục, trước khi chia tay còn liên tục căn dặn, đã đi cầu người, liền phải có thành ý thật tốt, nếu không sẽ dễ lạc đường.

Người trung niên liền ghi nhớ kĩ trong lòng, sau khi nhìn thấy Quân Thường Tiếu, sảng khoái lấy ra linh thạch, từ phân lượng nhìn vào hiển nhiên là đã đủ thành ý.

Ôi chao.

Nếu như trên đời nhiều thêm một người như Mạc thành chủ, Cẩu Thặng há lại sẽ thiếu thốn tiền tài.

‘‘Cửu Tuyền đại lục?’‘

Quân Thường Tiếu gác tay đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía tinh không vô tận, thầm nghĩ: ‘‘Ta đang lo không có cơ hội, các ngươi lại lập tức đưa tới.’‘

‘‘Khặc khặc khặc!’‘

‘‘Khặc khặc khặc khặc!’‘


Bình Luận (0)
Comment