Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 1362 - Chương 1362. Ta Phản Đối, Ta Kháng Nghị!

Chương 1362. Ta phản đối, ta kháng nghị!
Trận chung kết nhóm đã kết thúc!

Tôn Mục Thành mặc dù từ đầu đến cuối đều đánh áp đảo đối thủ, nhưng cuối cùng vẫn bị trọng tài xử ép mà thua trận tranh tài này.

“Chuyện này......”

Tiêu Tội Kỷ sững sờ nói.

Từ đầu đến cuối của trận đấu, Tôn Mục Thành bất luận là kỹ năng hay là thực lực thì đều dư sức ép chết đối phương, thậm chí nếu như không phải bị kêu dừng nhiều lần, hắn đã sớm giành được chiến thắng rồi.

“Tông chủ.”

Tiêu Tội Kỷ suy sụp truyền âm đến nói: “Trận này đánh cũng quá giả đi!”

Quân Thường Tiếu nói: “Tên trọng tài này khẳng định có vấn đề!”

Tên trọng tài này có thể đã bị thu mua từ trước, từ đó gian lận đưa ra những phán xét không công bằng.

Nhưng, điều Cẩu Thặng không thể nào hiểu được chính là, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được ở đây nhất định đã có người đến giở thủ đoạn, vậy mà những người xem ở đây vì sao lại làm như không thấy, chẳng lẽ bọn hắn đều là người mù hết sao!?

“Ta đã nói rồi, Tiểu thành chủ có thực lực mạnh mẽ như vậy, tất nhiên sẽ nắm chắc vị trí quán quân này trong tay thôi!”

“Tiểu thành chủ tuổi còn trẻ mà đã có được tư chất tuyệt vời cùng thể chất đáng kinh ngạc như thế, tiến vào võ đường còn không phải là một chuyện dễ dàng sao!

Tiểu thành chủ?

Con trai của thành chủ Lận Uyên thành!?

Rốt cuộc Quân Thường Tiếu cũng hiểu được nguyên nhân vì sao. Bởi vì trong đội hình vòng đấu chung kết này, bất luận có là ai đi lên, kết cục của kịch bản cũng đã được dựng sẵn từ trước rồi!

Đây chính là tàn nhẫn và thực tế trong cuộc sống này!!!

Toàn bộ hội trường võ giả đều cao giọng la lên tên của người chiến thắng trận chung kết này, nhưng không có ai chú ý đến Tôn Mục Thành đang ủ rũ đi xuống khỏi lôi đài, tựa như một cô nhi đột nhiên bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.

“Ta rõ ràng có thể thắng, nhưng vì sao lại thua trận chiến này cơ chứ ....” Trong miệng hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, cảm xúc cũng theo đó mà sa sút đến cực hạn.

“Nguyên nhân rất đơn giản.”

Đột nhiên, bên tai vang lên một thanh âm già nua: “Ngươi không có hậu trường vững chãi để dựa vào!”

Cơ hội tốt như vậy, Quân Thường Tiếu hắn khẳng định sẽ không thể bỏ qua, cho nên lập tức mở ra hình thức cao thâm khó đoán tiến lại gần đứa trẻ này.

Tôn Mục Thành trong nháy mắt liền biết được, thanh âm này cùng người áo đen tự xưng là Thông Cổ tiền bối lúc trước là cùng một người. Vì vậy liền vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng tìm cả hội trường cũng không nhìn thấy người ở đâu cả.

“Thế giới này luôn đầy rẫy những bất công.”

“Những gì mà ngươi gặp phải cùng lắm cũng chỉ là phần nổi của một tảng băng chìm mà thôi!” Quân Thường Tiếu tiếp tục truyền âm nói: “Cho nên, nếu muốn đạt thành tựu cao hơn nữa thì ngươi bắt buộc phải đi đến một nơi có được công bằng, và được đối xử một cách công bằng!”

“....”

Tôn Mục Thành trầm mặc.

“Ta phản đối, ta kháng nghị chuyện này!”

Nhưng vào lúc này, một thanh âm không hài hòa ở bên trong tiếng ca ngợi đột ngột vang lên, cứ như thế toàn bộ hội trường trong nháy mắt an tĩnh lại.

Tôn Mục Thành nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy tại vị trí cách xa đài Quan Chiến nhất, có một nam nhân mặc một áo choàng màu đen đứng lên, mà ngồi bên cạnh hắn chính là cái tên đã từng bị hắn đánh bại ở thị trần lần trước.

“Mọi người.”

Quân Thường Tiếu đưa tay đặt trên ngực, nói: “Lòng của các ngươi không đau sao!?”

Cả đám người đều lộ ra một bộ dạng sững sờ.

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu chỉ hướng Tôn Mục Thành đang ủy khuất giống như bị vứt bỏ, lập tức phẫn nộ nói: “Trận chiến vừa rồi các người không nhìn ra hắn luôn là người dẫn trước sao, nhưng kết quả lại là đối thủ chiến thắng. Đây không phải là sự châm chọc lớn nhất đối với võ đạo sao!?”

“Các ngươi!”

“Không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, lại còn thay kẻ gian lận vỗ tay ăn mừng, loại hành vi này thực sự đáng để cho người ta đau lòng!”

Lúc này cả đám người trầm mặc.

Thấy vậy, người phụ trách đang trao huy chương đứng trên võ đường liền trầm giọng nói: “Tên kia, ngươi lại dám đứng tại nơi này ngang nhiên công khai chất vấn khảo hạch võ đường của bọn ta sao!?”

“Phi!”

Quân Thường Tiếu nói: “Làm phiền ngươi, đừng tiếp tục xúc phạm đến cái chữ ‘Võ’ này nữa!”

“Tông chủ......”

Dạ Tinh Thần kéo ống tay áo hắn một cái, truyền âm nói: “Nói chuyện là quan trọng, ngươi ngàn vạn lần phải khống chế cho tốt đấy!”

“Khống chế cái rắm!”

Quân Thường Tiếu rống to: “Những người tới đây tham gia khảo hạch có ai mà không tiêu tốn đến bảy tám năm khổ cực tu luyện. Nhưng đến thời điểm mấu chốt này, lại bởi vì một câu ‘thua cuộc’ của mấy người mà phủ nhận đi toàn bộ công sức của tất cả bọn họ. Đây mẹ nó lại được gọi là công bằng của các ngươi đấy!”

Nghe được những lời này, cậu bé Tôn Mục Thành vốn rất kiên cường và mạnh mẽ lại đột nhiên bật khóc nức nở.

Hắn không phải đang khóc vì bản thân bị phán thua, mà hắn khóc bởi vì trong thời điểm như thể bị bỏ rơi, lại có người đứng lên nâng đỡ hắn, đòi lại công bằng cho hắn.

Quân Thường Tiếu nhìn Tôn Mục Thành, vẻ mặt chân thành nghiêm túc nói:

“Dù trong mắt của tất cả mọi người ở đây, ngươi thua trong trận đấu này, nhưng trong lòng của bổn tọa, ngươi là người chiến thắng, ngươi chiến thắng một cách vẻ vang, ngay thẳng và không thẹn với lương tâm con người!”

“Tên kia!”

Người phụ trách Võ đường mặt đen nói: “Ta nhìn là biết ngươi là muốn đến đây gây rối!”

Mục đích của hắn đương nhiên là vậy rồi.

Con người Cẩu Thặng hắn thì, ba ngày không đi gây chuyện nhất định là trong người cảm thấy không khỏe. Hơn nữa nếu không đi tìm chút kích thích, hắn làm sao có thể xứng làm đồ đệ của Thái Huyền lão nhân.

“Một sự kiện võ thuật có cấp bậc cao như vậy, nhưng lại làm những điều đê hèn và bẩn thỉu.” Quân Thường Tiếu giơ vé trên tay lên và nói một cách tức giận: “Tiền của ta đúng là đã bị tiêu một cách sai lầm rồi!”

“Ném hắn ra ngoài cho ta!” Người phụ trách võ đường quát.

“Xoát!”

“Xoát!”

Mấy võ giả phụ trách an toàn cho hội trường thấy thế thì lập tức xông lên.

“Không cần!”

Quân Thường Tiếu nói: “Ta tự mình đi!”

Dứt lời liền mang theo Tiêu Tội Kỷ cùng Dạ Tinh Thần tiêu sái rời đi.

“Tên khốn này!”

Đi ra đến cửa ra vào, Quân Thường Tiếu quay đầu nhìn về phía Tôn Mục Thành nói: “Cái võ đường này không xứng đáng để ngươi ở đây lãng phí thời gian, nếu muốn trở nên lớn mạnh hơn, ngươi có thể đến Vạn Cổ tông tìm bổn tọa.”

Người này ở đây thể hiện thái độ căm phẫn gần nửa ngày trời, cuối cùng cũng lộ ra mục đích của hắn rồi.

Vạn Cổ tông!?

Cả hội trường võ thuật lại lập tức nổi lên một trận nghị luận nữa.

Mà cuộc bàn luận này đương nhiên là có liên quan đến cái môn phái này, Vạn Cổ tông này gần đây ở trong thành ai cũng biết đến, mấy chuyện của tông môn này bây giờ đang được lưu truyền ở khắp mọi nơi rồi!

Mấy người võ giả lúc đầu đã chuẩn bị động thủ, đang đuổi theo Cẩu Thặng, muốn nhanh chóng ném hắn ra ngoài, nghe thấy vậy thì lập tức trở nên do dự. Bởi vì bọn hắn biết được, Ngự Kiếm Huyền Tông và Lăng Dao Huyền Tông gặp phải Vạn Cổ tông này kết quả đều phải nhận lấy quả đắng!

Võ đường tại Lận Uyên thành này rất có uy danh, nhưng chung quy lại cũng không phải là một thế lực có tổ chức, đương nhiên so với mấy Tông môn cấp huyền kia lại có chênh lệch rất lớn.

“Ngươi là ai!”

Tôn Mục Thành la lớn.

Quân Thường Tiếu dừng lại, đưa ra một bộ dáng để lại ấn tượng sâu, đồng thời đưa quay lại lộ ra một bóng lưng hùng vĩ: “Tông chủ Vạn Cổ tông!”

“Được! Ta sẽ đi!”

Khoé mắt Tộ Mục Thành bây giờ đã không còn hơi nước đọng lại: “Ta sẽ đi Vạn Cổ tông!”

......

Bên ngoài thành Lận Uyên.

Quân Thường Tiếu mang theo hai tên đệ tử bước nhanh mà đi, cảm giác kia tựa như chọc phải một cái rắc rối lớn, giống như không lập tức chạy đi thì bọn hắn nhất định sẽ gặp phải chuyện không may vậy.

“Đừng sợ!”

Hệ thống nói: “Đem khí thế vừa rồi lấy ra đi!”

“Người cút đi!!!”

Quân Thường Tiếu ở trong lòng mắng một câu, sau đó lấy tốc độ nhanh quay trở về tông môn.

Học đường Lận Uyên sau trận chung kết còn phải tiến hành phân chia ra thành các tổ tranh tài Ất, Bính. Đương nhiên không có thời gian rảnh đi bận tâm đến một tên điên gây chuyện giữa đường, cho nên có thể để cho Quân Thường Tiếu hắn một đường an toàn trở về đến Vạn Cổ tiên sơn.

“Quá đen tối!”

Hồi tưởng lại cuộc tranh tài lúc trước, Quân Thường Tiếu ngồi ở trong đại điện, chân thành nói: “Vạn Cổ tông ta bây giờ đã lên đến Thượng giới, nhất định sẽ không để thiên tài trên đất này phát sinh những chuyện bất công, ngoài ý muốn!”

“Tông chủ.”

Hôm sau, Lý Thanh Dương đi tới, nói: “Ở dưới chân núi có một thiếu nên tên là Tôn Mục Thành muốn tới gặp người.”

“Nhanh như vậy?”

Quân Thường Tiếu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Để hắn vào đi!”

.....

Vạn cổ tông, bên trong đại điện.

Tôn Mục Thành được Lý Thanh Dương mang vào, khi thấy Quân Thường Tiếu ngồi ở vị trí chủ vị, lúc này mới có thể khẳng định nói: “Ngươi thật là Vạn Cổ tông tông chủ sao?’

Thời điểm ở hội trường hắn có thể chất vấn vấn đề này, nhưng càng nghĩ hắn lại càng quyết tâm muốn tiến về Phường Tê tiên sơn. Dù sao lúc nghe được Nhị thúc nói về cái tông môn này, hắn đã cảm thấy vô cùng hứng thú rồi!”

Nguyên nhân chủ yếu bởi vì chuyện gian lận mà không thể gia nhập vào võ đường, cũng không có mặt mũi nào mà trở về quê gặp người thân gia đình, cho nên hắn chỉ có thể tới đây thôi.

Đơn giản mà nói.

Vò đã mẻ thì không sợ sứt đi!

“Bản tọa còn có thể gạt ngươi sao?” Quân Thường Tiếu nói.

“Xoát!”

Tôn Mục Thành chắp tay nói: “Tông chủ ở trên, mời thu ta làm đồ đệ!”

“Bản tọa không thu đồ đệ, chỉ lấy đệ tử.”

“Đệ tử cũng được!”

“Thanh Dương, cầm danh sách nhập môn ra đây đi.”

Sau khi trải qua một hồi truyền thống nhập môn, lúc này Quân Thường Tiếu đóng lên đại ấn của tông môn, nói: “Đứng lên đi, bây giờ ngươi đã là đệ tử của Vạn Cổ tông rồi!”

“Đã nhập môn xong rồi sao!?” Tôn Mục Thành có chút sững sờ hỏi.

Theo suy nghĩ của hắn, lễ nhập môn cùng tiến vào võ đường tất cả đều phải trải qua quá trình khảo hạch, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn trước, nhưng hiện tại, hắn chỉ cần báo ra tên tuổi cùng địa chỉ liền có thể dễ dàng gia nhập. Nhìn qua cũng thật lừa người đi.

Tôn Mục Thành cũng không biết, hắn không cần thông qua khảo hạch là bởi vì, lúc trước tại trấn Tĩnh Thuỷ, hắn đã đánh bại đệ tử trọng yếu nhất của tông môn, Dạ Tinh Thần một cách dễ dàng.

....

Vạn Cổ tông sau khi trải qua sự việc phi thăng lên thượng giới liền nghênh đón được một đệ tử hạng nhất. Căn cứ vào văn hoá của Tông môn, tất nhiên là được chiếu cố đặc biệt rồi. Cho nên Tô Tiểu Mạt cùng Lý Phi đã sớm vui vẻ dẫm lên bóng mình mà chờ đợi ở trên võ trường.

Một lúc sau.

Tôn Mục Thành đi ra đại điện.

Thị vệ phụ trách Lý Thượng Thiên thấy vậy lập tức truyền âm tới.

“Bùm!”

“Bùm!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì lại nhanh, trong chớp mắt liền thấy được hai bóng đang vui mừng, vẽ ra ánh sáng, bay đến với một đường hình vòng cung tuyệt mỹ, đồng thời cũng mang theo một lực lượng vô cùng mạnh mẽ xông thẳng đến!

“Chuyện gì vậy!?”

Lông mày của Tôn Mục Thành đột nhiên nhíu lại một cái, sau đó phóng người ra xa, toàn bộ cơ thể hắn đều lơ lửng trong không trung, hai chân trước sau đồng thời hành động, rất nhanh liền nghe thấy hai tiếng ‘Phanh phanh!’ vang lên. Hai bóng hình đang lao tới kia lại lần lượt hung hăng bị đá bay trở về.

“Mẹ kiếp!!!”

Oanh! Oanh!

Tô Tiểu Mạt cũng không thể kịp thời né tránh, một người bị đá ở trên mặt, một người lại bị đá tại trên bụng, sau đó hiện lên dấu vết loang lổ trên bước tường phía xa.

“Nguyên...... Nguyên lai...... Là cao thủ.....nha!”


Bình Luận (0)
Comment