Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1333 - Chương 1333. Lão Hổ Không Phát Uy, Thì Coi Ta Là Con Mèo Bệnh À?

Chương 1333. Lão hổ không phát uy, thì coi ta là con mèo bệnh à?
Những võ giả đạp lên phi kiếm mà bay đến này, nhân số đại khái khoảng chừng hai mươi người, tuổi tác dường như cũng mới hai, ba mươi tuổi, nhưng tu vi vậy mà tất cả đều là gần Phá Không Cảnh!

Biết thượng giới có linh khí và pháp tắc tu luyện khác nhau, nhưng một đệ tử của Huyền tự cấp tông môn, tùy tiện cũng là cấp Vũ Đế!

Căn cứ theo những gì Hắc Bạch La Sát phổ cập khoa học, thì Quân Thường Tiếu không chỉ biết các thế lực của thượng giới phân chia như thế nào, mà còn biết rằng ở thượng giới phân chia theo bốn cấp độ là Huyền, Chân, Đạo, Tiên.

Những người này nói Ngự Kiếm Huyền Tông, lấy chữ Huyền làm tên, hiển nhiên thuộc về tầng thấp nhất.

Cho dù như thế, cũng có thể treo vị diện phàm trần lên đánh một trận, dù sao tuỳ tiện phái mấy vị đệ tử đi ra cũng có thực lực Phá Không Cảnh.

Quân Thường Tiếu ở hạ giới mới đi ngang qua khá lo sợ, cũng không phải là kiêng kị thực lực của bọn họ, mà chủ yếu là do còn có ba tháng, nhất định phải ít gây chuyện, làm chính sự.

“Ký chủ thay đổi rồi.”

Hệ thống nói: “Nói khó nghe chút là lấy đại cục làm trọng, nói dễ nghe một chút trong não đã có thêm chút chất xám.”

“...”

Quân Thường Tiếu gào thét: “Vậy ngươi đừng nói lời êm tai nữa, nói nhiều lời khó nghe đi!”

“Lạc đường?”

Giọng nói của tên đệ tử cầm đầu của Ngự Kiếm Huyền Tông kia rất lạnh lùng: “Nơi hàn tuyết này được bố trí các trận pháp trùng điệp, ngươi cho rằng là vườn hoa ở nhà mình sao, mơ mơ hồ hồ thì có thể xông đến sao?”

Các tông môn lớn ở Thượng giới giống như từng quốc gia, không chỉ có đỉnh núi của chính mình, mà còn có lãnh thổ riêng của chính mình, nhất là những địa phương đặc biệt không thể tự tiện xông vào, vấn đề hình như có chút lớn.

Quân Thường Tiếu rất buồn phiền.

Hắn thật sự không muốn xuất hiện ở nơi đây mà.

Nhưng vấn đề là bị trận pháp đoạt thiên địa tạo hoá đã truyền tống hắn đến đây, hoàn toàn không có quyền lợi để được tự mình lựa chọn!

“Ha ha.”

Quân Thường Tiếu giả vờ ngây ngốc cười nói: “Đã quấy rầy rồi, hiện tại ta sẽ đi ngay đây!”

“Xoẹt!”

Thả người nhảy lên, sau đó... Rơi xuống.

“Xoẹt!”

Lại nhảy lên một lần nữa, lại rơi xuống.

“Xin lỗi nhé.”

Quân Thường Tiếu xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Mới đến, có chút khẩn trương, để cho ta thử thêm vài lần nữa.”

“...”

Các đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu để nhìn hắn.

“Xoẹt, xoẹt xoẹt!”

Quân Thường Tiếu giống như con châu chấu nhảy nhót mấy lần, kết quả đều là rất chuẩn xác rơi xuống mặt đất, thế là ở trong lòng gầm thét lên: “Vì sao ta lại không bay lên được!”

Hệ thống nói: “Lực trói buộc của thiên đạo ở đây gấp hạ giới mấy nghìn lần, lấy tu vi hiện tại của ký chủ, tự do bay lượn là việc hoàn toàn không có khả năng.”

Các vị diện ở dưới phàm trần đều có hệ thống của riêng mình, đạt tới cảnh giới nhất định thì sẽ thoát khỏi sự trói buộc đó, mà ở vị diện cao cấp hơn, lực trói buộc chắc chắn sẽ trở nên càng mạnh hơn, trừ phi mượn nhờ các chí bảo để phi hành, tỷ như những đệ tử này của Ngự Kiếm Huyền Tông giẫm phi kiếm ở dưới chân để phi hành.

“...”

Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Nói cách khác, hiện tại không những ta đã gặp được phiền phức, mà còn không thể nhờ năng lực phi hành để tẩu thoát, tựa như dê, bò để mặc cho người ta dắt đi sao?:”

“Bọn họ không đánh lại được ký chủ.” Hệ thống nói.

Vấn đề này Quân Thường Tiếu đương nhiên biết, nhưng mình vừa mới nhập cư trái phép tới đây, bọn họ đã giẫm lên phi kiếm bay đến, có trời mới biết còn có người mạnh hơn nữa đến hay không, đánh một nhóm thì lại có một nhóm tới, hắn còn có thể làm chính sự được hay sao?

Hệ thống nói: “Hiện tại kí chủ không thể bay lên trời, cũng chẳng thể đào đất mà trốn đi, chỉ có thể cứng rắn đối đầu cùng với bọn họ.”

Tạch tạch tạch!

Nhưng vào lúc này, sau lưng của Quân Thường Tiếu lấp lóe ánh sáng, cánh chim bằng sắt được hội tụ đến, sau đó phù một tiếng bay về phía trước.

“Ha ha ha!”

“Cái đồ chơi này còn có thể dùng!”

“...”

Hệ thống im lặng không nói, bởi vì lại bị vả mặt!

Quân Thường Tiếu nhờ vào cánh máy móc vũ trang đột nhiên bay đi ở trước mặt bọn họ, để cho các đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông khẽ giật mình, người cầm đầu là người đầu tiên hoàn hồn, giận dữ nói: “Đừng để hắn chạy, đuổi theo!”

“Vút!”

“Vút!”

“Vút!”

Trong chớp mắt, hai mươi ánh sáng của phi kiếm lao vút đi, từ trên mặt tuyết trắng xóa xẹt qua, tạo thành một cảnh tượng xinh đẹp!

Không thể không nói bích lũy của không gian ở trên thượng giới quả thật ổn định, đổi lại ở vị diện Hạ giới, vỏn vẹn mấy chục vị có tu vi Phá Không Cảnh toàn bộ triển khai, phóng khí thế ra thì có thể khiến cho không gian trở nên vặn vẹn, ở đây lại hoàn toàn không có nhấc lên mảy may gợn sóng nào cả!

“Vút!”

Chiếc cánh bằng máy móc vũ trang giúp Quân Thường Tiếu có tốc chạy trốn nhanh hơn, nhưng nhận ra rõ ràng rằng, tốc độ cũng không phải là rất nhanh, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với phi kiếm của người ta.

“Tên trộm kia, đừng trốn!”

“Vút! Vút! Vút! Vút!”

Nhưng vào lúc này, mấy đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông ở sau lưng đang đuổi theo gắt gao, vội vàng giơ lên hai ngón, ngưng tụ ra một loại năng lực như kiếm khí, phóng ra.

Mặc dù Quân Thường Tiếu có thể dễ như trở bàn tay mà né tránh, nhưng trong lúc đó bởi vì phải tránh trái tránh phải, tốc độ có chút giảm xuống, khoảng cách giữa hai bên lập tức bị rút ngắn đi không ít.

Nếu như so sánh cánh bằng máy móc vũ trang của Quân Thường Tiếu với phi kiếm của mấy người Ngự Kiếm Huyền Tông với ngựa, thì một bên là loại phổ thông, một bên là ngựa cấp bảo mã ngày đi ngàn dặm, căn bản không thể so sánh được.

Chào mọi người, ta là Quân Thường Tiếu, một người bậc trung của Phá Không Cảnh, hiện tại đang bị hai mươi vị có cấp bậc Phá Không Cảnh truy sát, trong lòng vô cùng hoảng hốt, bởi vì ngựa của bọn họ chạy nhanh hơn ngựa của ta!

“Vút!”

“Vút!”

Một dòng ánh sáng sắc bén như kiếm bắn về phía hắn.

Quân Thường Tiếu nhẹ nhõm ứng đối, nhưng khoảng cách cũng bị rút ngắn lại, việc đuổi kịp chỉ trong vòng mấy phút mà thôi!

Mẹ kiếp!

Ông đây không chạy nữa!

“Bịch!”

Chạy trốn đại khái khoảng một trăm dặm, Quân Thường Tiếu ngã xuống một một mảnh tuyết trống trải.

“Vút! Vút! Vút!”

Trong chớp mắt, hai mươi tên đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông đã bay tới, bọn họ nhanh chóng bao vây quanh hắn.

“Bốp!”

Thanh Long Uyển Nguyệt Đao xuất hiện ở trên không trung, hung hăng đập xuống đất, cuốn đi từng tầng tuyết thật dày.

“Các ngươi.”

Ánh mắt của Quân Thường Tiếu lạnh lẽo nói: “Có chút khinh người quá đáng!”

Loại này lời kịch này vốn là lời kịch chuyên dụng của mấy tên kẻ thù ở dưới hạ giới, hôm nay bị Cẩu Thặng nói ra, nghe sao lại thấy dễ chịu như vậy?

“Tên kia!”

Âm thanh của tên cầm đầu lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi hẳn là gian tế của Lăng Đao Huyền Tông phái tới!”

“...”

Quân Thường Tiếu cũng coi như lão giang hồ, lập tức ý thức được, khiến cho bọn họ có suy đoán này, chắc chắn bắt nguồn từ việc hắn lấy Thanh Long Uyển Nguyệt Đao ra.

“Ta không muốn phải giải thích, các ngươi hoặc là để cho ta rời đi, hoặc là trở thành linh hồn ở dưới đao của ta!” Ánh mắt của hắn dần dần trở nên lạnh lùng, sát ý hội tụ lại ở trong ngôn ngữ,

Buồn bực.

Nổi giận!

Thật sự cho rằng ông đây là người lương thiện sao?

Đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông hiển nhiên không hiểu rõ tính cách của Quân Thường Tiếu, cười lạnh nói: “Ngươi đã tới, thì cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!”

Xoạt!

Vừa dứt lời, một bóng dáng của thanh đao màu xanh đã trực tiếp lao đến, hắn giật mình vội vàng điều khiển phi kiếm lùi lại, nhưng đã không kịp rồi, chỉ có thể giơ kiếm ra, lựa chọn chống đỡ.

“Đinh!”

“Răng rắc!”

Ánh sáng màu xanh này dần dần tiêu tán, mặt đất tuyết dày bị chém tung tóe thành từng mảng lớn.

Tên đệ tử kia của Ngự Kiếm Huyền Tông đã lảo đảo rơi xuống trên mặt đất, thanh kiếm trong tay đã bị chém thành hai đoạn, cả người nhất thời ngây ngẩn.

Thanh kiếm được Đường trưởng lão của tông môn tự mình cường hoá và gia tăng kiếm khí, lại bị dễ như trở bàn tay bị chặt đứt, thực lực của người này mạnh như vậy sao? Hay là... Thanh đao ở trong tay có phẩm chất cao?

“Cửu sư huynh!”

Mấy tên đi cùng hoảng sợ nói.

“Bên trên! Bên trên! Bên trên!” Người kia phẫn nộ quát lên.

Mặc kệ là do thực lực của đối phương mạnh, hay là binh khí mạnh, đều đại diện cho việc chắc chắn không phải loại lương thiện gì, cho nên cũng không cần khách khí, trực tiếp lao lên đánh hội đồng đi.

“Vút!”

“Vút!”

Mười chín tên đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông tuân lệnh, điều khiển ngự kiếm ở dưới thân, hoặc là hội tụ ra ánh sáng cực mạnh, hoặc là đưa vũ khí phóng về phía Quân Thường Tiếu,

“Vù vù!”

Quân Thường Tiếu vung Thanh Long Uyển Nguyệt Đao lên, bắt đầu chiến đấu, tu vi cũng đã hoàn toàn lộ ra!

“Không tốt!”

“Hắn là Phá Không Cảnh trung cấp!”

Các đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông rốt cuộc cũng thấy rõ được thực lực chân chính của Quân Thường Tiếu, nhưng đã muộn, bởi vì một đạo ánh sáng lộng lẫy đã ngập tràn ở dưới bầu trời đầy bông tuyết lập tức đan dệt ra một khung cảnh rất đẹp!

“Đinh!”

“Uỳnh!”

“Phụt!”

“Phù phù!”

Mấy phút sau, một tên đệ tử của Ngự Kiếm Huyền Tông trực tiếp bị chặt đứt binh khí, bị đánh rơi xuống trên mặt đất, trên ngực xuất hiện vết đao bắt mắt, máu tươi phun ra tung toé, về phần mặt khác, mười tám tên đồng bọn đã sớm bị đánh bị thương, ngã ở trên mặt đất, đau khổ giãy dụa.

“Hây!”

Quân Thường Tiếu cầm thanh đao đứng ở trong đám người, một bên bày ra một dáng pose, một bên nhóm lửa ngậm xì gà, sau đó hút một hơi, phun ra vòng khói, lúc này mới thản nhiên nói: “Lão hổ không phát uy, coi ta là con mèo bệnh sao?”

“Đừng giả bộ.”

Hệ thống nói: “Thừa dịp hiện tại nhanh nhẹn chuồn đi!”

“Xoạt!”

Quân Thường Tiếu vung tay lên, thu hết những phi kiếm ở xung quanh vào không gian giới chỉ.

Cái đồ chơi này đã có thể để cho Phá Không Cảnh sơ cấp tuỳ tiện phi hành, chắc chắn là chí bảo, hắn có thể giữ lại để dùng, cũng có thể cho sau này các đệ tử sau này đi lên dùng.

“Cẩu Thặng yêu tài, không có thì đi cướp về!” Hệ thống chửi tục nói.

Xoạt!

Quân Thường Tiếu lấy ra một thanh phi kiếm, cưỡng ép xóa bỏ ấn ký linh hồn ở bên trong phi kiếm, sau đó thản nhiên đạp lên, tiêu sái nói: “Đi thôi!”

Vút!

Phi kiếm phá không trung bay đi!

Thế nhưng mà, khi ống kính bỗng quay trở lại, phát hiện kiếm thì bay mất, Quân Thường Tiếu thì vẫn ở lại, hơn nữa lại ngã cắm đầu ở bên trong một đống tuyết, hiển nhiên lần đầu ngự kiếm phi hành cũng không quá quen thuộc, trực tiếp tạo thành cảnh tượng bị ngã sấp mặt!


Bình Luận (0)
Comment