Chương 1413. Một ánh mắt làm xáo trộn trận hình
Hùng Uy thành cấm bay, tông môn cấp Chân tự không bị hạn chế, cho nên khi Cửu Nguyên Chân Tông giẫm lên Phi Hành Chí Bảo vào thành, lập tức làm cho đám người hâm mộ không ngừng.
Bọn họ còn rất hưởng thụ, trên mặt hiện ra một loại biểu cảm ngạo nghễ.
Đáng tiếc, nói về chuyện làm màu thì Quân Thường Tiếu vẫn tương đối chuyên nghiệp, trực tiếp lái thuyền vào, không chỉ cướp đi hào quang của Cửu Nguyên Chân Tông, còn đưa tới oanh động to lớn.
Phong phạm là gì? Thân phận là gì?
Chính là đây!
Hơn nữa vì để hiệu quả giả bộ càng thật hơn nên Chiến thuyền Thông Cổ từ ngoài thành đi tới thành trì vẻn vẹn hơn mười dặm, trực tiếp thiêu đốt mấy vạn huyền thạch!
Chỉ hỏi ngươi một câu, có phục hay không?
Phục!
Các võ giả của nội thành tâm phục.
Bọn hắn phục không phải là làm màu tốt, mà là phục có thể lái Chiến thuyền Thông Cổ, liền đại biểu là đệ tử thân truyền của Thông Cổ Chân Nhân!
Kết hợp tới tin tức gần đây ở hai năm trên giang hồ truyền ra, các võ giả đã đánh giá rằng, người trẻ tuổi đứng ở mũi thuyền có diện mạo anh tuấn, có chút muốn ăn đòn hẳn là tông chủ Quân Thường Tiếu của Vạn Cổ Tông.
Khi ở Hạ giới phát triển, sau khi Cẩu Thặng khiêu chiến Thánh Tuyền tông mới dần dần được thế nhân biết đến rồi mới bắt đầu bộc lộ tài năng.
Bây giờ vừa tới Thượng giới không mấy năm đã nổi tiếng.
Bởi vì, tuy rằng tông môn và thực lực bản thân không được, nhưng có sư tôn có thể vênh váo khắp nơi!
Vụt!
Vụt!
Ở phía Phủ thành chủ, mấy luồng ánh sáng chạy nhanh đến.
Người cầm đầu là thành chủ của Hùng Uy thành - Đào Nhân Vũ, hắn dừng lại ở giữa không trung, vội vàng chắp tay nói: “Quân tông chủ đại giá quang lâm, để tiểu thành rồng đến nhà tôm!”
“Mẹ kiếp!”
Có võ giả kinh ngạc nói: “Ngay cả thành chủ cũng tự mình đến nghênh đón!”
“Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Thông Cổ Chân Nhân, dù là đi tông môn cấp Đạo tự cũng sẽ được tôn sùng là thượng khách!”
Biểu cảm trên gương mặt của các cường giả của Cửu Nguyên Chân Tông có chút đặc sắc.
Chúng ta trùng trùng điệp điệp chạy tới, nhưng không có đãi ngộ được thành chủ tự nghênh đón!
Người so với người, tức chết người.
Có điều, Cửu Nguyên Chân Tông cũng không ảo não, bởi vì chỉ thân phận cũng đã có tư cách để thành chủ tự mình nghênh đón.
Không có các võ giả xem thường, không có các tông môn trào phúng, lần này tới tham gia thi đấu, Cẩu Thặng đạt được quy cách đãi ngộ tối cao.
“Hả?”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Ngươi biết bổn tọa sao?”
“...” Hệ thống bó tay rồi.
Rõ ràng cố ý đem chiến thuyền lấy ra để làm màu, hiện tại lại giả vờ hồ đồ, vì sao một người có thể không cần mặt mũi đến loại trình độ này?
Đào thành chủ cười nói: “Quân tông chủ mang theo toàn bộ tông môn chống cự Vạn Kiếp Thiên Lôi Trận để phi thăng, cả giới ai không biết, ai không hiểu đâu.”
Cái vỗ mông ngựa này vỗ vừa đúng, cũng nói ra là đã từng nghiên cứu Quân Thường Tiếu.
Xác thực thì sau khi biết được sư tôn của hắn là Thông Cổ Chân Nhân, phàm là người đều sẽ chủ động điều tra.
“May mắn, may mắn.”
Quân Thường Tiếu một bên khiêm tốn nói, để chiến thuyền dừng ở trên quảng trường trong thành.
Xoát!
Xoát!
Bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ nhảy xuống.
Đào thành chủ thấy thế, hỏi: “Quân tông chủ không phải là tới tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn chứ?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu thu chiến thuyền vào Không Gian Giới Chỉ, chắp tay nói: “Xin hỏi điểm báo danh ở nơi nào?”
Đào thành chủ cười nói: “Lần này cuộc thi đấu giữa các tông môn là do Hùng Uy thành tổ chức, vừa vặn, Đào mỗ là thành chủ của thành trì, có thể trực tiếp báo danh cho Quân tông chủ.”
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu vội vàng chắp tay nói: “Thì ra là Đào thành chủ, thất kính thất kính!”
Hai người đã xem như quen biết.
Tiếp theo lại là một phen lời khách sáo, Quân Thường Tiếu muốn tìm chỗ nghỉ chân để nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mang giấy chứng nhận đi phủ thành chủ làm thủ tục để tham gia cuộc thi đấu giữa các tông môn.
“Quân tông chủ.”
Đào thành chủ vội vàng nói: “Đào mỗ đã cho sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho ngài và các đệ tử, nếu như không chê thì xin hay theo ta.”
“Vậy làm sao được.”
Đừng nhìn Quân Thường Tiếu ngoài miệng nói, thân thể lại thành thật mang đệ tử đi.
Tiện nghi miễn phí, không chiếm thì phí.
Đào thành chủ an bài cho hắn một đại trạch viện đơn độc, bên trong có không ít nhà ngang, về mặt hoàn cảnh cũng tạm ổn.
Về phần làm thủ tục dự thi cho tông môn thì cũng không cần phải đi phủ thành chủ, bởi vì ngày thứ hai đã phái người chạy đến, đãi ngộ cao để cho người ta ghen ghét hâm mộ.
Có hậu đài thật tốt nha.
Quân Thường Tiếu ngồi ở bên trong tiểu đình viện đắc ý nhấp một ngụm trà.
Có hậu đài là không tệ, nhưng tương tự cũng không ai dám gây phiền toái, dù là đi ra ngoài đi dạo đường phố, võ giả đều nhìn từ xa, hoàn toàn không có ý gây sự gì cả, các đệ tử tông môn không có mắt đến trêu chọc mình.
Sau khi ở trong thành vài ngày, Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói: “Buồn tẻ, nhàm chán.”
Bởi vì tất cả mọi người không cho Cẩu Thặng cơ hội, tác giả cũng không có mâu thuẫn xung đột gì có thể viết, cho nên trực tiếp lấy Xuân Thu Đại Pháp, đưa đến ngày bắt đầu cuộc thi đấu giữa các tông môn.
Một ngày này.
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi vạn dặm.
Khu phía Nam của Hùng Uy thành, các võ giả đến từ các tông môn đã ngồi đầy ở ghế khán giả ở hội trường.
Quân Thường Tiếu được an bài ở khu khách quý có vị trí tốt nhất, lúc này mới vừa mới được người dẫn tới, các đại lão của các tông môn đều đứng dậy chắp tay xưng một tiếng Quân tông chủ.
Không phải!
Các ngươi đừng có khách khí như vậy!
Dùng sức trào phúng ta đi, để cho ta vả mặt một chút nha!
“Hửm?”
Nhưng vào lúc này, Quân Thường Tiếu lại phát hiện ở hàng ghế trước mặt có một lão giả đang ngồi, thế là cảm khái cơ hội đã đồng thời thản nhiên nói: “Các hạ là?”
Lão giả chắp tay cười nói: “Bỉ nhân là Thiệu Tân Phong, bởi vì chân có tật không thể đứng dậy, còn xin Quân tông chủ thứ lỗi!”
“…”
Quân Thường Tiếu kém chút ngã trên mặt đất.
Toàn trường các đại lão của các tông môn khách khí với mình, chỉ có một người không đứng lên, còn là bởi vì có bệnh ở chân, cái mẹ nó, cơ hội giả vờ đánh cũng không cho ta!
…
Bên trong Hội trường.
Các người dự thi của đại tông môn đang ma quyền sát chưởng.
Tâm tình của bọn họ khác biệt với các đại lão của các tông, mặc dù biết Vạn Cổ Tông tới dự thi, nhưng cũng không cho rằng đối phương ghê gớm cỡ nào, dù sao cũng vừa mới phi thăng lên Thượng giới, tông chủ cũng chỉ có một sư tôn trâu bò mà thôi.
Quả thật.
Loại cuộc thi đấu này giữa các tông môn, không phải dựa vào ai có thân phận cao, ai có hậu trường cứng rắn mà là dựa vào thực lực thực tế.
Khu vực của Trảm Tình Chân Tông.
Một tên đệ tử tuổi chừng chừng hai mươi cười nói: “Cuộc thi đấu lần này giữa các tông môn, đại sư huynh chắc chắn sẽ đạt được ngôi vị thứ nhất!”
“Đúng vậy!”
Đồng môn biểu thị đồng ý.
Mà bọn hắn, vừa vặn chính là đám người đã gặp được Dạ Tinh Thần khi đi lịch luyện ở dã ngoại kia.
“Mặt khác ba tông môn cấp Chân tự đều phái cường thủ tới, cuộc thi đấu lần này giữa các tông môn ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.” Đại sư huynh chân thành nói.
Không có kiêu ngạo mà chỉ có cẩn thận.
Đây mới là thái độ mà một người dự thi nên có!
Nhưng mà.
Đại sư huynh và các đồng môn chỉ sợ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, khu vực sát vách bọn người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đang tiến hành vận động làm nóng người trước, ánh mắt của bọn họ dần dần sắc bén, tựa như dã thú đã mở ra phong ấn!
…
“Phía dưới!”
Trên đài cao ở hội trường, sau một phen dõng dạc diễn thuyết, Đào thành chủ cao giọng tuyên bố: “Cho mời các đệ tử dự thi của các tông môn ra trận!”
“Rốt cuộc đã bắt đầu!”
Tô Tiểu Mạt dừng ép chân, khóe miệng cong lên nụ cười.
“Đi.”
Lục Thiên Thiên mang đám người đi về phía thông đạo màu đen, cho đến khi bước vào một đoàn ánh sáng thì đã hiện thân ở trong hội trường.
Những người dự thi khác của tông môn cũng từ các thông đạo khác nhau đi ra, sau đó vô ý thức nhìn sang, bọn họ rất hiếu kì lén qua đệ tử của Vạn Cổ Tông, đến cùng khác biệt gì so với mình?
“Sư huynh!”
Một đệ tử của Trảm Tình Chân Tông chỉ về hướng Dạ Tinh Thần, cả kinh nói: “Là hắn ta!”
Đám người nhìn lại, cho đến khi thấy rõ gương mặt lãnh ngạo của đối phương, lập tức nhớ tới mãnh nhân gặp được ở sơn dã cái kia, có thể miểu sát yêu thú tầng một như lấy đồ trong túi!
“Không phải chứ!”
“Tên này lại là đệ tử của Vạn Cổ Tông!”
Trên mặt của người dự thi của Trảm Tình Chân Tông lập tức hiện ra vẻ tuyệt vọng.
Đại sư huynh thầm nghĩ: “Người này dù không có hiển hiện khí tức, nhưng trực giác nói cho ta biết thực lực của hắn tuyệt đối không đơn giản!”
“Hửm!”
Dọc theo đường đi, Dạ Tinh Thần phát hiện có người đang nhìn mình chăm chú, thế là quay đầu nhìn sang, rồi bởi vì khẽ nhíu mày nên ánh mắt lơ đãng hiển hiện lệ khí cực mạnh, lập tức dọa cho đám người dự thi của Trảm Tình Chân Tông đồng loạt rút lui.
Một ánh mắt làm xáo trộn trận hình.
Dạ Đế thật lợi hại nha!