Chương 1436. Đặc hiệu chữ Lò của Liễu Uyển Thi
Vạn Cổ Tông.
Quân Thường Tiếu mang theo sáu tên luyện đan sư đứng đầu đến đây.
Căn cứ theo hiệp nghị song phương định ra, bọn họ cần phải ở chỗ này một tháng, cũng tạm thời đảm nhiệm chức Trưởng lão danh dự của tông môn.
Hệ thống nhắc nhở: “Trưởng lão danh dự không có ở hệ thống tông môn, cuối cùng dù có thoát ly khỏi tông môn cũng sẽ không bị cưỡng ép xoá bỏ ký ức và võ học.”
Bởi vì có một chút biện pháp cưỡng chế, khiến cho Vạn Cổ Tông không có khả năng có mấy loại gian tế nội ứng, cho nên có rất nhiều phương diện sẽ không truyền ra ngoại giới, nhưng Trưởng lão danh dự thì khác biệt, chức vụ này có thể biết được hết thảy, khi rời khỏi tông môn cũng không bị trừng phạt.
“Yên tâm đi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ta nắm chắc.”
Chỉ cần là người đã bị lừa tới, nếu như không thể để cho bọn hắn đối với Vạn Cổ Tông sinh ra hảo cảm mãnh liệt, mình còn làm tông chủ làm gì, còn chiêu mộ nhân tài làm gì.
“Sáu vị.”
Sau khi làm thủ tục đơn giản, Quân Thường Tiếu nói: “Theo bổn tọa tiến về dược điền.”
Yếu tố đầu tiên là phải có ấn tượng tốt, chính là sinh ra tính chấn động, cho nên cần phải để bọn họ biết đến đặc sắc của Vạn Cổ Tông.
Kỳ thật dược điền bảo đảm bảo mật hay không cũng không đáng kể, bởi vì cuối cùng cũng sẽ hợp tác cùng Đan đường, cung cấp số lớn dược liệu phổ thông có thể so với thiên tài địa bảo.
Năm đó có thể thành công chiêu mộ Phùng Quy Trần, mặc dù cùng Thông Cổ Chân Nhân có quan hệ, nhưng kỳ thật cũng do dẫn hắn đến nhìn dược điền.
Bây giờ.
Cẩu Thặng lại muốn lặp lại chiêu cũ.
...
Hơn hai năm qua, có Ngụy lão cẩn thận quản lý và Bội Kỳ điên cuồng khai khẩn, quy mô của dược điền rất lớn, xuyên thấu qua Nhân Uân Chi Khí trên không hội tụ nhìn lại, có thể nói là xanh mơn mởn một mảnh, tựa như đại thảo nguyên vô tận.
Bọn người Trần Hi Nghiêu đặt mình vào trong đó, biểu cảm dần trở nên chấn kinh.
Dược điền lớn như thế bọn họ đã từng gặp qua, nhưng mỗi gốc dược liệu đều thấu phát khí tức thiên tài địa bảo, tuyệt đối chưa thấy qua, thậm chí không nghĩ tới!
Cái gì là thiên tài địa bảo?
Chính là vùng đất tồn tại lâu dài không người tiến vào, lại thu lấy nhật nguyệt tinh hoa mà sống, là vật hiếm thấy.
Vận khí tốt, đi vào sơn lâm có rất ít người tiến vào, có thể có thể tìm tới một gốc, nhưng bởi vì tính hi hữu, đã định sẽ không xuất hiện số lượng lớn.
Bây giờ lại ở trong dược điền tông môn, khắp nơi đều có thiên tài địa bảo, hình tượng này quả thực quá kinh khủng!
Hoạ sĩ vẽ manga nếu muốn vẽ nơi này, nếu như không cho dược liệu thêm đầy đủ đặc hiệu, rất khó thể hiện ra loại hiệu quả rung động mang đến cho thị giác.
“Không thể tưởng tượng nổi!”
“Rốt cuộc bồi dưỡng làm sao mới có thể để cho Thiên Cực Đế Hoàng Thảo bình thường nhất đạt tới tiêu chuẩn thiên tài địa bảo!”
Sáu tên luyện đan sư đứng đầu đều là chuyên gia tuyệt đối ở phương diện đan đạo, phương diện dược liệu nghiên cứu cũng không ít, giờ phút này đã bị dược liệu trong dược điền làm rung động thật sâu.
Đột nhiên!
Bọn hắn ý thức được, đan dược mà tiệm đan dược Vạn Cổ bán, hẳn là bắt nguồn từ cấp dược liệu thiên tài địa bảo?
“Chư vị hẳn cũng liên tưởng đến.” Quân Thường Tiếu nói: “Không sai, Phùng Quy Trần dựa vào những dược liệu này, luyện chế được đan dược phẩm chất cao.”
“Thì ra là thế!”
“Ta đã nói, vì sao đan dược phổ thông lại có công hiệu cao như vậy, hóa ra vật liệu tốt lắm!”
Ngay từ đầu đám người nghĩ là, Phùng Quy Trần có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao, có khả năng bắt nguồn từ đan phương khác biệt, hiện tại biết nguyên do trong đó, tuyệt đối là: Ta cũng có thể luyện ra.
“Thực không dám giấu giếm.”
Quân Thường Tiếu lại nói: “Luyện chế đan dược phẩm chất cao không có kỹ thuật gì, lấy thực lực đan đạo của chư vị hoàn toàn có thể đảm nhiệm, nhưng trồng những dược liệu thiên tài địa bảo này, chỉ có Vạn Cổ Tông ta mới có thể làm được.”
Đám người biểu thị đồng ý.
Có dược liệu phẩm chất cao, luyện chế đan dược phẩm chất cao thì bọn họ tiện tay liền luyện dược, nhưng đem dược liệu bình thường nhất trồng thành thiên tài địa bảo khẳng định làm không được, cho nên, phương diện này Vạn Cổ Tông gánh được hai chữ trâu bò.
“Quân tông chủ!”
Trần Hi Nghiêu chắp tay nói: “Trần mỗ hôm nay mở rộng tầm mắt!”
“Bị chê cười, bị chê cười.”
Quân Thường Tiếu nói: “Bổn tọa đã sai người an bài đồ ăn, mời chư vị theo bổn tọa tiến về nhà ăn.”
Định luật thật là thơm là một trong hai định luật lớn của Vạn Cổ Tông, lực sát thương lớn nhất, không thể nghi ngờ là phương diện đồ ăn.
Vì thế.
Liễu Uyển Thi sớm đã nhận được mệnh lệnh, một canh giờ trước đã bắt đầu chuẩn bị.
Xoát!
Trong phòng bếp, Mã Vĩnh Ninh buộc tạp dề lên, dừng ở trước tấm thớt, hai tay vươn ra đổ đầy bột mì trong chén, để bàn tay trở nên đầy đủ mềm nhẵn, lúc này mới cầm dao phay lên, ánh mắt phát ra ánh sáng “Ta chính là đao, đao chính là ta”.
Bốp!
Tay trái vỗ xuống, đến cả Tiền Tống Bảo đi rửa đồ ăn cũng bị chấn động.
Phịch phịch, vù vù, bộp bộp!
Đao quang lấp lóe, giăng khắp nơi.
Từ pha quay chậm bên trong có thể thấy rõ, mỗi loại đồ ăn đều bị tác động đến, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, từ đầu tới cuối duy trì trạng thái tuyệt đối hoàn chỉnh.
Đinh!
Sau đó, dao phay vững vàng cắm ở trên thớt.
Mã Vĩnh Ninh vỗ tay, bưng chén rượu bên cạnh lên nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ.
Ngồi ở phía sau, bọn người Âu Dương Tuấn giơ bảng đánh giá cho max điểm.
Lý Thanh Dương xuất hiện ở trong màn ảnh, lớn tiếng gào thét: “Cắt đồ ăn mà thôi, tại sao có thể có trọng tài!”
Nhất Hắc Nhị Hắc bước nhanh đi tới, đặt toàn bộ đồ ăn cắt gọn trong chậu, trước khi đi còn
đem
chén kia bột mì đi, bởi vì đợi lát nữa còn dùng để làm bánh canh.
Vật liệu gì đó toàn bộ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Liễu Uyển Thi - kim bài Trù thần vừa buộc tạp dề, vừa đi về phía bếp lò, có thể nói là lấp lóe ánh sáng.
Kỳ thật, mỗi ngày cơm nước ở tông môn đều do nàng phụ trách, vốn nên tập mãi thành thói quen, nhưng lần này tông chủ bàn giao, nhất định phải cho sáu vị luyện đan sư đứng đầu bạo kích linh hồn mỹ thực, cho nên chỉ có thể toàn lực ứng phó!
Nói ngắn gọn.
Liễu Uyển Thi phải nghiêm túc!
Nghiêm túc tới trình độ nào? Khi nàng phóng thích nhà bếp, sau khi để nồi lên, cũng đổ vào số lượng dầu vừa phải, lấy ra Thần khí chuyên môn Như Ý Thần Mộng, sau đó nhắm mắt lại.
“Nữ nhi muốn bịt mắt xào sao?” Âu Dương Tuấn cả kinh nói.
Ong!
Đột nhiên, mu bàn tay phải của Liễu Uyển Thi dần dần hiện ra một chữ “Lò”, sau đó văn tuyến hình thành lan tràn khắp cánh tay.
Vù vù!
Khí thế mênh mông đột ngột bộc phát, khí thế bao phủ sau lưng hình thành hư ảnh giống như một lão già, cái trán thình lình có khắc bốn chữ lớn: “Trung Hoa trù tổ”.
“Hửm.”
Ngay ở trước dược điền, sắc mặt của Quân Thường Tiếu khẽ biến, linh hồn đến từ Hoa Hạ tựa như bị lực lượng nào đó xúc động, khiến cho huyết dịch trong nháy mắt sôi trào lên.
Xoát!
Trong phòng bếp, Liễu Uyển Thi mở mắt ra.
Hư ảnh lão giả sau lưng nửa thật nửa giả cũng mở to mắt.
Vù vù!
Cường đại trù nghệ chi khí trong nháy mắt tràn ngập trong phòng ăn, chấn kinh Âu Dương Tuấn và đám người Tiền Tống Bảo!
Linh niệm của Quân Thường Tiếu tràn tới, nhìn thấy tay phải của Liễu Uyển Thi lấp lóe ánh sáng chữ Lò, cùng lão giả sau lưng có khí thế kinh khủng, cả kinh nói: “Cái này hẳn là chính là đặc hiệu văn tự của Đô Đô, triệu hồi ra Trung Hoa trù tổ Y Doãn?”
Mấy người Trần Hi Nghiêu cũng đã nhận ra khí tức đặc thù, nhưng dù sao phương diện trù đạo không hiểu rõ, cho nên tâm thần vẫn chuyên chú vào thiên tài địa bảo.
Xoát!
Xoát!
Trong phòng bếp, sau khi Liễu Uyển Thi kích phát đặc hiệu chữ Lò, một tay cầm Như Ý Thần Mộng bắt đầu nghiêm túc lật xào, trong phòng ăn hội tụ trù nghệ chi khí cũng càng thêm mãnh liệt!
...
Sau nửa canh giờ.
Quân Thường Tiếu mang theo đám người Trần Hi Nghiêu đi tới nhà ăn.
Thức ăn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng bày ra trên bàn đều bị vật chứa mờ đục bảo bọc.
“Sáu vị, mời ngồi xuống.”
“Mời!”
Mọi người ngồi xuống.
Trần Hi Nghiêu khó hiểu nói: “Quân tông chủ, vì sao những đồ ăn này phải che kín lên vậy?”
“Bởi vì muốn giữ ngon.” Quân Thường Tiếu nói.
Thì ra là thế.
Sáu tên luyện đan sư đứng đầu minh bạch, nhưng nghĩ thầm, trước kia cũng nếm qua không ít đồ ăn đỉnh tiêm đầu bếp làm, cũng không có phiền toái như vậy nha!
“Nha đầu.”
Quân Thường Tiếu nói: “Có thể mở sao?”
“Ừm!”
Liễu Uyển Thi nháy mắt với Nhất Hắc, Nhị Hắc, hai người vội vàng đi lên trước, theo trình tự lấy vật chứa xuống, nhưng khi hai món ăn mở ra, ánh sáng từ bên trong lấp lóe, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ nhà ăn!
Ánh sáng lộng lẫy chiếu xuống, bọn người Trần Hi Nghiêu vô ý thức che tay ở trước mắt, thân thể ngửa ra sau, trong lòng kinh ngạc không thôi!
Ông trời ơi!
Cái này mở ra không phải là thức ăn, mà là thiên tài địa bảo xa hoa nhất!