Chương 1320. Hòa bình sứ giả
Cửu Tuyền đại lục xâm lấn Thiên Hà đại lục, phái không ít cường giả đỉnh cao áp trận.
Quân Thường Tiếu đột nhiên xuất hiện, lại bảnh bao cưỡng ép công thành chủ soái, lập tức khiến bọn hắn không vui.
Cái tên gia hỏa phách lối này mẹ nó là ở đâu ra, cũng dám giết người của chúng ta, hôm nay nếu không đánh ngươi đến mặt mũi tràn đầy hoa đào nở, ngươi cũng sẽ không biết bông hoa vì sao mà hồng như vậy!
Không hổ là vị diện đệ nhất vũ trụ, tùy tiện bộc phát khí tức, Bán Thánh Võ Thánh liền nhiều đến mấy trăm tên, cũng khó trách thượng giới không cho phép bọn hắn tham gia vị diện chiến trường.
Loại trận thế này, bọn người Lý Thanh Dương khẳng định gánh không được.
Cho nên, Quân Thường Tiếu không chút do dự phóng tù nhân bên trong Trấn Hồn Tháp ra.
Ngay lập tức, một đám dáng người khôi ngô, hung thần ác sát cường giả xuất hiện ở ngoài thành trên chiến trường, ánh mắt đều hiện lên phấn khởi.
Quân tông chủ nói, nếu như được vời ra, tham dự chiến đấu, người có biểu hiện ưu dị có thể thu hoạch được điểm công lao!
Đổi lại trước kia, bị giam giữ bên trong chín tầng Địa ngục, mỗi ngày trải qua sinh hoạt tối tăm không mặt trời, niềm vui thú duy nhất chính là khi dễ ức hiếp người mới.
Bây giờ bị nhốt trong Thiên Nguyên Trấn Ngục, tình huống liền không giống trước kia, bởi vì Quân Thường Tiếu tương đối nhân tính, có thể để bọn hắn thu hoạch điểm công lao để đổi lấy tự do ngắn hạn, cho nên bỗng có động lực phấn đấu !
Tù nhân toàn bộ lao ra, hình tượng chấn động.
Đến mức, cường giả vốn đã vén lên tay áo chuẩn bị xông lên của Cửu Tuyền đại lục, biểu lộ ngốc trệ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hung ác trước đó cũng bị kinh hãi thay thế.
Các ngươi có mấy trăm tên Bán Thánh Võ Thánh cấp bậc chứ hả?
Thật có lỗi.
Ta chỗ này có mấy vạn tên.
Chính phái tà phái, ma phái yêu phái loại hình nào cũng đều có, mời tùy ý lựa chọn.
Quân Thường Tiếu chỉ là đem đám tù nhân phóng xuất, còn không có thả tội phạm chính đâu, nếu không... Vậy thì rõ ràng đang khi dễ người rồi.
Kỳ thật hiện tại cũng là đang khi dễ người, bởi vì người ta chỉ có mấy trăm con người, còn ngươi kiếm ra mấy chục vạn người, chỉ cần tu vi bộc phát sinh ra khí thế liền ép Cửu Tuyền đại lục cường giả không thở nổi.
“Các ngươi không cho Quân mỗ mặt mũi, Quân mỗ cũng liền không cho các ngươi mặt mũi.” Nụ cười trên khuôn mặt Quân Thường Tiếu biến đổi, thanh âm lạnh lùng nóí: “Giết hết toàn bộ, một tên cũng không để lại!”
Trên đường tới, hắn đã biết được Cửu Tuyền đại lục có dã tâm, chỉ là kiêng kị tinh không cứ điểm không dám làm loạn.
Đối phó với hạng người không an phận, phương pháp tốt nhất chính là cho đả kích trầm trọng, chỉ có chân chính nếm phải mùi đau khổ mới có thể minh bạch sự tình gì có thể làm, sự tình gì không thể làm!
“Giết!”
“Giết!”
Đám tù nhân lập tức tiến lên.
Bởi vì giá trị công huân có thể thu hoạch được, biểu hiện hoàn toàn có thể dùng chó dại thoát cương để hình dung!
“Không…”
Các cường giả của Cửu Tuyền đại lục phát ra tiếng gầm rú tuyệt vọng.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Trên chiến trường, các loại năng lượng tùy ý bộc phát, có thể nói chấn thiên động địa.
Quân số cùng thực lực của Cửu Tuyền đại lục không sánh bằng, cho nên chờ đợi bọn hắn nhất định là một trận bi kịch.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trong khoảng thời gian ngắn, khói lửa trên chiến trường dần biến thành mây khói.
Đám tù nhân tản mát các nơi, có người chỉnh lý kiểu tóc, có kẻ lại đang ngồi trên tảng đá, có người đang lau vết máu trên quần áo, dưới chân bọn hắn đã là thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
“Tất cả… Chết rồi ư?”
Ở trên cổng thành Thiên Anh Thành, biểu tình của tướng quân cùng vô số cường giả đã triệt để cứng lại.
Cửu Tuyền đại lục phái tới cường giả thực lực cực mạnh, một khi phe mình hộ thành đại trận bị tạc mở, không cách nào chống lại, bây giờ bị toàn diệt, đây là đáng sợ đến cỡ nào, kinh khủng cỡ nào!
“Ừng ực!”
Từ đầu đến cuối công thành tướng quân bị sa mạc chi ưng đặt trên huyệt thái dương chỉ biết nuốt nước miếng một cái, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng ngơ ngác.
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Nhận rõ tình thế chứ?”
“Nhận rõ…”
“Để binh sĩ bỏ vũ khí xuống, bản tọa không muốn tạo sát nghiệt nhiều hơn.”
Trên chiến trường còn có hơn trăm vạn binh sĩ của Cửu Tuyền đại lục, nếu giết quả thật cũng rất nhẹ nhàng.
“Bỏ vũ khí xuống!”
Công thành tướng quân thanh âm run rẩy hô lên.
Kết quả là, hình ảnh các binh sĩ nhao nhao tháo bỏ xuống vũ khí cùng áo giáp, sau đó ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, mang một bộ dáng chiến bại tù binh hiện ra trong tầm mắt.
Vì là vị diện có đội quân đệ nhất, chất liệu trang bị khẳng định mạnh.
Cho nên bọn người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ tách ra, lần lượt đi thu nhập vào không gian giới chỉ.
Về phần mấy trăm cường giả bị giết cũng vô pháp phòng ngừa, các loại tài nguyên võ đạo tất cả đều hội tụ trong tay Quân Thường Tiếu.
“Vẫn là cái này kiếm tiền nhanh.”
“Về sau có thể làm hòa bình sứ giả, chỗ nào phát sinh chiến tranh liền đi nơi đó.”
Hệ thống phun ra một câu: “Ngươi hòa bình với cái búa ấy!”
“Hưu! Hưu!”
Đột nhiên, ở giữa không trung đột nhiên có mấy chục đạo lưu quang bay tới, sau đó treo trên chiến trường, một đám cường giả khí tức hùng hậu, ánh mắt lấp lóe tức giận hiện ra.
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Không hổ là vị diện đệ nhất đội quân, tùy tiện liền phái tới nhiều Phá Không Cảnh như vậy.”
“Đổng lão!”
Công thành chủ soái vội vàng hô: “Cứu ta…”
“Bùm!”
Đạn từ họng súng nổ bắn ra, trực tiếp xuyên qua huyệt thái dương của hắn.
Cuối cùng Quân Thường Tiếu không có quyết tâm phí công đi lừa giết mấy chục vạn binh sĩ, cho nên bèn đem chủ soái đánh chết.
Nhưng mà, loại hành vi ở trước mắt xoá bỏ người phe mình, triệt để chọc giận mười tên hạ vị Phá Không Cảnh cùng hai tên trung vị Phá Không Cảnh đang treo giữa không trung!
“Đem bọn hắn tính cả thành trì toàn bộ xoá bỏ!”
“Rầm rầm!”
“Rầm rầm!”
Mười tên hạ vị Phá Không Cảnh lao xuống, các loại năng lượng tựa như kinh đào hải lãng bộc phát ra.
“Ầm!”
“Ầm!”
Trên chiến trường cuồng phong nổi lên, bụi đất tung bay!
“Vù vù!”
Đột nhiên, cửu đạo kiếm quang đột nhiên từ đó bay tán loạn mà đến, lướt qua mười tên hạ vị Phá Không Cảnh, sau đó hội tụ thành bóng người, đứng ở trước mặt hai tên trung vị Phá Không Cảnh.
“Ai?”
”Dịch Phi Tuyết!”
Bậc thầy kiếm đạo này thực sự có hiểu biết tuyệt diệu về kiếm đạo, vừa rồi Cửu Kiếm bay ra, hiệu ứng đặc biệt kết hợp thật đẹp mắt.
“Phốc! Phốc!”
Lướt qua mười tên hạ vị Phá Không Cảnh, quần áo hoàn toàn vỡ vụn, còn sót lại một chiếc quần lớn đơn độc treo ở giữa không trung. Hình ảnh hiện ra so với Tử Lân Yêu Vương còn nóng mắt hơn, bởi vì lại có cả màu sắc và hoa văn!
Hai anh em không có thời gian đỏ mặt, trong lòng đã triệt để bị kinh hãi chiếm cứ.
Bởi vì bọn hắn biết, vừa rồi kiếm khí từ bên người bay qua, phàm là có một chút sát ý, đầu của mình đã sớm rơi xuống đất!
Ngươi...
Con mắt hai tên trung vị Phá Không Cảnh dần dần trừng lớn, cả kinh nói: “Kiếm đạo cửu si… Dịch Phi Tuyết!”
“Ôi chao.”
Dịch Phi Tuyết thở dài, nóí: “Bị giam trong chín tầng Địa Ngục nhiều năm, không nghĩ tới còn có người sẽ nhớ đến ta.”
...
Biểu hiện trên mặt hai tên cường giả trung vị Phá Không Cảnh thật đặc sắc.
Bọn hắn không biết Dịch Phi Tuyết. Nhưng nghe nói qua người này, đặc biệt nhất là hắn có được kiếm khí cửu bính có chất lượng phi thường, thậm chí chưa từng rời khỏi người, cho nên được xưng là kiếm đạo cửu si!
Một kiếm đạo cường giả thành danh đã lâu, đột nhiên xuất hiện tại Thiên Hà đại lục, thật không thể tưởng tượng!
Và còn nhiều thứ khác nữa!
Người đàn ông vạm vỡ dưới kia, người đã đứng trước đón đỡ sự oanh kích từ nhiều tù nhân khôi ngô tráng hán trông rất quen thuộc, nhìn qua cũng có chút quen mắt, chẳng lẽ lại là kẻ tự xưng thân thể mạnh nhất phàm trần vị diện Thiết Y Hầu?
Đột nhiên.
Hai tên trung vị Phá Không Cảnh nhớ tới một việc, đó chính là trước đây không lâu, tinh không cứ điểm bị nổ, cứ điểm chi chủ cũng bị xoá bỏ, hung thủ cuối cùng mang tù nhân ngồi chiến thuyền nghênh ngang rời đi.
Dịch Phi Tuyết cùng Thiết Y Hầu bị giam trong chín tầng trong địa ngục, đây là sự tình cường giả đỉnh cao bên trong đều biết, bây giờ bọn hắn xuất hiện ở nơi đây, như vậy...
Nghĩ đến đó, cơ mặt hai tên cường giả của Cửu Tuyền đại lục trở nên cứng ngắc, sau đó cố gắng nhìn về phía người trẻ tuổi vừa bắn chết chủ soái, âm thanh run rẩy nóí: “Hung thủ tiêu diệt tinh không cứ điểm... Sẽ không là hắn đi?”