Chương 1455. Thời thơ ấu của Hoa Mai Khôi
Phiên bản Thượng giới có hai quy định về số lượng nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng bởi vì có kỳ kết toán, cho nên Quân Thường Tiếu chỉ có thể vừa chờ, vừa nghĩ cách làm thế nào để có thể tính kế Lăng Dao Nữ Đế.
Hoàn toàn nhiệm vụ tông môn cố định đã được đổi mới, các đệ tử sau khi tu luyện lại tiếp tục đơn độc hoặc tổ đội đi làm nhiệm vụ, dù sao sau khi hoàn thành cũng sẽ có ban thưởng cho mình.
“Tông chủ.”
Lý Thanh Dương nói: “Tài nguyên võ đạo bên trong máy bán hàng tự động đã không thể mang đến ích lợi cho đồng môn nữa rồi.”
Nhiệm vụ tông môn kỳ thật chính là nhiệm vụ của đệ tử, sau khi hoàn thành sẽ ban thưởng điểm cống hiến tương ứng, để mua vật phẩm tương ứng ở trong Thương Thành, nhưng sau khi đi vào thượng giới, bởi vì chậm chạp chưa thăng cấp, cho nên dường như đã lạc hậu.
Không vội, không vội.
Quân Thường Tiếu nói: “Trước hết để cho mọi người giữ điểm cống hiến lại, chờ sau này khi thăng cấp phiên bản, chắc chắn sẽ có công dụng.”
Bởi vì Thương Thành của đệ tử chưa thăng cấp, hắn chỉ có thể để đám người giữ điểm cống hiến lại, chờ thời điểm thăng cấp lên phiên bản mới, liền có thể lấy ra thỏa thích tiêu xài.
“Thật có lỗi.”
Hệ thống nói: “Thương Thành của đệ tử cần kí chủ tiêu tốn điểm cống hiến, giá trị thành tựu hoặc giá trị danh vọng để thăng cấp.”
“...”
Quân Thường Tiếu gào thét: “Cái bản hệ thống thượng giới có công năng nào không tốn tiền không!”
“Có, mỗi tháng miễn phí đổi mới 5 lần!
“...”
Thương thành của Đệ tử vẫn là quy mô ở hạ giới, bên trong buôn bán các loại vật phẩm như Tụ Khí Đan đã sớm không theo kịp thời đại, đan dược hoàn toàn mới lại không có để cung cấp, cho nên biện pháp duy nhất chính là thăng cấp.
Bản hệ thống thượng giới hoàn toàn mới, coi như thật sự không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.
Nhưng, điều đáng giá duy nhất có thể ăn mừng chính là, Thương thành của đệ tử có thể dùng để gia tăng giá trị thành tựu, không cần vận dụng điểm cống hiến và giá trị danh vọng.
Haiz.
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói: “Vốn cho rằng giá trị thành tựu không có giá trị gì, hóa ra là ở chỗ này.”
Hệ thống nói: “Quả thực, bản hệ thống thượng giới càng thêm chú trọng nhiệm vụ tông môn, không chỉ sau khi hoàn thành có thể mua được thương phẩm, mà còn để bọn họ tham dự vào chuyện xây dựng tông môn, sau đó có thể tự mình làm việc.”
“Cũng có đạo lý.”
Thời điểm ở hạ giới, nhiệm vụ tông môn xuất hiện, đơn giản chính là kiếm lấy chút giá trị thành tựu để kiến thiết tông môn, từ đó thu hoạch được càng nhiều công năng, nhưng điều kiện mở ra chính là nhất định phải đạt tới đủ quân số, cho nên đệ tử có một đoạn thời gian dài rất rảnh rỗi.
Bây giờ nhiệm vụ tông môn hoàn toàn mới sẽ cố định thời gian đổi mới, dường như vĩnh viễn cũng không thể làm hết, điều này không thể nghi ngờ là cần đệ tử phải luôn luôn cố gắng, sau đó góp nhặt càng nhiều giá trị thành tựu.
Một tông môn càng cường thịnh, ở hạ giới có thể có thể dựa vào việc tiện hóa để đi lên, nhưng đi vào thượng giới liền cần mọi người đồng tâm hiệp lực.
“Tăng lên Thương thành của đệ tử cần bao nhiêu?”
“Một ngàn vạn.”
Quân Thường Tiếu che trán nói: “Hai cái giá trị thành tựu và điểm cống hiến coi như hoàn toàn sập!”
Hệ thống nói: “Nếu như ký chủ ngại nhiều, có thể dùng một vạn giá trị danh vọng để thay thế.”
“Cút đi!”
Quân Thường Tiếu gào thét.
...
Bởi vì Thương thành của đệ tử cần giá trị thành tựu mới có thể thăng cấp, cho nên Quân Thường Tiếu liền hạ lệnh, chỉ cần có thời gian trống thì phải đi làm nhiệm vụ, thậm chí cân nhắc về sau sẽ quy định số lượng nhiệm vụ phải hoàn thành mỗi tháng?
“Nghĩ gì thế?”
Hoa Mai Khôi từ bên ngoài đi tới.
Quân Thường Tiếu lấy lại tinh thần, đang muốn nói chuyện, liền nghe nàng nói: “Ta đã gõ cửa, ngươi không nghe thấy.”
“Ừ, được rồi.”
Cẩu Thặng đành phải đem câu nói “Tại sao ngươi không gõ cửa đã đi vào?” nuốt trở về, nói: “Ta đang nghĩ có nên để đệ tử mỗi tháng phải hoàn thành đầy đủ số lượng nhiệm vụ hay không.”
“Phu quân rốt cục đã nhìn ra được không?”
“Nhìn ra cái gì?”
Quân Thường Tiếu ngây ngẩn.
Nữ hoàng Mai Khôi nói: “Ở Vạn Cổ Tông, trong khoảng thời gian này, ta cảm thấy không hề giống một tông môn, càng giống một đại gia đình.”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu kiêu ngạo nói: “Đây là điều ta muốn nhìn thấy nhất.”
Vô luận là Tiết Cốt Phái trước kia, hay là Vạn Cổ Tông hiện tại, cho tới bây giờ hắn không đối đãi với nó như một thế lực, từ đầu đến cuối luôn coi như một ngôi nhà, mình là gia trưởng, đệ tử là hài tử, dụng tâm che chở bọn họ trưởng thành.
Hoa Mai Khôi nói: “Tại thế giới tàn khốc, đệ tử cần thích ứng hoàn cảnh ác liệt, càng phải dũng cảm mở ra cánh chim để bay lượn ở trên bầu trời, mà không phải là vĩnh viễn ở trong nhà, trải qua loại sinh hoạt áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Quân Thường Tiếu cau mày nói.
Hoa Mai Khôi đi tới, nói: “Có hứng thú biết về quá khứ của ta hay không?”
“Không hứng thú!” Quân Thường Tiếu nói.
Khẩu thị tâm phi.
Hoa Mai Khôi lại đi tới một bước, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp vận dụng Hồn Tộc Bí Pháp để dung hợp.
“Tới, tới!”
Quân Mai Khôi!
Lần này hai người hợp thể, tóc của Quân Thường Tiếu không có màu xanh, linh hồn lại như xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời không, đặt mình vào một vách núi hắc ám, bên trong có rất nhiều đứa trẻ tuổi chừng hơn mười tuổi đang ra sức chém giết.
Thực lực của bọn họ cũng không mạnh, nhưng đánh nhau rất điên cuồng.
Khu vực trung ương có một đài cao, trưng bày rất nhiều đồ ăn, báo trước chỉ có người đi lên đó mới có thể đạt được.
Quân Thường Tiếu hóa thành linh hồn đứng ở vị trí ban đầu, lấy thân phận người đứng xem để nhìn, cho đến khi phát hiện một cô bé có đầu bù tóc rối đứng ở nơi hẻo lánh, mặc dù cái đầu không cao, mặc dù sự ngây thơ còn chưa hết, nhưng bộ dáng cùng Hoa Mai Khôi cực kỳ tương tự, thế là bật thốt lên: “Là con gái của ngươi?”
“Đó là thời thơ ấu của lão nương!”
“...”
Khóe miệng của Quân Thường Tiếu giật giật, nói: “Ngươi dẫn ta tới trí nhớ khi còn nhỏ của ngươi?”
“Đúng vậy.”
“...”
Quân Thường Tiếu im lặng.
Chính ngươi muốn chơi với hồi ức, cần gì phải mang theo ta chứ!
Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Hoa Mai Khôi còn nhỏ, tựa như ngăn cách với toàn bộ thế giới, nói: “Cảm giác khi còn nhỏ và lúc trưởng thành không có biến hóa gì quá lớn.”
Uỳnh!
Uỳnh!
Các thiếu niên vì đồ ăn đã điên cuồng, bọn họ đánh nhau thật lâu ở bên trong, cho đến khi sức lực cạn kiệt mới dừng lại.
“Vẫn không thể phân thắng bại sao?”
Trên không truyền đến thanh âm lạnh như băng: “Vậy cũng chỉ có thể đợi ngày mai.”
Vụt!
Đồ ăn ở trên bệ đá biến mất giữa không trung.
Tiếp theo, ký ức trải qua rất nhanh, Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối vẫn đứng ở vị trí ban đầu, từ đầu đến cuối trước mắt hiện ra hình ảnh các thiếu niên đánh nhau ở trong vách đá hắc ám, mặc dù ngẫu nhiên có người thu hoạch được đồ ăn, nhưng càng nhiều vẫn là phải chịu đói.
“Quá tàn khốc.”
“Nếu như ở đây cũng không thể sinh tồn được, thì làm sao có thể đối mặt với hiện thực còn tàn khốc hơn.”
“Được thôi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Vì sao ngươi vẫn đứng ở trong góc?”
“Bởi vì ta không đói bụng.”
...
Lý do này khiến cho Cẩu Thặng không có cách nào để phản bác.
Nhưng, sau khi trải qua mấy lần chiến đấu, Hoa Mai Khôi còn nhỏ rốt cục đã xuất thủ.
Đừng nhìn nàng là một trong số ít nữ hài lịch luyện ở đây, nhưng động thủ còn hung ác hơn so với nam hài cùng tuổi, các loại thủ đoạn như đâm vào con mắt, đá vào đũng quần có thể nói là dễ như trở bàn tay.
“...”
Phía sau của Cẩu Thặng hơi lạnh, thầm nghĩ: “Ta phải cẩn thận một chút, để tránh bị nàng ám toán!”
Bởi vì Hoa Mai Khôi còn nhỏ biểu hiện cực kỳ cường thế, cho nên ở bên trong việc tranh đoạt đồ ăn, nàng đã thu hoạch được thắng lợi sau cùng.
Tiếp theo đó.
Ký ức lại trôi qua rất nhanh, chỉ cần phàm là những chiến đấu mà nàng tham dự, đều lấy sự thắng lợi mà tuyên bố kết thúc.
Vù!
Vì không có hồi ức đánh nhau để cưỡng ép góp cho đủ số, Hoa Mai Khôi tách ra từ trong cơ thể của Quân Thường Tiếu, sau đó lập tức trở về hiện thực, sau sự trầm mặc ngắn ngủi, hắn mở miệng hỏi: “Ngươi ở đó lịch luyện bao lâu?”
“Một năm.”
“Nếu như không giành được đồ ăn thì sao?”
“Chết.”
Một lần nữa Quân Thường Tiếu lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó quay người nhìn về phía nàng, nói: “Ngươi để cho ta đi xem trí nhớ của ngươi, là đang nói cho ta, người sống ở trên đời này nhất định phải trải qua tra tấn tàn khốc sao?”
“Quy tắc sinh tồn, chiến thắng thì đi tiếp, pháp tắc vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
“...”
“Phu quân quá để ý cho đệ tử, lo lắng bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng nếu như không trải qua mưa gió, làm sao có thể trưởng thành ở thượng giới được.”
“...”
“Ngươi vừa rồi hỏi ta có nên để đệ tử mỗi tháng hoàn thành số lượng nhiệm vụ nhất định không, tin tưởng sau khi nhìn qua kí ức ngày nhỏ của ta, trong lòng hẳn là cũng đã có đáp án.”
“Có.”
Quân Thường Tiếu chân thành nói.
Trên mặt của Hoa Mai Khôi nở nụ cười.
“Nhưng.”
Quân Thường Tiếu dừng một chút, nói: “Ta sẽ không theo phương thức Hồn Tộc các ngươi để bồi dưỡng đệ tử, bởi vì không phải chỉ có lâm vào tuyệt cảnh mới có thể chân chính trưởng thành, kỳ thật còn có rất nhiều phương pháp ôn hòa cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự.”
Hoa Mai Khôi nói: “Ta chỉ để phu quân tham khảo một chút mà thôi.”
Dứt lời, quay người rời đi.
“Chờ một chút.” Quân Thường Tiếu gọi nàng lại, dừng lại hơn nửa ngày, lúc này mới lên tiếng nói: “Kỳ thật... Ngươi khi còn bé cũng khá đáng yêu.”
Hoa Mai Khôi lập tức sững sờ ở cửa ra vào, sau đó, ngoái nhìn cười nói: “Phu quân đang khen ta sao?”
Người đâu!
Người đâu!
Quân Thường Tiếu đã biến mất ở trong thư phòng, người đang ở trên đại điện che lấy gương mặt đỏ bừng, ở trong lòng gào thét: “Lời như thế sao ta lại nói ra miệng chứ!”