Chương 1387. Chiến!
Ngự Kiếm Huyền Tông cùng Lăng Đao Huyền Tông, hai cái tông môn này có mối hận cũ đã tập hợp lại, cũng không có đối chọi gay gắt lẫn nhau, ngược lại cùng nhau khóa chặt mục tiêu trên người của Quân Thường Tiếu, dù sao đây cũng là kẻ thù chung.
“Vù!”
“Vù vù!”
Trên núi Linh Phong, áng sáng đao kiếm bùng nổ.
Các võ giả của các tông môn khác rất tinh mắt, lập tức lùi về phía sau mấy bước, sau đó nhường lại chỗ thích hợp cho trận chiến.
Đừng nhìn Quân Thường Tiếu đứng thẳng tắp như vậy nhưng thật ra trong lòng hắn đã có chút hoảng loạn.
Hắn chỉ đến đây để nghe mấy ông đại lão khoe khoang thôi, làm sao cuối cùng mọi chuyện lại phát triển đến trình độ này?
“Tên nhóc kia.”
Tông chủ của Lăng Đao Huyền Tông Mạc Khai Ấn lạnh lùng nói: “Có chiêu gì thì mang hết ra đi!”
Tính cách của người luyện đao đều tương đối thẳng thắn, cũng sẽ không nói cái gì quanh co lòng vòng, một chữ, chính là chiến!
“Thật sự xin lỗi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Bản tọa chỉ tới tham gia thảo luận, không phải để chiến đấu, muốn đánh nhau phải không vậy thì hẹn ngươi vào ngày khác.”
Không phải Cẩu Thặng đây sợ, chủ yếu vội vã muốn trở về tông môn để nghiên cứu bí tịch.
Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ.
......
Trong lòng Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: “Đây nhất định là bắt buộc ta phải đánh nhau!”
Không có đoán sai, kéo bảng nhiệm vụ ra, nội dung là —— Đánh bại tông chủ của Ngự Kiếm Huyền Tông 0/1, tông chủ của Lăng Đao Huyền Tông 0/1
【
Nhiệm vụ tinh anh
】
.
“Nhìn!”
Hệ thống cứng ngắc nói: “Chỉ cần đi ra ngoài một vòng một chút thì mới có thể thu được nhiều nhiệm vụ hơn!”
Nói thì nói như thế, nhưng thực lực của hai tông chủ cấp Huyền đều đã ở cấp độ tam chuyển, hơn nữa một người thì tinh thông kiếm đạo, một người thì tinh thông đao đạo, làm sao hắn có thể đánh bại bọn họ khi không mang theo trợ thủ đây.
Hệ thống nói: “Hệ thống chỉ phụ trách tuyên bố nhiệm vụ, có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không thì phải dựa vào một mình ký chủ.”
......
Quân Thường Tiếu muốn mắng chửi người.
“Tên tiểu tử kia”
Mạc Khai Ấn cười lạnh một tiếng, nói: “Cái này cũng không phải do một mình ngươi quyết định.”
“Oành!”
Một thanh đao lớn nặng trĩu nằm ngang ngay ở trước mặt, phía trên đao còn điêu khắc hình hoa văn phức tạp, xung quanh đao thì lấp lóe ánh sáng đặc biệt có thể nhìn ra được phẩm chất khẳng định không thấp.
Đã có nhiệm vụ khẳng định lại phải chiến đấu, nhưng trong lòng Quân Thường Tiếu vẫn suy nghĩ, rốt cuộc hắn nên vận dụng nan thu chi đao, hay là vận dụng...... Nhân tiện, còn có mấy loài bùa chú từ gói quà lớn của thượng giới!
“Đạp!”
Quân Thường Tiếu đi về phía trước một bước, áo choàng đại thánh dần dần khoác lên người, ngạo nghễ nói: “Vậy thì chiến đấu!
Mặc dù hắn kém đối phương hai chuyển, nhưng mà hắn có bộ đồ đặc biệt, còn có gói quà lớn như bùa chú, hắn cũng không tin không chơi lại được hắn ta!
“Xoát! Xoát!”
Các võ giả của tông môn nhanh chóng lui lại phía sau rất xa, bỏ trống lại khu vực được những phiến đá bao quanh, di chuyển ra khỏi băng ghế nhỏ, cầm dưa hấu xem kịch.
......
“Vù!”
Gió lạnh thổi qua, bầu không khí tràn đầy sát khí.
“Răng rắc!”
Mạc Khai Ấn lắc lắc cái đầu, truyền đến âm thanh xương cốt vỡ giòn vang.
Thanh đao nặng nề đàng đứng thẳng trước mặt hắn ta càng thêm rạng rỡ, giống như cực kì đói khát.
“Tên tiểu tử kia!”
Một tay của Mạc Khai Ấn chộp lấy chuôi đao, nói: “Lấy vũ khí của người ra, bản tọa khinh thường khi dễ một người tay không tấc sắt như ngươi!”
Một người thú vị!
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: “Ta thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề hơn.”
Không phải là hắn không muốn xuất vũ khí ra để chiến đấu, nhưng so với toàn bộ những hiệu ứng đặc biệt của đao lớn của người ta thì Bá Thiên Thương và Vấn Thiên Kiếm nhất định sẽ bị nghiền nát.
“Không được.”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Ta còn phải nghĩ cách để làm chút trang bị.”
Hệ thống nói: “Thăng cấp lên thần binh độc quyền cây bút giang sơn chưa bị đào thải, ký chủ có thể lấy ra sử dụng.”
“Đúng rồi!”
Quân Thường Tiếu vội vàng rút cái thần binh đã kết thành cái mạng nhện ở trong không gian giới chỉ ra.
Khi đám người nhìn thấy đó là cái bút sắt, lập tức bị chọc cười phá lên.
“Cũng không còn cách nào khác, bản thăng cấp của thần binh độc quyền thật sự quá nghèo khó, giản dị tự nhiên, hoàn toàn không có cách có thể so sánh với loại long bảo đao kịch độc của người ta.”
Mạc Khai Ấn nhíu mày, nói: “Đây là ngươi muốn đấu văn hay sao?”
“Đấu võ!”
Quân Thường Tiếu chộp vào đuôi của cây bút giang sơn, quanh thân hắn lập tức bùng phát lực lượng mang sức mạnh muốn nuốt chửng núi sông.
Có thần binh độc quyền, cũng đương nhiên có một nhạc nền độc quyền.
Nhưng mà…
Chờ đến khi Mạc Khai Ấn vung bảo đao lên, tu vi tam chuyển đã hoàn toàn được bộc phát, không quản đến khí thế của hắn ta, không quản đến bối cảnh của hắn ta là gì âm nhạc gì tất đều đề bị áp chế hết!
“Oành!”
Ánh sánh của đao lấp lóe, chấn động núi rừng.
“Đùng đùng đùng!”
Quân Thường Tiếu nhánh chóng bị đánh lui lại phía sau, chờ đến khi thân thể hắn được ổn định, đã nhe răng trợn mắt nói: “Một cái chuyển đan cảnh tam chuyển cũng mạnh như vậy sao?”
“Nói nhảm.”
Hệ thống nói: “Cửu chuyển của thượng giới cũng không phải từ bậc một đến bậc chín của hạ giới, bởi vì cái gọi là sự khác biệt, sự chênh lệch cảnh giới có thể cách một ngọn núi!”
“Mẹ nó chứ!”
Quân Thường Tiếu nói: “Ngươi đang chép lời nói sao?”
“Hô!”
Đột nhiên, Mạc Khai Ấn huy động đại đao chặt tới đây, lực lượng thân thể hắn ta cùng lực lượng vũ khí cùng bắn ra, có thể nói vô cùng chấn động!
Nhìn lại Quân Thường Tiếu, hắn đang cầm bút sắt khiêm tốn giản dị trong tay, quả thực giống như một người chơi đang trực tiếp đối đầu với một chiến binh sắt!
“Oanh!”
Đại đao chặt xuống nhiều nhát.
Mặc dù Cẩu Thặng đã tránh đi, nhưng cũng bị sóng trong không khí cùng hiệu ứng đặc biệt làm cho chật vật lùi lại.
“Không có gì phải lo lắng.”
“Trên thực lực cũng đã áp chế tuyệt đối!”
“Ai cho hắn cái dũng khí, dám đứng ra một mình chiến đấu với Mạc tông chủ vậy?”
Trong lúc giao thủ ngắn ngủi các võ giả đã nhìn ra Quân Thường Tiếu có chút vốn liếng, cũng nghiêng về một bên cho rằng nếu tiếp tục chiến đấu khẳng định hắn sẽ bị thất bại.
“Vù!”
“Vù!”
Mạc Khai Ấn vung đại đao lên, ánh sáng trong nháy mắt bùng phát lên.
Tất nhiên, tên này đang làm huyễn kỹ, để tất cả các tông môn thấy được kỹ thuật đao pháp điêu luyện của hắn ta!
“Vuốt! Xoát!”
Quân Thường Tiếu bất lực chống đỡ, chỉ có thể lui lại từng bước.
Đây chính là hắn, nếu đổi lại một người chuyển đan cảnh nhất chuyển khác, chắc chắn sẽ không có năng lực né tránh!
“Hô hô!”
“Hô hô!”
Bóng của thanh đao đan chéo lên khắp nơi, tốc độ cũng dần dần tăng tốc.
Quân Thường Tiếu dùng đủ các loại tư thế chật vật để tránh né, cũng chưa thực sự nhận ra thực lực của hắn ở trên thượng giới rất yếu.
“Tên tiểu tử này!”
Mạc Khai Ấn đem sức mạnh hội tụ trên đại đao, lãnh đạm nói: “Ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao!”
“Hô!”
Nâng đao lên, chém một cách quyết liệt.
Trong nháy mắt hình thành ba con đao đang kề sát mặt đất, giống như nanh vuốt vô cùng sắc bén!
“Tạch tạch tạch!”
Mặt đất nứt nẻ, vết đao hằn lên.
“Kết thúc rồi sao.”
Mọi người đều lắc đầu.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Đột nhiên, tiếng va chạm dòn dã truyền đến, làm cho bọn họ dần dần trừng to mắt, bởi vì tên kia không những không tránh ba đạo ánh sáng đao mạnh mẽ ở trước mặt, mà còn bày ra một cái động tác Phật thủ thế dùng thân thể vững vàng tiếp đón!
“Hả?”
Ánh mắt của Mạc Khai Ấn tràn đầy kinh ngạc.
Hắn ta có thể nhận ra rõ ràng, làn da bên ngoài của đối phương đang dần dần hóa thành tảng đá, nhất là chém vào trên thân thể giống như chặt một khối cục sắt.
“Xoát!”
Ngay vào lúc này, Quân Thường Tiếu ngay lập tức đến gần, hắn thật sự có thể hội tụ quyền bên phải đánh về phía hắn ta.
Từ cất bước đến ra tay, toàn bộ quá trình có thể nói phát sinh ở trong chớp mắt, việc Mạc Khai Ấn có thể làm chính là đem đao đưa ngang ra trước người.
“Oành”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ núi Linh Phong chấn động cực mạnh.
“Đăng đăng đăng!”
Ở chỗ sóng đánh ra ở trong không khí, Mạc Khai Ấn nắm lấy đao lui nhanh về phía sau, cho đến khi ở ngoài mười trượng, đã phun ra một ngụm máu.
Các võ giả của những tông môn khác nhau đều chết lặng.
Bởi vì, sắn mặt tông chủ của Lăng Đao Huyền Tông không chỉ tái nhợt, mà cái đao lớn kề sát trước ngực hắn đã ấn xuống thành một vết thương, xung quanh đều hiện ra vết rách lít nha lít nhít, giống như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu thu hồi quyền lại, nhìn về phía Kiều Bách Thủ đang ngẩn người đứng ở nơi xa, thản nhiên nói: “Đến lượt ngươi!”
Lúc này, con mắt của quần chúng ăn dưa dần dần trừng lớn, bởi vì làn da, mái tóc, lông mày, đồng tử của tên điên này đã hoàn toàn biến thành...... Kim hoàng sắc!
Ở nơi xa.
Cây bút giang sơn giống như bị vứt bỏ đang lẳng lặng nằm trên mặt đất nhìn chủ nhân cực kì mạnh mẽ.